Người đăng: Boss
Trong lúc mọi người thương nghị, cát thuyền lắc lư mãnh liệt, tiếng va đập
càng lớn hơn.
Từ Huyền triển khai thần cảm xem xét, thầm nghĩ không tốt:
Kế tiếp, cả cát thuyền chỉ còn lại một cái vỏ bọc bằng thép, bọn người Từ
Huyền đều bị vây ở trong đó.
Còn có một bộ phận sa trùng tiếp tục công kích.
Từ Huyền dò hỏi.
Nói đến đây, Uông Thủy cũng tỉnh táo thêm vài phần.
Chiến ý của Từ Huyền bốc lên cao.
Cho dù sa trùng bên ngoài hội tụ đông như thế nào thì hắn vẫn có mấy phần nắm
chắc phá vòng vây.
Uông Bàn Tử chỉ đành phải gật đầu, chủ động trốn đi so với ngồi chờ chết ở đây
thì vẫn còn hơn.
Năm người liền nghỉ ngơi dưỡng sức trong mật thất.
Nửa ngày sau, vào lúc mặt trời ở trên đỉnh đầu, công kích của bầy sa trùng
cũng có chút giảm bớt.
Từ Huyền xông trận đầu tiên, mở cửa khoang cát thuyền ra, xung phong liều
chết.
Hắn vừa hiện thân, sa trùng rậm rạp chằng chịt bốn phía, có lớn có nhỏ, không
đồng nhất, màu sắc khác nhau, giống như là một cơn lũ trùng từ bốn phía tầng
cát phóng tới.
Bên ngoài thân Từ Huyền hiện ra tầng ngân cương trong suốt rực rỡ tươi đẹp, sa
trùng cận thiên không bị chấn choáng tổn thương thì cũng bị đẩy lui.
Hắn mở đường ở phía trước, bọn người Uông Thủy Yên Mi ở đằng sau tế ra pháp
bảo phòng ngự, thi triển phòng ngự chi thuật theo sát hắn.
Trong tầng cát tối như mực, mọi người nhắm mắt lại, chỉ có thể triển khai thần
thức chiếu ưng lẫn nhau, đánh tới tầng cát phía trên.
Trong phạm vi một dặm phụ cận, vô số sa trùng hưng phấn đánh tới.
Tầng cương lực của Từ Huyền không ngừng lắc lư, song chưởng múa một mảnh xích
quang nhiệt độ cao, lưu lại một đống trùng thi cháy đen.
Nhưng bên trong bầy sa trùng này, không thiếu những cá thể đẳng cấp cao.
Như là sa trùng màu vàng nhạt, cơ bản là cấp độ Luyện khí kỳ, còn có bộ phận
sa trùng màu bạc thì càng đạt tới cấp độ luyện thần kỳ.
Bị nhiều sa trùng như vậy công kích, Từ Huyền cũng cảm giác có chút không chịu
nổi, dù ngân cương thân thể của hắn đã đạt đến cảnh giới có chút thành tựu.
Hắn đã như thế thì mấy người sau lưng càng thêm khó chịu. Bị sa trùng công
kích, vòng linh khí bảo hộ nhanh chóng ảm đạm.
Hai hộ vệ tu vi chỉ luyện thần tứ trọng, thậm chí bị sa trùng công phá tầng
phòng ngự, lưu lại mấy vết máu trên người.
Còn không đánh lên tới mặt đất thì đã vô vàn nguy cơ, huống chi trong phạm vi
một dặm này, mặt đất, giữa không trung đều là sa trùng.
Lúc mọi người gian nan tiến lên từng bước, hải dương sa trùng kia đột nhiên
truyền đến một cỗ rung động, khí tức khủng bố hít thở không thông đánh tới.
Trong lúc đó, những sa trùng phụ cận mãnh liệt rít gào, dẫn động những cát bụi
phong bạo càng mạnh hơn, những sa trùng phụ cận run lên, lập tức công kích
càng thêm điên cuồng..
Trong thanh âm quái dị này, cát bụi phụ cận chấn động, có một quái vật khổng
lồ chạy đến.
Uông Thủy triển khai thần thức xem xét, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thần cảm Từ Huyền cảm giác được một sa trùng vương dài đến mười trượng, thân
thể rắn chắc, bên ngoài thân hiện ra một mảnh kim ban.
Một cỗ khí tức nguy hiểm trí mạng khiến cơ thể mấy người đều phát lạnh, sợ hãi
không hiểu.
Từ Huyền dứt khoát quyết định, khiến bọn người Uông Thủy mau chóng quay trở
lại.
Thực lực Sa trùng vương kia còn hơn Luyện thần cửu trọng, có thể nói nửa chân
đã tiến vào Đan đạo, đối phó với mọi người chính là cục diện áp đảo, không hề
có cơ hội nào.
Bốn người Uông Thủy liền chạy ngược trở về.
Từ Huyền há mồm phun ra một đồng tước, tách ra vầng sáng óng ánh, lại tế ra
một đoàn bổn mạng viêm hỏa, lập tức bộc phát ra diễm quang hai màu tím xanh,
dẫn động một mảnh khí diễm phong bạo. Những nơi đi qua, cát bụi đều nhao nhao
tan chảy thành một mảnh cháy đen, ngang nhiên đánh trúng sa trùng vương.
Lúc Sa trùng vương bị Thất linh đồng tước đụng phải, diễm quang nổ mạnh, lưu
lại vài vết máu và tiêu ngấn trên người, nó càng phát ra trận trận gào rú,
đánh tới càng hung tàn hơn.
Từ Huyền nhanh chóng lui trở về Cát thuyền, sau đó tế ra hai cỗ thiết giáp
khôi lỗi cầm tấm chắn và cự kiếm trong tay chém về hướng Sa trùng vương.
Nhưng thực lực sa trùng vương kia vô cùng lớn, ngân quang chấn động, thoáng
cái đã đánh bay hai cỗ thiết giáp khôi lỗi.
Từ Huyền cả kinh, trong lúc cấp bách tế ra Thất phương ngọc bình, đơn chỉ một
điểm, một đạo dịch quang màu đỏ phá không mà ra. Hắn dứt khoát nhổ ra một đạo
thực viêm, dịch quang màu đỏ kia gào thét đại chấn, tản mát ra một cỗ diễm
quang chí dương kinh hãi, bay thẳng mấy trượng, đánh lui sa trùng vương kia.
Sa trùng vương bị diễm quang chí dương thứ hai đánh trúng, lưu lại trên người
thêm vài vết cháy đen. Hai con ngươi màu đỏ màu đỏ thoáng cái hiện lên vẻ giết
chóc và vô cùng căm hận, lại thống khổ không chịu nổi ngưng lại một chỗ.
Nhân cơ hội này, bọn người Từ Huyền đều chạy về phía cát thuyền.
Từ Huyền thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thiên Hỏa linh dịch, dùng loại phương thức
công kích nguyên thủy nhất này, lại cũng có thể tạo thành công kích bậc này
đối với sa trùng vương cấp bậc gần với đan đạo.
Đôi mắt đẹp của Yên Mi chớp động, có chút ngoài ý muốn.
Đối mặt với hải lưu sa trùng kia, cho dù không có sa trùng vương thì dùng thực
lực bọn người Uông Thủy Yên Mi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn hắn
không có cách nào xông qua được, tối đa chỉ lưu lại một mảnh xương.
Từ Huyền xung trận không sợ hãi, kiên định nói.
Hắn dùng thần cảm tùy thời quan sát tình huống bên ngoài cát thuyền.
Sa trùng vương kia nấn ná ở phụ cận, thấp giọng gào rú, nhưng hình như có điều
kiêng kỵ, không lập tức công kích..
Uông Thủy mập mạp cười khổ nói.
Yên Mi đột nhiên nghĩ đến cái gì, bàn tay trắng như ngọc điểm một cái, một bức
tranh sơn thủy nhuốm màu sắc cổ xưa hiển hiện trước mặt.