Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Tu vi của Nguyên Mộc đã đạt đến Tiên Nhân trung kỳ, hơn nữa Tiểu Vật đã dùng
Lưu Ly Châm phá vỡ phòng thủ phía trước khiến cho gã Tiên nhân kia kinh hoàng
thất thố, Lưu Tinh kiếm lập tức đâm thủng mục tiêu. Hai gã Tiên nhân đang làm
phép bên cạnh thậm chí còn chưa kịp định thần. Trong ý nghĩ bọn họ thì những
người trước mắt sớm muộn gì cũng chết bởi tay họ nên cả ba đều có ý nghĩ khinh
thường. Kết quả là ăn phải quả đắng.
Biến cố liên tiếp khiến cho chúng nhân đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Lý đại lão bản ném kiếm, Nguyên Mộc tấn công đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Lưu Tinh kiếm mặc dù thuộc về Lý đại lão bản, Nguyên Mộc chưa hề luyện hóa
nhưng Nguyên Mộc tốt xấu gì cũng là một Tiên nhân, cho nên lão chỉ không thể
vận dụng trận pháp trong thân kiếm, những tác dụng khác của Lưu Tinh kiếm đều
bộc phát được uy lực trong tay lão.
Thừa dịp hai tiên nhân kia đang thất thần, Nguyên Mộc rút Lưu Tinh kiếm ra
chém kim thân của gã Tiên nhân xấu số thành mấy đoạn.
Lý đại lão bản giơ dùng ngón cái và ngón trỏ chụm lại, đưa vào miệng huýt một
hơi thật dài.
Tiểu Vật lập tức quay trở lại, cái mũi nhỏ nhắn lắc động vài cái. Không lâu
sau thì mọi người cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm trở lại – Tước trận đã bị phá.
Chuyện này nghe thì có vẻ giả tạo nhưng thực ra hoàn toàn có nguyên nhân hợp
lý. Trạm vị của trận pháp thực ra là dùng vật thể để cố định, vật thể có thể
là pháp bảo hoặc Thiên Cơ Thạch. Tuy nhiên đại đa số trận pháp đều lấy Thiên
Cơ Thạch để đặt trạm vị, sau đó sẽ có trận nhãn khống chế, đánh bại người bố
trận thì có thể khống chế trận pháp.
Ba gã Tiên nhân này cho dù có tính toán kín kẽ đến đâu thì cũng không nghĩ ra
Lý đại lão bản có Tầm Bảo Thử.
Chỉ cần một thể chất có thể miễn dịch với kết giới thì đã đủ để cho trận pháp
cường đại này mất đi hiệu lực.
Lý đại lão bản sở dĩ không để Tiểu Vật sớm phá vỡ trận pháp chính là vì hắn
muốn xuất kỳ bất ý, khiến địch nhân ứng phó không kịp.
Thực lực của ba tên địch nhân quá sức mạnh mẽ, nếu không âm thầm hành động thì
nhất định sẽ thất bại.
Hai gã Tiên nhân còn lại rốt cuộc đã phản ứng, chia ra một tả một hữu giáp
công Nguyên Mộc.
Trong bảy người còn lại thì Cổ Linh Lung có thực lực mạnh nhất, ngây ngốc
trong chốc lát thì lập tức xuất ra Hồ Điệp tiên kiếm hóa thành một đạo lưu
quang bắn về phía hai gã Tiên nhân.
Lý đại lão bản cười ha ha, tung người bay lên, trước khi Nguyên Sâm rơi xuống
đất thì đã đón được thân hình của lão:
Lão huynh, hãy nghĩ ngơi một lát.
Đa tạ! – Nguyên Sâm cũng không nói nhiều, quay sang nhìn Lý đại lão bản khẽ
gật đầu.
Chiến đấu đã bắt đầu diễn ra kịch kiệt trên cao. Nguyên Mộc và Cổ Linh Lung
chia ra một đối một với hai gã tiên nhân.
Tiểu Ảnh muội muội đã đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên mông, vẻ mặt đỏ bừng.
Vừa rồi biểu hiện của nàng là kém cỏi nhất, chỉ mình nàng là té phệt ra mặt
đất. Ngay cả Lý Thành Trụ là người có thực lực dưới nàng hai cấp cũng vẫn có
thể đứng thẳng. Nhưng nàng nào biết trong Nguyên Anh của Lý Thành Trụ có giấu
tiên linh khí và đã đạt đến Hợp Thể tiền kỳ, so với Tiểu Ảnh thì vẫn cao hơn
một bậc.
Đợi khi Lý đại lão bản quay lại thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Biểu hiện của hắn lúc này quả thật khiến người khác phải ngước nhìn.
Thằng nhãi này lá gan ghê gớm thật!
Bị Lý đại lão bản quát một tiếng, Thu Phong và hai vị cao thủ Đại Thừa kỳ còn
lại rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, tiến lên trợ chiến.
Trước khi Tiên Anh của Tiên nhân kịp có phản ứng thì Lý đại lão bản đã chạy
đến, tiện tay vẽ một phong ấn, miệng khẽ lầm bầm:
Muốn chạy ư?
Chi chi! – Tiểu Vật thèm thuồng, nước bọt chảy xuống đến ngực cũng không
biết.
Lý đại lão bản đưa tay lau đi nước giãi trên khóe miệng của Tiểu Vật, sau đó
vỗ vỗ đầu của nó:
Tiểu súc sinh, mi cứ làm như chưa bao giờ được ăn vậy. – Sau đó chỉ chỉ
Tiên Anh của Tiên nhân:
Mi xem, người khác cũng bị mi làm cho sợ hãi.
Tiểu Ảnh cũng nuốt nuốt nước bọt, đi đến phía sau Lý đại lão bản, cẩn thận
quan sát Tiên Anh của tiên nhân kia.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ảnh nhìn thấy Tiên Anh còn sống sờ sờ trước mặt. Tiên
Anh của Tiên nhân tỏa ra ngũ thải lục sắc, rõ ràng là đeo tiên giáp, vẻ mặt
cực kỳ thống khổ nằm dưới đế giày Lý Thành Trụ giãy giụa. Bàn tay nhỏ bé cố
hất lấy bàn chân to lớn của hắn. Tuy nhiên đại cước của Lý đại lão bản vẫn bất
động tựa như một thiếu nữ lõa thể bị một quan tây đại hán đè lên người, bất
động vậy.
Dáng vẻ hung dữ, khí lực cường kiện khí lực khiến cho Tiên nhân cảm thấy sợ
hãi.
Tựa như đang hưởng thụ cảm giác hành hạ người khác, Lý đại lão bản nghiến răng
giẫm mạnh chân xuống.
Tiểu Ảnh cau mày không đành lòng, đứng một bên kéo ống tay áo Lý đại lão bản
lắc lắc:
Lý đại lão bản quay đầu nhìn Tiểu Ảnh, mỉm cười:
Tiểu Ảnh gật đầu.
Lý đại lão bản đưa tay vuốt cuốt đầu Tiểu Ảnh nói:
Tiểu nha đầu sẽ sống rất lâu đây. – Sau đó quay đầu lại hung ác nhìn Tiên
Anh:
Có người không muốn nhìn dáng vẻ bi thảm của ngươi lúc này, xem như vận khí
ngươi tốt. Nói cho ta biết ai đã phái các ngươi đến đây, sau đó ta sẽ cho
ngươi sự thống khoái.
Tiên Anh lúc này dù lâm vào hiểm cảnh như vẫn cố sức giẫy giụa, nghiêng đầu
vẹo cổ để thoát khỏi sức nặng đang đè lên nhưng không thể thành công.
Lý đại lão bản di chuyển dần mũi chân lên đầu Tiên Anh, hung hăng đe dọa:
Mũi nhọn của đế giày khiến cho đầu Tiên Anh lõm xuống, sau đó hồi phục lại cực
nhanh.
Cảnh tượng giống hệt như Lý Thành Trụ đang đạp một quả cầu khí vậy. Lý đại lão
bản cứ thế hành hạ Tiên Anh, thậm chí mặt đất cũng bị tiên linh khí từ đại
cước của hắn gây chấn động khiến cát bụi bay tung.
Một lúc lâu sau cát bụi mới tiêu tan, Tiểu Ảnh nhìn lại đã thấy đầu Tiên Anh
ngập trong đất, chỉ còn chừa lại nửa đoạn thân thể ló ra ngoài nhưng vẫn không
khuất phục, tựa như lợn đực nếu bị giết thì sẽ co giật một cái trước khi chết.
Tiểu Ảnh che miệng cúi đầu không đành lòng nhìn xuống.