Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Diệp Tri Thu quay sang nhìn mỹ nữ sư thúc tổ và người nọ, sau đó quay đầu lại
mỉm cười với Lý Thành Trụ:
Lý Thành Trụ cười nói:
Không nghĩ ra Tam Phẩm Chiến Soái lại quan tâm đến tại hạ như vậy.
Hay lắm! – Diệp Tri Thu sảng khoái mỉm cười:
Đệ tử của Huyễn Kiếm tông quả nhiên là hậu sinh khả úy.
Lời này vừa nói ra thì Cổ Linh Lung và đám người cảm tử quân đều cảm thấy ngạc
nhiên. Không nghĩ ra một tu tiên có tu vi thấp kém như Lý Thành Trụ lại là đồ
đệ của Tiếp Dẫn Tiên Sứ nổi danh trên Tiên giới. Hai hình tượng hoàn toàn trái
ngược nhau, một người là Tiếp Dẫn Tiên Sứ tựa như rồng giữa loài người, một
người tựa như cọng rơm nằm trên đống phân vậy. Chúng nhân nghĩ vậy đều lắc đầu
thở dài, đáng tiếc cho Tiếp Dẫn Tiên Sứ có mắt như mù mới thu một gã như Lý
Thành Trụ làm đồ đệ.
Diệp Tri Thu cau mày, mỉm cười nhìn vị Tiên nhân nói:
Trọng Chân đại tiên tiến lên nhìn Lý Thành Trụ:
Chuyện này không liên quan đến ta, tiểu Tam tự mình thu đồ đệ, ta cũng chỉ
vừa nghe được chuyện này từ Ngô Nhuế. – Sau đó cẩn thận nhìn Lý Thành Trụ,
đoạn gật đầu nói:
Hay lắm! Ánh mắt của tiểu Tam quả nhiên không nhìn lầm người!
Lý Thành Trụ nghe vậy xấu hổ, gãi gãi đầu, tay chân cảm thấy thừa thãi, hướng
ánh mắt nhìn sư thúc tổ cầu cứu.
Sư thúc tổ xinh đẹp cười hì hì, lộ ra thần thái của một tiểu cô nương, đến
đứng bên cạnh Trọng Chân Kim Tiên, nhìn Lý Thành Trụ nói:
Không đợi sư thúc tổ xinh đẹp nói xong, Lý Thành Trụ đã vội nghiêm mặt hành lễ
với Trọng Chân Kim Tiên:
Trời ạ! Không nghĩ ra sau cơn nguy hiểm thì lại xuất hiện một là hộ thân phù
lớn như vậy – Lý Thành Trụ lúc này cũng hiểu được mình đã gặp may mắn.
Trọng Chân Kim Tiên lúc này mỉm cười tươi như hoa:
Ngay lúc này thì người thần bí nhìn không rõ mặt lắm chậm rãi đi đến trước mặt
Tiểu Ảnh.
Lý Thành Trụ kinh ngạc nhìn tổ sư gia của mình. Trọng Chân Kim Tiên lắc đầu, ý
bảo hắn chỉ cần để ý quan sát là được.
Tiểu Ảnh cẩn thận nhìn đăm đăm vào người nọ, tuy nhiên vô luận thế nào cũng
cảm thấy dung mạo của người đó phiêu hốt dị thường, trong lòng chợt hoảng hốt
nghĩ đến đây chính là hiệu quả khi luyện công pháp bổn môn đến mức tuyệt đỉnh.
Nghĩ đến đây thì linh quang khẽ lóe lên trong đầu, vội hành lễ:
Người nọ rốt cuộc đã cất tiếng, điều làm cho Lý Thành Trụ ngạc nhiên nhất
chính là người nọ là một nữ nhân.
Lý Thành Trụ thậm chí có thể cảm giác được từ khuôn mặt không nhìn rõ lắm của
người đó bắn ra một ánh mắt có tính sát thương thật lớn.
Diệp Tri Thu đứng bên ngượng ngùng xoa xoa hai tay.
Trọng Chân Kim Tiên và sư thúc tổ xinh đẹp chỉ che miệng cười trộm – Diệp Tri
Thu sợ vợ nhất đã sớm truyền đi khắp Tiên giới, giờ phút này mới được nhìn
thấy, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!
Đám người Cổ Linh Lung trở về không ngờ lại gặp phải một trận nhận thân thích,
điều này khiến cho đám tu tiên giả vô môn vô phái cảm thấy càng thêm chán nản,
bất an.
Sư thúc tổ xinh đẹp dường như cũng cảm nhận được sự bất ổn nơi này, vội vàng
lên tiếng:
Cho đến khi quay trở về, Lý Thành Trụ mới nhớ đến mình đã quên mất một chuyện
hết sức quan trọng.
Ta ngất, không ngờ vừa rồi lại quên mất chuyện đòi Diệp Tri Thu tăng thêm
vật bồi thường cho cảm tử quân!
Quả nhiên là gừng càng già càng cay. Diệp Tri Thu bâng quơ nói lung tung đã
dời sự chú ý của mọi người đi chỗ khác. – Lý Thành Trụ tuy nghĩ vậy chỉ biết
bĩu môi oán trách Diệp Tri Thu bụng dạ hẹp hòi mà thôi.
Về đến soái trướng Lý Thành Trụ mới thấy được rõ ràng sự khác biệt của quan và
binh.
Đã nhiều ngày nay mọi người phải ở Hồng Nham Thai Địa hứng chịu gió mưa cát
bụi, tuy nhiên Diệp Tri Thu lại an nhàn chiếm cứ một địa phương rộng lớn,
hoành tráng đến kinh người.
Bên ngoài soái trướng được bố trí một trận pháp phòng ngự, cát bụi của Hồng
Nham Thai Địa bay đến cách ba trượng đã bị ngăn chặn hoàn toàn.
Mọi người nếu không dựa hơi, ăn theo Lý Thành Trụ và Tiểu Ảnh thì dám chắc với
thân phận của họ hoàn toàn không thể tiến vào được nơi này.
Cuối cùng ở trong đại trướng, Lý Thành Trụ phải tốn thêm một trận nước bọt
nữa, vì mọi người bắt Diệp Tri Thu bồi thường cho mỗi người 300 khối thượng
phẩm thạch, mặt khác còn có quyền lợi có thể rút lui khỏi chiến tranh bất cứ
lúc nào. Nhưng chuyện khiến cho Lý Thành Trụ vui mừng nhất là sư thúc tổ xinh
đẹp đã vì hắn yêu cầu Diệp Tri Thu có thể cho hắn nghỉ ngơi trong doanh trướng
để tránh cát bụi của Hồng Nham Thai Địa.
Nên biết rằng điều kiện như vậy phải là chiến tướng mới được đặc cách nghỉ
trong doanh trướng. Diệp Tri Thu chịu nhượng bộ đến mức này đã là cực hạn.
Chờ cho đến khi mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi thì mấy vị Tiên nhân mới bắt
đầu bàn luận về trận chiến lần này.
Trọng Chân Kim Tiên lộ ra vẻ sầu lo hỏi:
Diệp Tri Thu thở dài đáp:
Sư thúc tổ xinh đẹp nghe đến đây thì tức giận, đứng lên nói:
Diệp Tri Thu hiện ra khuôn mặt đau khổ đáp:
Xảo Yên La trừng mắt dọa Diệp Tri Thu xong mới mở miệng nói:
Diệp Tri Thu nghiến răng tiếp lời:
Không biết Tiên Đế nghĩ thế nào mà lại có quyết định như vậy. – Sau đó giậm
mạnh chân nói tiếp:
Lại còn chuyện tập kích đánh lén nữa. Phái ra một vạn người đi ám toán địch
nhân nhưng không hề thông qua ta một tiếng, chỉ trực tiếp phát lệnh từ miệng
của Đặc Sứ. Lão tử còn là thống soái nữa ư?
Xảo Yên La ngầm ngắt một cái vào hông Diệp Tri Thu, thấp giọng thì thầm:
Diệp Tri Thu xuất ra khí khái của một đại trương phu nói:
Đặc Sứ đứng bên ngoài nghe thấy, cả người lạnh run, vội vàng biến mất khỏi địa
phương này.