Lưu Ly Châm


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Chờ đến khi Lý đại lão bản thở hồng hộc về đến trướng bồng thì phát hiện ra
bên trong trướng bồng chỉ còn duy nhất Nguyên Sâm.


  • Mọi nguời đâu cả rồi? – Lý Thành Trụ ngạc nhiên cất tiếng hỏi.

Nguyên Sâm mở to hai mắt, dáng vẻ hết sức chán nản vì tu vi mất hết, ngay cả
khuôn mặt cũng trở nên già nua hơn trước rất nhiều. Lão thở hắt mấy hơi, khuôn
mặt tái nhợt hồng hơn một chút mới nói:


  • Ra trận hết rồi!

Lý đại lão bản thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống đất, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh
nghi:


  • Điên rồi sao, rảnh rỗi quá không biết làm gì nên đi tìm chết à?

Nguyên Sâm thở dài một hơi, cố gắng nhúc nhích thân hình cứng đơ của mình, một
lúc sau mới khẽ nhích động được, đoạn nói:


  • Đại nhân xem kẻ ác như kẻ thù, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trả thù cho
    huynh đệ. Nếu không phải như vậy thì làm sao có thể được lòng mọi người đến
    thế! Đáng tiếc là cái mạng già của ta bây giờ không còn chút giá trị nào cả,
    sau này có muốn tận lực vì đại nhân cũng lực bất tòng tâm.


  • Đạo hữu! – Nguyên Sâm thấp giọng gọi, phảng phất như một lão nhân đã gần
    đất xa trời:


  • Có thể thỉnh đạo hữu một việc được chăng?


  • Lão nói đi! – Chứng kiến dáng vẻ đáng thương của Nguyên Sâm, Lý đại lão bản
    cũng cảm thấy mềm lòng.


Nguyên Sâm run run tháo giới chỉ đeo trên tay ra đưa cho Lý Thành Trụ:


  • Bên trong giới chỉ này có một món pháp bảo gọi là Lưu Ly Châm, nguyên là
    pháp bảo truyền đời của nhà ta. Lưu Ly Châm chuyên dùng để phá linh khí hộ
    thể, rất quý hiếm nên ba huynh đệ ta trước nay vẫn chưa hề sử dụng. Nhưng bây
    giờ…

Lý đại lão bản vừa nghe Nguyên Mộc nói, vừa lấy Lưu Ly Châm ra xem, hình dáng
cây châm này hoàn toàn không có gì đặc biệt, giống như một cây châm bình
thường. Bất quá hình dạng càng bình thường thì khi phá linh khí hộ thể của kẻ
khác thì tiện dụng rất nhiều.

Nguyên Sâm ho một lúc, sau đó mới nói tiếp:


  • Ta muốn nhờ đạo hữu khi ra trận giết địch thì hãy dùng pháp bảo này tung
    hoành thay cho ba huynh đệ bọn ta giết thật nhiều Thiên Sứ.

Chứng kiến vẻ kiên quyết của Nguyên Sâm, Lý đại lão bản vội lên tiếng an ủi:


  • Đừng nản, tu vi tuy mất hết nhưng lão vẫn có thể tu luyện như cũ, vẫn có hy
    vọng thành Tiên kia mà.

Nguyên Sâm cười khổ đáp:


  • Tu luyện một lần nữa ư? Dễ dàng vậy sao? Kinh mạch toàn thân của ta đã đứt
    đoạn, muốn bước đi cũng đã rất khó, làm sao có thể tu luyện.


  • Không có cách nào khôi phục được ư? Linh dược của Tiên giới rất phong phú,
    tin chắc sẽ có thể khôi phục lại kinh mạch! – Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi. Theo
    suy nghĩ của hắn thì với loại thương thế này ở phàm gian thì người nghèo sẽ
    rất khó khôi phục lại, tuy nhiên người ở Tiên giới vượt trội hơn phàm nhân rất
    nhiều, sao lại khó khăn như thế?


  • Có biện pháp! – Ánh mắt Nguyên Mộc chợt bừng sáng, tuy nhiên chỉ trong chốc
    lát đã lờ mờ trở lại:


  • Nhưng vật đó…ài, không thể nào, không đề cập tới là tốt hơn.


Lý Thành Trụ thấy Nguyên Sâm không nói ra cũng không miễn cưỡng hỏi kỹ.


  • Đạo hữu, Nguyên Sâm thỉnh cầu đạo hữu xung trận giết địch thì nhất định hãy
    sử dụng Lưu Ly Châm, thay ta báo thù cho hương hồn của hai vị huynh đệ ta! –
    Nguyên Sâm nói xong lời này thì nước mắt ứa ra.


  • Được! – Lý Thành Trụ trầm ngâm trong chốc lát, đoạn đáp ứng yêu cầu Nguyên
    Sâm.


Nguyên Sâm mừng rỡ cảm tạ:


  • Đa tạ đạo hữu, bây giờ ta sẽ truyền cho đạo hữu phương pháp sử dụng.

Mỗi món pháp bảo đều có pháp môn công kích và pháp môn phòng ngự đặc thù của
riêng nó. Mặc dù pháp môn cố định nhưng sử dụng thế nào lại tùy thuộc vào sự
biến hóa của người sử dụng. Nếu thông minh thì người sử dụng thậm chí còn có
thể tự mình sáng tạo ra pháp môn khống chế pháp bảo.

Truyền thụ xong cho Lý Thành Trụ thì Nguyên Sâm như đã trút hoàn toàn tâm sự
còn nuối tiếc của mình, vui vẻ nói:


  • Tất cả mọi thứ bên trong giới chỉ đều đưa hết cho đạo hữu, ta bây giờ có
    giữ lại cũng vô dụng. Linh lực đã mất, muốn sử dụng cũng vô vọng.

Lý đại lão bản cũng cảm thấy không đành lòng, đành an ủi:


  • Không được, sau này lão vẫn có cơ hội sử dụng, giới chỉ ta sẽ trả lại cho
    lão. Lưu Ly Châm ta sẽ cầm lấy để giết địch. – Nói xong trả lại giới chỉ cho
    Nguyên Sâm.

Kỳ thực Lý đại lão bản từ khi có Bích Huyết giới chỉ thì các loại giới chỉ
khác hắn cũng đã trở nên khinh thường đi nhiều.

An ủi Nguyên Sâm một lúc, Lý Thành Trụ mới đi ra ngoài trướng bồng.

Lần tập kích trước kia Lý đại lão bản không có vũ khí công kích lợi hại, cầm
phi kiếm tầm thường trong tay chỉ có thể đâm chém lung tung mà thôi, một gã
thiên sứ cũng không giết được. May là vào phút cuối đã giết được Lục Dực Thiên
Sứ, nếu không thì hắn làm gì còn mặt mũi nào mà nghênh ngang.

Hắn bây giờ đã có thể sử dụng thành thục Tiên Kiếm của sư thúc tổ ban cho, hơn
nữa còn có Lưu Ly Châm.

Đi đến bên ngoài trướng của Diệp Tri Thu thì vựa vặn gặp được đám người của Cổ
Linh Lung đi ra. Nhìn sắc mặt bất thiện của mọi người, Lý đại lão bản bất giác
cũng không dám cất tiếng trước.

Tiểu Ảnh lướt qua bên cạnh hắn, hung dữ trừng mắt một cái, tiểu cước khẽ đá
vào tay hắn một cái, tay nhéo vài cái vào vai hắn sau đó mới buông ra.


  • Ta có động chạm gì đến cô đâu? – Lý Thành Trụ ôm chân nhăn mặt nói.

Tuy nhiên lúc này từ bên trong truyền ra thanh âm của Diệp Tri Thu:


  • Ngươi đến đã lâu chưa? Mau vào đây, ta còn còn có việc khác phải làm nữa. –
    Lý Thành Trụ nghe xong mới định thần, tiến vào trướng bồng.


  • Ra mắt đại soái. – Lý Thành Trụ cung kính thể hiện lễ nghĩa.


  • Hảo, quả nhiên sóng sau đè sóng trước. – Diệp đại soái nhìn Lý Thành Trụ
    mỉm cười:


  • Lần này đến tìm ta có chuyện gì ư? Nếu có thì mau nói ra, nếu là yêu cầu ra
    trận thì miễn cho. Mấy vị đồng bọn của ngươi cũng vừa đến đây nhắc đến chuyện
    này nhưng đã phải quay về.


Lý đại lão bản nghe đến đây chỉ bĩu môi một cái. Hắn có điên đâu mà yêu cầu ra
trận. Lũ người Cổ Linh Lung quả nhiên là ngốc vô cùng.


  • Đại soái, thực ra tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ. Không biết tại hạ có thể
    mượn một gian mật thất trong vài ngày được chăng? Tại hạ muốn tu luyện phi
    kiếm, tăng thêm thực lực cho bản thân. Đại soái là thống lĩnh của tu tiên giả,
    tại hạ nghĩ một gian mật thất hẳn sẽ không phải là chuyện quá khó đối với đại
    soái?

Diệp Tri Thu nghe hắn nói xong thì buồn bực trong lòng, vốn tưởng chỉ cần Lý
Thành Trụ mở miệng thì sẽ lập tức cự tuyệt. Ai mà ngờ tên tiểu tử kia ăn nói
lung tung, văng miểng tứ phía, đưa mình lên cao để đòi hỏi cho bản thân. Đệ tử
của Huyễn Kiếm tông quả nhiên gian trá từ người nhỏ đến người lớn.

Nghĩ vậy nhưng lão vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói:


  • Nếu chuyện này thật sự cần thiết thì không thành vấn đề. – Sau đó nhíu mày
    hỏi:


  • Có đúng là tổ sư gia của ngươi đã ban cho ngươi một món pháp bảo?


Ủa? – Lý Thành Trụ lúc này mới nhớ ra tổ sư gia chưa hề ban cho hắn pháp bảo
nào làm lễ ra mắt, ngoại trừ một cái giới chỉ chứa đồ.

Trời ạ! Quả nhiên là thầy nào trò đó, sư phụ hắn keo kiệt đã đành, ngay cả tổ
sư gia cũng giống y như đúc. – Lý đại lão bản tức giận bất bình trong lòng.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #61