Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Mặc dù việc luyện phi kiếm vô tình đã khiến cho tu vi Lý Thành Trụ đột phá
thêm một tầng nữa, đạt đến Linh Tịch trung kỳ. Song kết quả luyện kiếm vẫn
khiến cho hắn và sư phụ cảm thấy rất hài lòng.
Tại phàm giới, thanh phi kiếm này vốn chỉ là một trung phẩm pháp bảo, sau khi
trải qua quá trình luyện khí của Lý Thành Trụ đã đột phá, so với thượng phẩm
phi kiếm còn lợi hại hơn. Hơn nữa Lý Thành Trụ trong quá trình luyện khí đã
thiết đặt thêm rất nhiều công kích trận pháp trên phi kiếm. Nếu tự tay hắn
dùng phi kiếm xuất thủ, uy lực sát thương sẽ rất khủng khiếp.
Hắn lại đặt lại tên cho phi kiếm là “Hàn Quang”. Tay cầm phi kiếm, tóc dài nửa
năm chưa cắt, tạo thành một hình tượng thật uy phong lẫm liệt, khiến hắn xuất
hiện loại cảm giác “kiếm trong tay, đoạt thiên hạ”, rất ư hào hùng!
Có phi kiếm trợ giúp, Lý Thành Trụ không còn lang thang trong rừng rậm tìm
linh thú cấp thấp nữa, hắn cũng không cần sử dụng Huyễn Hóa thuật, chỉ cần tay
bắt Linh quyết, ngự trên Hàn Quang, từ xa trực tiếp bay đến mục tiêu.
Bởi vậy, trong một quãng thời gian dài, phương viên mười dặm quanh Dựng Tiên
hồ đều không còn nghe thấy tiếng chim kêu thú rống nữa.
Thời gian chớp mắt đã trải qua thêm nửa năm nữa, Lý Thành Trụ đã đến Tiên giới
được hai năm. Cho dù chỉ miễn cưỡng tu luyện Tụ Linh Điển Tàng nhưng hắn cũng
đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, dung mạo cũng thay đổi, trở thành một thanh niên anh
tuấn tiêu sái, phi phàm tuyệt luân.
Phi kiếm Hàn Quang cũng đã có thể thu vào cơ thể, trải qua nhiều lần được Lý
Thành Trụ cải tạo, gia cố, tính năng ngày càng mạnh mẽ. Hàn Quang được Nguyên
Anh trong cơ thể nắm giữ, khi chiến đấu có thể xuất ra bất cứ lúc nào.
Mặc dù Tiếp Dẫn Tiên Sứ đối với tốc độ bước vào Nguyên Anh kỳ của Lý Thành Trụ
vẫn cảm thấy một chút bất an. Tuy nhiên nhìn vẻ hưng phấn của hắn, lại không
đành lòng nói ra sự bất an trong lòng mình. Hơn nữa trong nửa năm nay đồ đệ
của lão cũng đã rất cố gắng, ngoài lúc luyện kiếm pháp, thời gian còn lại đều
chăm chỉ theo Tiếp Dẫn Tiên Sứ học luyện khí, luyện đan và trận pháp.
Ngày hôm nay, Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã truyền hết cho hắn mọi sở học về luyện khí,
luyện đan, trận pháp cho hắn. Lão vân vê chòm râu sơn dương, nói:
Lý Thành Trụ ưỡn ngực, tiến lên một bước, giơ Hàn Quang lên cao, cao giọng
nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ khẽ hắng giọng:
Lý Thành Trụ nhìn sư phụ, tiếp tục nói sang sảng:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn vẻ mặt đầy dâm đãng của Lý Thành Trụ mà mồ hôi toát ra
như mưa:
Nửa tháng sau, Lý Thành Trụ đang luyện chế một thanh phi kiếm thì Tiếp Dẫn
Tiên Sứ đi đến tìm hắn, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ tức giận nói:
Lý Thành Trụ cười hì hì:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ tung một trảo, đoạt lấy phi kiếm trong tay Lý Thành Trụ, quan
sát kỹ lưỡng. khuôn mặt già nua mấy trăm tuổi thẫn thờ nói:
Lý Thành Trụ nhân lúc sư phụ rầu rĩ, lén ngự giá Hàn Quang bay vào trong rừng
rậm. Nghĩ đến bộ mặt dữ tợn của Tiếp Dẫn Tiên Sứ, hắn thầm hô nguy hiểm trong
lòng, may là hắn nhanh chân lẹ tay chạy trốn. Nếu không, giờ phút này dám chắc
đã trở thành vật hiến tế cho sư phụ mất.
Nguyên mấy ngày hôm trước, Lý Thành Trụ nhân cơ hội Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhập
định, đã lén trộm giới chỉ của lão, lấy cắp một ít nguyên liệu luyện khí. Sau
đó lại đặt giới chỉ vào chỗ cũ.
Lý Thành Trụ học luyện khí cũng chưa lâu, làm sao biết được cái gì là Tử Tinh,
cái gì là Bí Ngân? Chỉ cần biết đó là vật liệu luyện khí thì hắn đều lấy một
ít, lại trộn lẫn tất cả các nguyên liệu lại với nhau. Bình thường tập luyện,
sư phụ hắn đều cấp cho hắn một ít vật liệu cấp thấp để luyện tập. Hôm nay hắn
phóng tay, chơi sang một bữa. Không ngờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như
vậy. Thôi thì tạm thời không trở về, chờ khi sư phụ nộ hỏa tiêu tan. Khi đó sẽ
trở về cũng không muộn.
Đã quyết định như vậy, Lý Thành Trụ ngự kiếm bay vào trong rừng rậm. Trước nay
ắhn vẫn chỉ quanh quẩn bên Dựng Tiên hồ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội đi
ra ngoài, tiện thể ngắm cảnh Tiên giới một phen.
Hắn đứng trên phi kiếm, rẽ trái ngoặt phải, bay lên cao, hạ xuống thấp, tiêu
dao vô cùng. Đám linh thú cấp thấp ẩn nấp phía xa một lần nữa lại tạo thành
quang cảnh gà bay chó sủa tán loạn, nước mắt chảy ra như mưa – tiểu sát tinh
lại đến nữa rồi!
Cứ như thế, hắn cảm thấy rất thoải mái, mà không biết rằng đang tiến rất gần
đến một nguy cơ…
Khu rừng rậm này tại Tiên giới vốn cũng rất nổi danh, người trong Tiên giới
gọi đây là “Trầm Thụy Tiên Lâm”, là cấm địa của Tiên nhân.
Tiên Đế và liên thủ với Thập Đại Tiên Quân, bày ra Thiên Phúc Địa Tái đại trận
uy lực rất lớn cũng đã đủ ngăn cản Tiên nhân tiến vào. Hơn nữa Tiếp Dẫn Tiên
Sứ và những Tiên nhân phi thăng lên Tiên giới muốn tiến vào Tiên giới cũng sẽ
đi vào một thông đạo an toàn xuyên qua rừng rậm. Do đó khu rừng này từ trước
đến nay cũng chưa từng có ai tiến vào sâu trong đó.
Lý Thành Trụ không hề rằng biết tại bìa rừng cao lắm chỉ có linh thú cấp ba
xuất hiện. Bởi vậy hắn cho rằng linh thú tại Tiên giới bất quá cũng chỉ như
vậy. Cuối cùng khinh thường tiến sâu vào “Trầm Thụy Tiên Lâm”, vì thế mà chuốc
lấy đau khổ.
Ngự trên Hàn Quang, Lý Thành Trụ ngược gió phi hành. Mái tóc dài hơn một thước
phi tán trong gió, lộ ra một khuôn mặt đẹp như ngọc, nụ cười rạng ngời như mặt
trời. Lý Thành Trụ giờ đây đích thị đã là đệ nhất mỹ nam của Tiên giới.
Càng bay càng cao hứng, hắn ngửa mặt lên trời than rằng:
Đáng tiếc thay Tần Vương, Hán Đế đều không quý phái, Dương Quá, Quách Tỉnh
lại thiếu đi một phần phong tao. Đại tông sư Đông Phương Bất Bại lại chỉ biết
thêu thùa trong khuê phòng, không có nam tính! – Đoạn lắc lắc đầu cảm thán,
phán một câu:
Thiên hạ anh hùng, chỉ có ta là độc tôn duy nhất!
Tiến vào rừng rậm, hễ thấy linh thú thì hắn đều dùng Hàn Quang giải quyết. Cho
dù linh thú có cương ngạnh chống cự, hắn cũng dựa vào uy lực phi kiếm kết hợp
với đan dược giết tại chỗ, vừa dẹp đường tiến tới, vừa đỡ nhàm chán.