Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Cuối cùng, sau khi xem xét thật kỹ linh khí trong cơ thể Lý Thành Trụ, Tiếp
Dẫn Tiên Sứ đã hiểu được tại sao gã đồ đệ biến thái của mình trong lúc nướng
thịt cũng có thể đột phá.
Gã đồ đệ biến thái của lão tu luyện loại công pháp kia đã trở thành có khả
năng hấp thu linh khí dưới mọi tình huống. Nói cách khác, bất kể hắn có luyện
công hay không luyện công thì linh khí trong không trung vẫn không ngừng bị
hút vào người hắn. Hơn nữa hắn đã đạt đến Tâm Động hậu kỳ, chỉ một bước nữa là
đến Linh Tịch kỳ, nên vừa rồi đang nướng chim, vô tình điều động linh khí, rốt
cuộc đã đột phá cảnh giới.
Hiểu được vấn đề, lão quay lại, đích thân dạy dỗ cho hắn, bắt hắn phải đến bìa
rừng luyện tập phép thuật. Phàm đạo tu tiên có ba thứ không thiếu được: minh
tưởng, chiến đấu và luyện chế. Đối với luyện khí và luyện đan, Lý Thành Trụ
không cảm thấy hứng thú, chỉ có thể để hắn đến rừng rậm tìm tiên thú cấp thấp,
luyện tập phép thuật. Tiên thú cấp thấp rất hay xuất hiện ở bìa rừng, hơn nữa
lão đã thi triển Truy Tung thuật lên người Lý Thành Trụ, có thể tùy ý quan sát
tình huống của hắn. Bởi vậy lão không hề lo lắng về an nguy của đồ đệ của mình
khi luyện tập.
Đạt đến Linh Tịch kỳ, công lực của Lý Thành Trụ đã trở nên mạnh mẽ hơn trước
rất nhiều. Trước kia, khi tiến vào rừng rậm, hắn chỉ miễn cưỡng đánh thắng
được nhị cấp linh thú. Bây giờ ngay cả trung vị linh thú cấp ba, Lý Thành Trụ
tự tin vẫn có thể cầm cự ngang ngửa.
Lúc này Lý Thành Trụ đã vâng lời sư phụ dạy bảo, không dám tùy tiện tu luyện
nữa. Cho dù muốn đả tọa, khôi phục sức lực cũng phải tri hô cho Tiếp Dẫn Tiên
Sứ biết, đề phòng chuyện vạn nhất xảy ra.
Nửa năm trôi qua, Dựng Tiên hồ lại phi thăng lên một vị Tiên nhân, nhưng cho
dù không phải đến từ địa cầu thì quá trình đưa lễ vật gặp mặt vẫn không thể
thiếu. Lý Thành Trụ đứng bên cạnh sư phụ cũng được thơm lây, lấy được một
thanh phi kiếm có thuộc tính băng từ tay tiên nhân đó. Lý Thành Trụ vui mừng,
vỗ mông ngựa như điên khiến cho Tiếp Dẫn Tiên Sứ đứng một bên cũng cảm thấy
bất lực đối với tên đồ đệ này.
Nửa năm nay, phần lớn thời gian của Lý Thành Trụ đều dành để lang thang trong
rừng tìm linh thú cấp thấp luyện tập, phép thuật trong tay hắn cũng càng ngày
càng thuần thục, đã có thể dễ dàng đánh thắng thượng vị linh thú cấp ba. Bất
quá hắn cũng không đánh chết linh thú, chỉ hành hạ đến khi linh thú không còn
lực hoàn thủ thì bỏ đi. Từ đó, linh thú nhìn thấy hắn từ xa đã vội vã bỏ chạy
thục mạng, tránh xa tên sát tinh thích hành hạ này.
Tu vi của hắn theo quá trình thực chiến cũng không ngừng tăng lên, đã gần đột
phá đến Linh Tịch trung kỳ. Nếu không phải bị Tiếp Dẫn Tiên Sứ dùng Phong Linh
Quyết áp chế, phỏng chừng bây giờ hắn đã bước vào Nguyên Anh kỳ. Tuy nhiên như
vậy thì nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn nhiều.
Ngày hôm nay, Lý Thành Trụ lang thang trong rừng rậm nửa ngày trời cũng không
gặp một linh thú nào. Trong lòng buồn phiền không vui, đành trở về. Hắn đến
Tiên giới đã hơn một năm. Cả ngày chỉ biết tu luyện và tu luyện đã sinh ra
phiền muộn, nhàm chán. Thực ra cuộc sống địa cầu mới là tốt, ăn ngon mặc đẹp,
cái gì cũng có.
Lý Thành Trụ bắt đầu sinh ra cảm giác nhớ nhung cuộc sống dưới địa cầu. Mặc dù
bây giờ hắn đã vượt qua Tâm Động kỳ. Theo đạo lý tu tiên mà nói, tính tình hẳn
phải trở nên đạm bạc vô vi mới đúng. Tuy nhiên thứ nhất, Lý Thành Trụ chỉ là
bất đắc dĩ tu tiên, không xuất phát từ sự tự nguyện. Thứ hai, Lý Thành Trụ tu
tiên trong thời gian quá ngắn, chỉ hơn một năm, chưa thể thoát được sự hấp dẫn
của vật chất. Nên biết rằng người phàm tu luyện đến Linh Tịch kỳ đều phải trải
qua gần một trăm năm. Hắn nhờ có bí tịch biến thái Tụ Linh Điển Tàng và được
tu luyện tại Dựng Tiên hồ nên tốc độ mới nhanh như vậy.
Hắn buồn bã, đi đến bên cạnh Tiếp Dẫn Tiên Sứ, thở dài ngồi xuống.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ “ồ” một tiếng, ngạc nhiên hỏi:
Sao hôm nay không đi luyện tập phép thuật?
Đi mòn gót chân cũng không tìm được đối tượng luyện tập.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười khanh khách, vân vê chòm râu sơn dương, nhìn về phương
xa.
Lý Thành Trụ nghiêng đầu nhìn bộ dáng kỳ lạ của sư phụ, nén không được, bèn
hỏi:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ không trả lời, lại hỏi ngược lại hắn:
Hôm nay không luyện tập phép thuật, vậy theo vi sư luyện khí nhé?
Không thích! – Lý Thành Trụ buồn rầu đáp.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhíu mày nói:
Vừa nghe đến ngự kiếm phi hành, Lý Thành Trụ nhất thời hưng phấn, vội vàng
đáp:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nói tiếp:
Lý Thành Trụ vội lấy ra phi kiếm.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ tiếp lấy phi kiếm, tay bắt quyết, khẽ vỗ vào thân kiếm một
cái. Phi kiếm chợt lóe lên lam quang, sau đó lại trở lại như cũ. Khi đó lão
mới trả lại cho hắn.
Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ vểnh râu lên:
Ngươi còn muốn thế nào nữa?
Trong sách nói rằng mỗi khi tiên nhân ra tay đều khiến thiên địa quỷ thần
khiếp sợ, sấm sét đùng đùng. Như thế mới hợp lý chứ?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ trợn mắt nhìn hắn nói:
Lý Thành Trụ xấu hổ gãi gãi đầu, cười khì nói:
Đệ tử chỉ hỏi thử mà thôi.
Nói nhảm vừa thôi, đừng nhiều lời nữa. Kiếm này đã bị ta xóa đi thần thức
chủ nhân trước kia. Ngươi bây giờ không có khả năng tự luyện một thanh phi
kiếm, đành dùng phi kiếm này, lấy năng lực bản thân gia cố thêm cho nó. Khi đó
có thể phát huy thêm được uy lực vốn có của nó. Nhớ kỹ là dùng những thủ pháp
luyện khí mà ta đã dạy cho ngươi.
Biết rồi. – Lý Thành Trụ lầu bầu, đoạn tập trung tinh thần, tay bắt quyết,
phát ra mười thành công lực đem linh quyết đánh vào phi kiếm.
Với công lực Linh Tịch tiền kỳ của hắn bây giờ, hoàn toàn không thể phát huy
được toàn bộ uy lực mà pháp quyết luyện khí của Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã truyền cho
hắn, khó khăn lắm mới miễn cưỡng thi triển được ra mà thôi.
Đơn giản chỉ xuất ra linh quyết luyện khí vừa rồi mà Lý Thành Trụ đã cảm thấy
cổ họng khô khốc. Khi chưa luyện khí thì chưa biết, lúc vừa thi triển linh
quyết thì hắn không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau hắn mới biết được linh khí
trong cơ thể đã hao tổn nghiêm trọng. Không lâu sau, Lý Thành Trụ đã thở hồng
hộc, quay lại nhìn vị sư phụ vô lương của mình. Tuy nhiên lão vẫn như trước,
vuốt râu dê, miệng mỉm cười nhìn hắn, không hề có ý ra tay giúp sức.
Lý Thành Trụ nghiến răng chịu đựng, trong lòng âm thầm mắng sư phụ vô lương.
Tuy nhiên vẫn không thể ngừng lại linh quyết. Nếu không linh khí tuyệt đối có
thể quay lại thôn phệ chính bản thân. Đến lúc đó sẽ không chỉ đau đớn đơn giản
như lúc này.
Linh lực trong thân thể hắn cuối cùng cũng cạn kiệt, Lý Thành Trụ hiểu rằng
mình vẫn chỉ là hạt cát nhỏ bé trong sa mạc mà thôi. Cũng may là việc luyện
khí cuối cùng đã dừng lại. Hắn lấy một viên đan dược ra uống, đang định nghỉ
ngơi. Đột nhiên tâm thần chấn động, một cỗ cường đại linh lực từ đan điền bùng
lên, trong nháy mắt tràn ngập khắp kinh mạch, cảm giác thân thể thật thoải
mái, thư sướng cực kỳ.
Loại cảm giác này Lý Thành Trụ đã kinh qua vài lần, khiến hắn chưa kịp hưởng
thụ hoàn toàn sự thoải mái này, khuôn mặt đã đỏ bừng, miệng lẩm bẩm nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, khóe miệng khẽ giật giật.