Bích Huyết Giới


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Trọng Chân Kim Tiên ho khan một tiếng, mắt liếc xéo nhìn sư thúc tổ xinh đẹp:


  • Ngô Nhuế, chuyện như vậy tại sao ta không được biết?

Sư thúc tổ xinh đẹp chúm môi, dẩu miệng nói:


  • Sư phụ không hỏi, đệ tử làm sao biết được sư phụ có biết hay không?

Trọng Chân Kim Tiên trầm ngâm một lúc, sau đó nói:


  • Nói như vậy thì ngươi bị thứ thấp kém nhất của Tiên giới bức bách đồng thời
    phi thăng lên đây?


  • Thấp kém nhất? – Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi.


Sư thúc tổ xinh đẹp khẽ phì một tiếng:


  • Cái gì mà thấp kém nhất chứ? Sư phụ giống hết những người đó. Nữ nhân đó
    xem ra đối đãi với Trụ Tử của tông phái chúng ta cũng không tệ lắm.

Lý Thành Trụ lúc này mới chợt hiểu ra:


  • Hai người đang nói đến Cổ Linh Lung?

Sư thúc tổ xinh đẹp trừng mắt một cái với Lý Thành Trụ:


  • Ngươi hiểu rồi ư? Nữ nhân đó bị ngươi hại đếm thảm thương. Trong Tiên nhân
    ở Tiên gới thì tu vi nàng thấp nhất, chịu đủ thứ đàm tiếu của Tiên nhân.

Lý Thành Trụ nghe đến đây thì thất thần ngây người, không nghĩ ra Cổ Linh Lung
lại vì hắn mà mắc phải tình trạng này. Chẳng trách nàng nghĩ đủ mọi cách để
lấy lại lượng tiên linh khí đã bị hắn đoạt lấy.

Lý đại lão bản bất giác thở dài một hơi, chuyện này thực ra cũng không phải do
hắn thực tâm gây ra. Ai mà biết hắn bị sét đánh không chết mà lại phi thăng
cùng nàng. Phỏng chừng Cổ Linh Lung khi đó bố trí một loại trận pháp gì đó
khiến cho thiên lôi oanh kích bắn ra xa. nếu không thì với bản lĩnh của một
phàm nhân như hắn thì làm sao có thể tiến vào khu vực chuẩn bị phi thăng của
nàng.


  • Chuyện này thật là kỳ quái. – Trọng Chân Kim Tiên cau mày nói:


  • Thời gian chỉ hai năm thì cho dù thiên tư của ngươi tốt đến mấy, Nguyên Anh
    cũng không thể có khả năng đạt đến Phân Thần trung kỳ được.


Lý đại lão bản nghe vậy xấu hổ, đưa tay gãi gãi đầu đáp:


  • Thực ra đồ tôn có một chút kỳ ngộ!

Sư thúc tổ xinh đẹp tò mò hỏi ngay:


  • Kỳ ngộ thế nào?

Lý Thành Trụ đỏ mặt, ấp úng nói:


  • Không thể nói có được không ạ?

Sư thúc tổ xinh đẹp ranh mãnh nhìn Lý đại lão bản, mắt đảo tròn, khẽ cười nói:


  • Tiểu bại hoại, ngươi quên ta có Độc Tâm thuật hay sao?

Lý Thành Trụ kinh hãi, đang muốn phản kháng vài câu thì tổ sư gia đã lên tiếng
giải vây cho hắn:


  • Ngô Nhuế, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Không nên dùng Độc Tâm
    thuật để dò xét nội tâm người khác.

Bị sư phụ giáo huấn, sư thúc tổ xinh đẹp chu làm môi nhỏ nhắn làm nũng:


  • Đệ tử cũng chỉ dùng để tiêu khiển một chút thôi mà.

Trọng Chân Kim Tiên lắc đầu:


  • Hừ, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn vậy, vẫn chưa biết hiểu chuyện là gì. – Nói
    xong khẽ phẩy tay, quay sang rắc lên người Lý Thành Trụ một đạo kim quang.

Sư thúc tổ xinh đẹp nhìn thấy đạo kim quang thì trợn mắt giậm chân nói:


  • Sư phụ, người sủng ái hắn đến mức này ư?

Lý Thành Trụ mờ mịt trong lòng, hắn không biết đạo kim quang đó có tác dụng
gì, như thế nào mà sư thúc tổ lại cho đó là ân sủng của hắn? Nghĩ đến đây thì
trong lòng chỉ thầm cầu khẩn đừng có giống như truy tung thuật thì đã tốt lắm
rồi.

Lúc trước cũng chính vì Truy Tung thuật mà hắn đã bị Cổ Linh Lung lần ra dấu
vết.

Một lần bị rắn cắn thì mười năm sau vẫn còn sợ!

Trọng Chân Kim Tiên nhận thấy vẻ mặt thất thần đầy nghi hoặc của Lý Thành Trụ,
bèn lên tiếng giải thích:


  • Kim quang này chỉ là một đạo cấm chế, phòng ngừa người khác dùng Độc Tâm
    thuật tra xét nội tâm của ngươi. Tu vi của người vốn không cao nên ta đặt ra
    loại cấm chế này để giúp ngươi.

Lý Thành Trụ mừng rỡ reo lên:


  • Đa tạ tổ sư gia! – Từ đây về sau không còn sợ sư thúc tổ xinh đẹp nhìn ra
    tâm tư của mình nữa.

Bụng dạ hắn vốn có rất nhiều ý tưởng xấu xa, vạn nhất bị sư thúc tổ nhìn thấy
hết thì dám chắc sẽ không ổn.

Nhìn sư thúc tổ xinh đẹp bực tức bên cạnh, Lý Thành Trụ nở nụ cười tươi rói
xoa dịu:


  • Sau này đồ tôn sẽ nói cho sư thúc tổ nghe có được chăng?

Ai ngờ vị sư thúc tổ xinh đẹp của hắn chỉ bĩu môi:


  • Ai mà thèm!

Lý Thành Trụ xấu hổ gãi đầu – nữ nhân quả nhiên là thật khó đoán.


  • Được rồi, đừng nên chấp nhất một đứa nhỏ nữa! Về phần tiểu tử ngươi có vấn
    đề về tu vi thì nhất thời ta cũng chưa thể thấu hiểu hoàn toàn. Thế này đi, ta
    sẽ cho ngươi ba viên tiên đan bảo vệ tính mạng. Nếu lúc nào đó ngươi cảm giác
    linh khí trong cơ thể đột biến thì uống một viên. Một viên có thể áp chế linh
    khí trong người ngươi một tháng. Nhưng nhớ kỹ là nếu đã uống thì tu vi của
    ngươi sẽ tạm thời không sử dụng được.

Nói xong tổ sư gia bắt quyết, trong giới chỉ màu đỏ bên tay trái tỏa ra một
đạo lưu quang chui vào giới chỉ bên tay phải.

Tổ sư gia lúc này mới tháo giới chỉ màu đỏ bên tay trái ra đưa cho Lý Thành
Trụ:


  • Trong này có ba viên Uẩn Hồng linh đan. Còn có một khối ngọc giản nữa, nếu
    có gì bất thường thì hãy phá vỡ ngọc giản, tin tức sẽ truyền đến ta.

Lý Thành Trụ run run tiếp nhận giới chỉ đỏ sẫm, miệng cẩn thận nói:


  • Tạ ơn tổ sư gia.

Từ lúc nhìn thấy giới chỉ màu đỏ lần đầu Lý Thành Trụ đã có cảm giác thèm
muốn. Tuy nhiên không nghĩ ra tổ sư gia lại ra tay hào phóng như vậy, tùy tiện
ban cho hắn. Chuyện này thực sự làm cho Lý đại lão bản cao hứng cực độ!

Tuy nhiên hắn lại chuyển ý nghĩ sang hướng khác, không lẽ tổ sư gia cũng sử
dụng Độc Tâm thuật để nhìn rõ cõi lòng hắn hay sao? Bằng không thì sao lại xảo
diệu cho hắn giới chỉ màu đỏ này như vậy? Nghĩ vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn vẻ
mặt nửa như đang cười nửa như nghiêm trang của tổ sư gia.


  • Lão gia dám chắc đã sử dụng Độc Tâm thuật đối với mình. Vậy mà vừa rồi còn
    cấm sư thúc tổ không được sử dụng. Thật là gian xảo!

Sư thúc tổ xinh đẹp lúc này mới lên tiếng:


  • Bích Huyết Giới không chỉ là một đồ vật chứa đồ mà còn có tác dụng khác, nó
    còn đại biểu cho một loại thân phận.

Lý Thành Trụ ngạc nhiên dỏng tai lên chờ sư thúc tổ giải thích.


  • Người đeo Bích Huyết Giới này chính là lão đại của Huyễn Kiếm tông. Cho dù
    sư phụ của ngươi cũng không dám động đến một cọng lông của ngươi! – Giải thích
    tường tận cho Lý Thành Trụ như vậy nhưng vẻ mặt của sư thúc tổ xinh đẹp lại
    như có khắc hai chữ “ghen tỵ” trên trán, trong miệng thì thầm:


  • Sư phụ thật là thiên vị!


Lý Thành Trụ liếc nhìn tổ sư gia xong lại quay sang nhìn sư thúc tổ. Trong
lòng nhất thời sáng tỏ. Dám chắc là sư thúc tổ đã đem chuyện hắn bị lục sư
thúc gây khó dễ nói cho tổ sư gia nghe. Tổ sư gia mới trao cho hắn Bích Huyết
Giới, chỉ rõ thân phận của hắn đối với các đệ tử Huyễn Kiếm tông khác.

Lý đại lão bản hiểu rõ mọi chuyện, cảm động đến nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào
không nói nên lời.

Sư thúc tổ xinh đẹp chợt vươn ngọc thủ kéo Lý Thành Trụ đến gần:


  • Ngươi còn buồn gì nữa, thân phận lão đại không nhỏ đâu.

Lý đại lão bản giấu đi tâm sự, vội đáp:


  • Không có gì, bão cát lớn quá làm bụi mắt mà thôi.

Từ lúc đến Tiên giới cho đến lúc này Lý Thành Trụ mới thực sự có được cảm giác
có người thực sự quan tâm đến hắn.

Trọng Chân Kim Tiên thở dài một tiếng nói:


  • Được rồi, ta và sư thúc tổ của ngươi còn có việc khác. Nếu ngươi có chuyện
    gì muốn tìm bọn ta thì hãy bóp nát ngọc giản, bọn ta sẽ nhận được tin tức của
    ngươi. Tiểu tử nhà ngươi cũng nên cẩn thận một chút, chiến tranh không phải là
    trò đùa ở nhà đâu!

Lý Thành Trụ khom người vái:


  • Đa tạ tổ sư gia quan tâm!

Sư thúc tổ xinh đẹp chợt quay đầu lại:


  • Bích Huyết Giới còn một không gian trong đó, có thể chứa được vật thể sống.
    Thiện dụng rất tốt!


  • Đa tạ sư thúc tổ chỉ điểm! – Lý Thành Trụ cung kính cảm ơn.


Không nghĩ ra Bích Huyết Giới còn có không gian chứa được vật thể sống. Nếu
thế thì sau này mang theo Tiểu Vật không phải sẽ tiện hơn rất nhiều sao?

Lý đại lão bản nhất thời hưng phấn, quả nhiên là hắn đã có thêm một bảo bối.
Bên trong Bích Huyết Giới không những không gian rộng lớn gấp mười lần giới
chỉ trước đây của hắn mà còn chứa rất nhiều nguyên liệu luyện khí và tài liệu
liên quan. Xem ra đều là của tổ sư gia ban cho hắn.

Nhưng quan trọng nhất trong đống đồ đó chính là ba viên Uẩn Hồng linh đan. Đây
chính là tiên đan cứu mạng, phải bảo trì thật tốt mới được.

Ngẩng đầu lên đã thấy hai vị trưởng bối của hắn biến mất tự bao giờ. Lý đại
lão bản lúc này mới luống cuống:


  • Trời ạ! Sao lại để ta lại một mình ở địa phương này cơ chứ?

Trong doanh địa của Tiên nhân.


  • Sư phụ, sao người lại để hắn lại nơi đó? Cho dù hắn phi hành thì cũng phải
    mất nhiều thời gian mới trở về được. – Ngô Nhuế cất tiếng hỏi sư phụ của mình.


  • Hắc hắc, ai bảo trong lòng hắn dám nói ta là gian xảo chứ? – Trọng Chân Kim
    Tiên cười khà khà đáp.


  • Sư phụ vừa rồi nói không được dùng Độc Tâm thuật, tại sao người lại dùng
    Độc Tâm thuật để dò xét nội tâm của tiểu bại hoại đó? – Ngô Nhuế khẽ giật đuôi
    tóc của Trọng Chân Kim Tiên.


Trọng Chân Kim Tiên không trách phạt hành động đó, chỉ nói:


  • Ngươi cứ chậm rãi tu luyện tất phá được cấm chế của ta, khi đó thích thi
    triển Độc Tâm thuật thì tùy.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #60