Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Cổ Linh Lung dẫn mọi người đi theo hai gã thân binh của Diệp Tri Thu đến hai
tòa trướng bồng vừa có được. Đang từ thế nhiễm cát bụi gió mưa của Hồng Nham
Thai Địa, nay được nghỉ trong doanh trướng, Lý Thành Trụ cảm thấy thoải mái,
thư thái hơn hẳn. Không những có thể ngăn cản được cát bụi mà còn có thể khôi
phục linh khí nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.
Lý Thành Trụ đi qua đi lại trong trướng bồng một lúc thật lâu, cuối cùng đã
phát hiện ra đầu mối.
Tám góc trên cao trướng bồng đều có hai khối thượng phẩm thạch. Đây chẳng phải
là Bát Quái Tụ Linh trận ư?
Chẳng trách tại sao ở bên trong trướng bồng lại có cảm giác nhẹ nhàng sảng
khoái như thế.
Không biết soái trướng của Diệp Tri Thu có bao nhiêu khối thiên cơ thạch nữa!
Trong trướng bồng quả nhiên tốc độ hấp thu linh khí được đẩy lên nhanh hơn
phía ngoài gấp nhiều lần. Lý đại lão bản chép môi, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi,
hắn lại nhớ đến thiên cơ linh thạch.
Trước kia hắn lấy được hai khối thiên cơ linh thạch từ Thôi Tiêu Sái nhưng
không biết hai khối này thuộc cấp bậc nào. Nếu là hạ phẩm thì với tài lực hùng
hậu của Lý đại lão bản hiện nay sẽ chẳng thấm thía là gì, nhưng nếu là thượng
phẩm thì sao đây?
Nghĩ đến đấy, khóe miệng Lý Thành Trụ lại ứa ra một ngụm nước bọt.
Tiểu Ảnh an bài nơi nghỉ ngơi cho Nguyên Sâm đã mất hết tu vi xong, khẽ lia
mắt nhìn đã thấy dáng vẻ dâm đãng của đại lão bản, bèn đi đến trước mặt hắn,
thấp giọng hỏi:
Lý Thành Trụ cười hắc hắc đáp:
Tiểu Ảnh bĩu môi:
Lý Thành Trụ dường như chợt nhớ đến chuyện gì, nghiêm túc nhìn Tiểu Ảnh nói:
Tiểu Ảnh từ lúc cầm lấy Kết Tinh Chi Thần của hắn để xem xét, chưa hề trả lại
cho hắn, hơn nữa dường như ả còn cố tình lập lờ quên đi.
Tiểu Ảnh xấu hổ, thẹn thùng nở nụ cười, chớp chớp mắt, vũ mị vô cùng nhìn Lý
Thành Trụ nói:
Gấp cái gì? Người ta chỉ định..chỉ định nghiên cứu một chút thôi mà.
Bây giờ nghiên cứu rồi, trả lại cho ta được chưa?
Tiểu Ảnh chúm môi, dáng vẻ như không hề muốn trả lại, bất quá vẫn miễn cưỡng
lấy ra một khối Kết Tinh Chi Thần màu xám đặt vào tay Lý Thành Trụ:
Lý Thành Trụ cười hì hì tiến đến sát người Tiểu Ảnh, thấp giọng nói:
Cô có muốn không? – Đoạn hấp háy mắt, cười dâm đãng nói:
Gần gũi ta một chút, ta sẽ tặng cho cô!
Tiểu Ảnh tươi cười vươn tay nhéo một cái thật đau vào hông hắn:
Nếu ngươi dám bạc tình với tỷ tỷ ta, ta sẽ…. – Sau đó cúi đầu nhìn xuống
phía dưới hạ thân hắn, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành cái kéo, rít giọng nói:
Ngươi hiểu chưa?
Lý đại lão bản mặt dày đáp:
Tiểu Ảnh cuối cùng vẫn không địch lại Lý đại lão bản mặt dày vô sỉ, hung hăng
đá hai cước vào mông hắn, đoạn bỏ chạy ra ngoài. Lý Thành Trụ đứng sau nhìn
theo cười ngất.
Đang đắc ý mỉm cười thì lỗ tai đột nhiên vang lên thanh âm của sư thúc tổ xinh
đẹp:
Lý Thành Trụ dùng sức chấn chỉnh lại dáng vẻ và trang phục, che giấu hoàn toàn
dáng vẻ dâm đãng khi nãy rồi mới bước ra ngoài trướng bồng.
Bước ra khỏi cửa Lý Thành Trụ đã thấy sư thúc tổ xinh đẹp và tổ sư gia đang
như cười như không nhìn chằm chằm vào hắn. Lý Thành Trụ đỏ mặt ấp úng:
Trọng Chân Kim Tiên tươi cười nói:
Sư thúc tổ xinh đẹp liếc mắt làm nũng với tổ sư gia, đoạn nói:
Trọng Chân Kim Tiên vui vẻ nói:
Lý Thành Trụ quan sát tứ bề, quả nhiên không có một bóng người, cũng không cảm
giác được linh áp của người khác, ngay cả cát bụi của Hồng Nham Thai Địa cũng
rất ít. Trong lòng nhất thời hiểu được với thực lực của tổ sư gia thì dám chắc
thuấn di sẽ đi được quãng đường rất xa.
- Không biết tổ sư gia tìm đồ tôn có chuyện gì? – Lý Thành Trụ nhìn thấy hai
trưởng bối không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn như nhìn một món quốc
bảo, đành phải lên tiếng hỏi.
Sư thúc tổ xinh đẹp mỉm cười:
Lý Thành Trụ nhất thời như tìm gặp được kẻ đồng bệnh tương lân, nước mắt chảy
ra, không chờ trưởng bối hỏi nữa, vội vàng đem chuyện tu vi của thân thể và
Nguyên Anh bất đồng nhất nhất khai báo mọi chuyện.
Tuy nhiên từ chuyện lần này thì hắn cũng phát hiện ra vòng tay Tử Tinh cũng
không phải là vạn năng, năng lực che giấu thực lực của nó đã không thể che mắt
được vị tổ sư gia cấp bậc Kim tiên của hắn.
Đợi cho Lý Thành Trụ nói xong, Trọng Chân Kim Tiên vội vàng nắm lấy mạch môn
của hắn, xuất ra một tia thần thức tiến vào cơ thể Lý Thành Trụ.
Kiểm tra một lượt, Trọng Chân Kim Tiên càng thấy hài lòng, không biết tiểu Tam
làm thế nào mà lại thu được một gã đồ đệ có tiềm lực mạnh mẽ như vậy.
Tu vi Nguyên Anh của tiểu tử này đã đạt đến Phân Thần trung kỳ, hơn nữa còn
tàng chứa tiên linh khí bên trong. Kinh mạch lại rộng rãi đến kinh ngạc, so
với bản thân lão trước kia thì còn rộng hơn rất nhiều, phóng nhãn mà xem thì
tiểu tử này nhất định có tiền đồ vô hạn.
Lý Thành Trụ nhìn thấy tổ sư gia mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
Nếu tổ sư gia đã mỉm cười thì dám chắc vấn đề của hắn không lớn lắm hoặc căn
bản không có vấn đề nào cả.
Đợi cho Trọng Chân Kim Tiên kiểm tra xong, Lý Thành Trụ vội hỏi:
Trọng Chân Kim Tiên mỉm cười bảo:
Nghe tổ sư gia giải thích xong, Lý Thành Trụ đã hoàn toàn an tâm trong lòng.
Sư thúc tổ xinh đẹp lúc này mới lên tiếng:
Sư phụ, tiểu tử này mới tu hành được hai năm mà thôi, sư phụ xác định hắn
không có vấn đề gì chứ?
Cái gì? – Trọng Chân Kim Tiên trợn mắt kinh hãi. Hai năm thôi ư? Nguyên Anh
của tiểu tử này dám chắc phải có tu vi hơn trăm năm, hơn nữa lại ẩn chứa tiên
linh khí, mặc dù không biết hắn gặp kỳ ngộ gì, nhưng dù sao mới tu hành hai
năm đã đạt đến cấp bậc này cũng đã là chuyện kinh thiên động địa.
Đúng vậy! Đồ tôn hai năm trước đã theo một vị Tiên nhân từ phàm giới phi
thăng lên đây. Khi đó đồ tôn chưa hề tu luyện.
Trọng Chân Kim Tiên cau mày, uổng cho bản thân tự hào là tu hành thần tốc –
một ngàn năm đã đạt đến Kim Tiên hậu kỳ, thêm một trăm năm nữa vượt qua Tiên
kiếp sẽ trở thành Đại La Kim Tiên. Tuy nhiên so với tốc độ tu luyện của tên đồ
tôn này thì lão còn kém xa.
Chuyện này thực sự đã đả kích vào sự tự hào của tổ sư gia. Bất giác khuôn mặt
của tổ sư gia thoáng hiện ra một chút ghen tị.