Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngày hôm nay, Lý Thành Trụ đang ngồi dưới một gốc cây đại thụ trong Trầm Thụy
Tiên Lâm nghỉ ngơi thì thân thể chợt rung lên, phảng phất bị ảnh hưởng bởi một
vật gì đó thật lớn cách đó không xa. Ngay cả mặt đất cũng đã trở nên cộng
hưởng, chấn động ong ong.
Lý Thành Trụ nhíu mày nhìn về phía trước, những cành cây đại thụ to lớn đang
bị vén bạt, tách gãy ra hai bên. Xem ra tên gia hỏa lần này đến đây dám chắc
sẽ rất to lớn! Lý Thành Trụ hưng phấn đứng dậy. Cả ngày hôm nay không gặp được
con linh thú nào có thể khiến hắn hứng thú ra tay, cho nên hắn rất mong đợi
gặp được một linh thú lợi hại để kiểm nghiệm xem thực lực của bản thân đã đến
mức nào.
Tuy nhiên khi linh thú đến trước mắt Lý Thành Trụ, hắn chỉ còn biết trợn tròn
mắt mà nhìn quái vật. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn con vật khổng
lồ trước mắt, hắn không khỏi kinh hãi, hoảng sợ vô cùng.
Phải biết rằng hắn đang ngồi trên một cành cây cách mặt đất chừng hai mươi
thước, tuy nhiên quái vật trước mắt lại có thể đứng đối mặt với hắn. Nói cách
khác, quát vật này cao ít nhất cũng phải hai mươi thước.
Lý Thành Trụ toát mồ hôi lạnh, khẽ rùng mình quan sát linh thú. Sau lưng linh
thú là một cái đuôi thật lớn, không ngừng ngoe nguẩy, tạo ra kình phong xô đến
khiến một người một cây đều bị kình phong lay động qua lại. Trên lưng linh thú
có một chiếc sừng nhọn hoắt như một con ngư đao, bất quá đối với nhận xét của
Lý Thành Trụ thì chiếc sừng này chính là lợi đao sắc bén. Hắn hiểu rằng nếu để
cho lợi đao này cắt phải thì so với uy lực của Hàn Quang cũng không thua kém
bao nhiêu. Hơn nữa linh thú dài khoảng năm mươi thước, cao gần ba mươi thước,
chính là nhờ độ cao của dải vây này nổi lên.
Lý Thành Trụ nhìn linh thú có hình dáng gần giống tê giác Châu Phi, nhịn không
được nuốt một ngụm nước bọt. Trong lòng thầm tính toán xem có nên chạy hay
không!
Tê giác châu Phi nhìn Lý Thành Trụ, thần thái lộ ra vẻ bất mãn phi thường,
khịt mũi “phì” ra một hơi, tỏ vẻ khinh thường đối thủ nhỏ bé kia.
Một đạo kình phong xô đến lập tức xô về phía Lý Thành Trụ, nếu không kịp thời
nắm chặt lấy cành cây, thì không chừng hắn đã bị thổi bay đi. Đợi cho đạo kình
phong qua đi, Lý Thành Trụ cảm thấy nóng mũi, nhảy chồm chồm lên, hét lớn:
“Keng”, một thanh âm trong trẻo vang lên, Hàn Quang kiếm đâm vào mắt tê giác
Châu Phi, không ngờ lại như đâm vào bức tường sắt, không thể xâm nhập được. Lý
Thành Trụ kinh hãi, nghĩ không ra ngay cả Hàn Quang kiếm cũng không thể xuyên
phá phòng ngự của quái thú, dưới tình thế cấp bách, đành thay đổi pháp quyết.
Tê giác Châu Phi bị đâm một kiếm, nộ hỏa bùng phát, miệng há rộng, gầm lên “gừ
rào, gừ rào”, trảo trước lập tức nhấc lên vỗ thẳng ra.
Lý Thành Trụ bị tiếng gầm của quái thú làm chấn động tinh thần, chưa kịp biến
chiêu phát ra cộng kích đã thấy ngưu trảo cường đại vỗ đến, đành gắng sức huy
động Hàn Quang phòng thủ trước ngực.
“Hự”, cự trảo của tê giác châu Phi vỗ thẳng vào Hàn Quang kiếm, Lý Thành Trụ
thiếu chút nữa đã bị chấn bay đi như lá rụng. Hắn nương thân hình theo lực
công kích đối phương, tại không trung xoay mình một cái đáp xuống một gốc đại
thụ khác mới có thể hóa giải được toàn bộ lực công kích cự trảo đối phương.
Lý Thành Trụ cố đè nén khí huyết đang nhộn nhạo, chỉ chực phun ra ngoài, trong
lòng kinh hãi không thôi. Khí lực của con quái vật này sao lại mạnh mẽ như
vậy, không biết là linh thú cấp bậc gì nữa đây.
Bất quá hắn làm gì có thời gian mà nghĩ ngợi nhiều! Tê giác châu Phi đã ngoác
miệng, một đạo nước bọt như tia chớp từ trong họng bắn thẳng ra, lao về phía
Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ vừa ổn định thân hình đã thấy đạo công kích thứ hai bắn đến, lập
tức niệm khẩu quyết, thủ chỉ phất lên, một tia chớp bạc từ tay bắn ra, ngăn
cản thủy tiễn của quái thú, đồng thời điểm chân, phóng mình sang một cành cây
khác.
Thân hình Lý Thành Trụ vừa rời đi, nước bọt tê giác châu Phi đã bắn thẳng vào
cành cây hắn vừa đứng, cắt gọn cành cây to thành hai đoạn. Hơn nữa tại điểm
gãy trên cành cây còn bùng lên ngọn lửa đỏ rực.
Đạo nước bọt thứ nhất vừa xong, đạo nước bọt thứ hai tiếp tục công kích Lý
Thành Trụ. Hắn né tránh được thì lại thêm một bãi nước bọt nữa bắn tới, công
kích phát ra liên miên bất tuyệt, không hề cho hắn có giây phút nghỉ ngơi.
Tê giác châu Phi bây giờ phảng phất trở thành một pháo đài di động, còn Lý
Thành Trụ trở thành mục tiêu của pháo đài. Một bên bắn, một bên chạy. Chỉ
trong chốc lát, bãi chiến trường xung quanh đã bị nước bọt quái thú làm cho
dậy lửa.
Tình trạng của Lý Thành Trụ lúc này đúng là khổ sở không thể nói nên lời. Đối
mặt với “đạn pháo” liên tục nã đến, hắn chỉ còn cách thi triển thân pháp đến
cực hạn. Hàn Quang kiếm cũng không còn cầm trên tay nữa, mà nằm ở…dưới chân,
giúp hắn phi hành nhanh hơn một chút. Lý Thành Trụ đương nhiên hiểu rõ một
điều, thân thể hắn so với quái thú thì nhỏ hơn nhiều, chỉ cần trúng một bãi
nước bọt, tất không chết không xong.
Mặc dù có thể lợi dụng phi kiếm, cao chạy xa bay, song Lý Thành Trụ lúc này
cũng đã bị tê giác châu Phi làm cho nổi giận thực sự. Từ trước đến giờ, chỉ có
hắn hành hạ linh thú, không ngờ lần này lại rơi vào thế hạ phong, bị một con
súc sinh hành hạ thê thảm, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua. Đành một mặt
tránh né, một mặt tính toán đối sách triệt hạ đối phương.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Thành Trụ cuối cùng đã rút ra được một kết luận: Trừ khi
con tê giác này ngừng tấn công. Nếu không thì hắn sẽ chạy như vậy mãi!
Bất kể là tiên thú hay linh thú, không lẽ không có lúc cạn kiệt linh lực?
Đã có chủ ý, Lý Thành Trụ lấy trong giới chỉ ra một viên Minh Linh đan cho vào
miệng, tránh cho linh lực bị đứt đoạn, chuẩn bị “vòng vo” chiến đấu lâu dài
với tê giác châu Phi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn. Một lúc sau, công kích của tê giác
Châu Phi đã yếu hơn trước, tốc độ chậm lại, uy lực cũng không mạnh mẽ như
trước nữa, bắn trúng các cành cây đại thụ đều không thể chấn gãy thành hai
đoạn như lúc trước.
Lý Thành Trụ biết thời cơ của mình đã đến.
Linh lực tiêu hao của hắn nhờ có Minh Linh đan đã khôi phục trở lại. Lý Thành
Trụ đắc ý, cười phá lên.
Hắn không chạy trốn nữa mà khởi động linh quyết, Hàn Quang kiếm như thiểm điện
bắn ra, đâm thẳng vào mắt tê giác Châu Phi.
Vẫn như trước: “Keng” một tiếng, Hàn Quang kiếm bị mí mắt tê giác châu Phi
chặn lại, con mắt còn lại của nó mở to, tràn ngập vẻ khinh thường và khiêu
khích nhìn Lý Thành Trụ, lại há miệng, phun ra một bãi nước bọt vào hắn.
Dễ dàng tránh né công kích của linh thú, Lý Thành Trụ cất giọng khả ố, cười
nói:
Tiểu dã ngưu, cho ngươi nếm thử mùi vị linh kiếm của bổn tiên nhân. – Nói
xong, tay phất, miệng quát:
Chuyển!
Hàn Quang kiếm dính trên mí mắt linh thú, chợt xoáy tròn cực nhanh. Tê giác
châu Phi thảm thiết kêu lên đau đớn, điên cuồng lắc đầu, hòng dứt bỏ được Hàn
Quang kiếm. Tuy nhiên Hàn Quang kiếm lúc này tựa như một mũi khoan xoay tròn,
cắm chặt vào mắt nó, không ngừng đâm sâu vào thêm.
“Phập!”, mí mắt cứng rắn như sắt thép của tê giác Châu Phi đã bị xuyên thủng.
Một dòng máu tươi lẫn lộn đen trắng từ trong mắt linh thú bắn ra, cảnh tượng
thật rùng rợn. Ngay cả Lý Thành Trụ cũng không khỏi rùng mình một cái vì ghê
sợ.