Hỗn Chiến


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Tiếp cận được phía sau trận doanh của tu tiên giả đã thấy một trận ánh sáng
trắng bắn đến. Lý đại lão bản nhanh chóng rụt cổ tránh né, quay lại phía sau.

Thiên Võng Khôi Khôi tạo ra một cái lồng phòng ngự, tựa như mưa xuân tưới mát,
ngăn chặn hoàn toàn Đại Thánh Mâu Thứ trên không.

Lo ngại chính nhân số của mình cũng bị Đại Thánh Mâu Thứ công kích nên Thiên
Sứ quân đoàn cũng không dám tùy tiện phóng ra loạn xa, chỉ tập trung công kích
từ xa. Tuy nhiên công kích từ xa thì lại gặp phải sự chống đỡ của Thiên Võng
Khôi Khôi.

Không phát huy được công kích chủ lực của mình, Thiên sứ quân chỉ còn biết tự
mình khổ chiến. Tuy nhiên tu tiên giả lại chiếm ưu thế về công kích từ xa,
Thiên Sứ quân chưa xác lập được cận thân giáp chiến thì đã bị phi kiếm pháp
bảo của đối phương tấn công từ xa. Chính vì vậy mà trận thế của Thiên Sứ quân
hết sức rối loạn, chỉ biết liều mạng xông đến, cố gắng cận thân giáp chiến với
đối phương.

Nhưng như thế càng khiến cho Thiên Sứ quân lâm vào hiểm cảnh.

Chưa xông được đến gần đối phương thì đã thấy pháp bảo phi kiếm vô cùng vô tận
bắn đến, chém nát thân thể.

Tình thế này khiến cho quân Thiên Sứ uất ức vô cùng.

Lý đại lão bản lúc này đã cố luồn lách, thoát khỏi khu vực công kích của Đại
Thánh Mâu Thiên, chính thức tiến vào được chiến trường.

Sớm bị kích động, nhiệt huyết dâng tràn, Lý đại lão bản trở nên hăng hái phi
thường.

Nhìn xung quanh chỉ thấy hằng hà sa số địch nhân và chiến hữu, vũ khí thì dày
đặc đến nỗi có thể chém đến mặt bất cứ lúc nào. Cảnh tượng này làm cho Lý
Thành Trụ nhớ đến cảnh tượng khi xưa hắn học cao trung đã từng quần đả như lúc
này. Tuy nhiên nói thế nào thì lúc đó hắn vẫn là tiểu bá vương trong trường,
mỗi lần quần đả thì đều có thể trụ lại đến phút cuối, là kẻ chạy cuối cùng.

Vì thanh danh của bản thân!

Vì muốn báo thù!

Vì tâm nguyện của Nguyên Sâm!

Vì Thiên Cơ Thạch!

Lý đại lão bản tay cầm thượng phẩm phi kiếm, bắt quyết xông đến sau lưng một
gã Nhị Dực Thiên Sứ, vận khởi tiên linh khí trong Nguyên Anh, thừa dịp địch
nhân đang giằng co với một chiến hữu, tiện tay đâm đến một kiếm, phát động
công kích trận pháp trong kiếm thể.

Thanh thượng phẩm phi kiếm vô danh trong tay Lý đại lão bản hệt như đang thái
rau chém dưa, xuyên thẳng vào giữa hai cánh Thiên Sứ, tạo thành một lỗ hổng
lớn. Trận pháp công kích kích phá khiến cho lỗ hổng này phút chốc biến thành
một đại động.

Tu tiên nhân đang giằng co với gã Nhị Dực Thiên Sứ đột nhiên phát hiện ra đồng
tử đối phương mở rộng, một mũi kiếm nhô ra trước ngực. Nhẹ nhõm thở phào một
hơi, quay sang mỉm cười đa tạ Lý Thành Trụ. Sau đó không nói thêm lời nào, vội
vọt đi tìm đối thủ khác.

Có Tiểu Vật làm kim chỉ nam, Lý đại lão bản tuyệt đối không dại dột tìm đến
nơi có Thiên Sứ mạnh mẽ, chỉ chăm chăm đi tìm Nhị Dực Thiên Sứ đánh lén.

Có thượng phẩm phi kiếm mang theo tiên linh khí, lại được Lưu Ly Châm hỗ trợ
đánh lén, Lý đại lão bản quả nhiên thành công ngoài mong đợi.

Trong khí người khác khổ công giao đấu với Thiên Sứ thì Lý Thành Trụ thảnh
thơi dạo chơi đánh lén, mỗi khi giết được một Thiên Sứ thì Tiểu Vật lại như
tia chớp vọt ra cướp lấy Kết Tinh Chi Thần, sau đó tìm mục tiêu khác cho gã.

Tốc độ của Tiểu Vật cực nhanh, xuất thủ thần tốc, thi thể Thiên Sứ còn chưa
rơi xuống đất thì Kết Tinh Chi Thần đã bị nó đoạt lấy.

Lý đại lão bản cúi đầu nhìn thấy một thi thể Thiên Sứ đang giãy giụa, hắn nuốt
một ngụm nước bọt, thở dài một hơi rồi bỏ qua.

Quân tử xem trọng của cải nhưng vẫn giữ đạo lý!

Đây là chiến công của người khác, hắn không hề tham gia, nếu đoạt lấy Kết Tinh
Chi Thần thì chính là làm điều bất nghĩa.

Không nên làm điều bất nghĩa, làm điều bất nghĩa tất bị sét đánh! – Lý Thành
Trụ tự nhủ trong lòng như vậy.

Chém chết thêm một Nhị Dực Thiên Sứ nữa, Lý Thành Trụ đột nhiên cảm thấy thật
vô vị.

Loại chiến đấu thế này hoàn toàn không làm thỏa mãn Lý Thành Trụ, mặc dù cũng
chứng kiến máu huyết tung bay, cũng cảm thấy kích thích. Tuy nhiên nghĩ kỹ thì
một gã Nhị Dực Thiên Sứ bị gã chém chết cũng giống như phạm nhân bị cột sẵn
trên đài chờ đao phủ khai đao vậy, không có gì là thú vị cả.

Lúc này Tiểu Vật từ xa lấy được kết tinh chi thần nhưng không bay trở về bên
người Lý Thành Trụ mà đứng ở xa kêu lên liên tục.

Lý đại lão bản kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đạo linh áp ập đến
vị trí của hắn.

Tâm thần biến đổi nhanh như chớp, Lý Thành Trụ vội chuyển đổi cước bộ. Một cây
trường mâu lướt sát qua hông hắn, xé tách bộ quần áo tinh tươm của Lý đại lão
bản.

Hắn còn chưa kịp xoay người lại thì trong mắt đã nhìn thấy một huyết cầu đập
đang lao thẳng vào mặt.

Lý Thành Trụ cúi đầu thật nhanh, đoạn nhảy vọt về sau, tránh khỏi phạm vi nguy
hiểm. Lúc này hắn mới nhìn được đối phương là kẻ nào.

Địch nhân chính là một Tứ Dực Thiên Sứ cánh trắng. Lý đại lão bản nhìn rõ dáng
vẻ kẻ địch, bất giác trong lòng cảm thấy lạnh buốt.

Tiểu Vật rời khỏi hắn trong thoáng chốc, không ngờ Lý Thành Trụ đã bị Tứ Dực
Thiên Sứ cánh trắng theo dõi. Vận khí của Lý Thành Trụ xem ra cũng không phải
là tầm thường.

Tứ Dực Thiên Sứ cánh trắng! Thực lực tương đương với Đại Thừa tiền kỳ. Xuất
Khiếu kỳ dựa vào cái gì mà dám giao phong với Tứ Dực Thiên Sứ?

Ngay cả tu vi Nguyên Anh là Phân Thần kỳ cũng chỉ là vô dụng! – Lý Thành Trụ
bi ai thốt lên.

Gã Tứ Dực Thiên Sứ kia cũng không ngờ tu tiên giả yếu nhược kia lại có thể
tránh được công kích của mình, khuôn mặt nhất thời phẫn nộ - chuyện này thực
là sỉ nhục của gã, gã quyết định sẽ tung ra một chiêu tất sát, tiêu diệt tu
tiên giả kia.

Lý đại lão bản lúc này đang phân vân có nên bỏ chạy hay không! Đáng tiếc hắn
còn chưa kịp đưa ra quyết định thì công kích của đối phương đã lao đến. Tình
thế bức bách, Lý Thành Trụ đành giương cao phi kiếm ngăn cản.

“Choang!” – binh khí song phương va chạm trực tiếp. Tứ Dực Thiên Sứ mỉm cười
tà dị, một cỗ năng lượng cực mạnh từ vũ khí hắn đột nhiên như sấm sét bắn
thẳng vào ngực Lý Thành Trụ.

Mẹ ơi!

Tình cảnh quen thuộc như lúc trước vì hắn mà Cổ Linh Lung đã trúng kiếm của
Lục Dực Thiên Sứ đây ư?

Bất quá lần này người trực tiếp trúng đòn đã đổi thành Lý Thành Trụ.

Cảm giác được năng lượng đối phương cực nóng, Lý đại lão bản hiểu được ngay cả
hồn phách mình cũng đang bị thiêu đốt.

Tuy nhiên tiên linh khí trong Nguyên Anh chưa kịp bạo phát phòng thủ thì Bích
Huyết Giới đột nhiên phát ra một cỗ năng lượng bao trùm lên toàn bộ thân thể
hắn.

Năng lượng bao quanh thân thể của hắn hàm chứa tiên linh khí dày đặc, bá đạo
vô cùng. Nguyên Anh của Lý Thành Trụ phảng phất như đang nghênh đón mẫu thân,
cảm giác thư thái nhẹ nhàng lan tỏa.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tứ Dực Thiên Sứ, Lý đại lão bản vui vẻ mỉm cười.

Tổ sư gia thật là tinh nghịch, Bích Huyết Giới có năng lực phòng hộ mạnh mẽ
đến mức này mà không nói cho hắn biết, hại hắn một phen kinh tâm sợ hãi.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #64