Trở Về An Toàn


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Mọi người chưa về đến doanh địa thì đã thấy hoa mắt, phía trước đột nhiên xuất
hiện năm đạo nhân ảnh ngáng đường.

Chúng nhân kinh hãi, vội vàng xuất ra phi kiếm, pháp bảo phóng đến.

Trên đường trở về, tất cả mọi người đều tập trung cảnh giác cao độ, giờ phút
này thấy phía trước có người ngăn cản đều nghĩ rằng Thiên Sứ quân đoàn đã xuất
động đại nhân vật đuổi theo, lập tức phát động công của mình tấn công kẻ địch.

Ai ngờ công kích còn chưa đến mục tiêu thì người cầm đầu trong năm người đã
nhẹ nhàng vung tay lên, phi kiếm đồng loạt quay trở lại tay mọi người.

Chỉ duy có Lý đại lão bản ánh mắt sắc bén nhất, chỉ liếc qua đã phát hiện ra
một mỹ nhân trong năm người, đích thị là vị sư thúc tổ xinh đẹp của hắn. Hơn
nữa hắn còn phát hiện ra ánh mắt sư thúc tổ đang nhìn hắn, vẻ mặt vừa lo lắng
vừa mừng rỡ.

Nhìn thấy sư thúc tổ gật đầu với mình, Lý Thành Trụ vượt lên trước mọi người,
hô:


  • Sư thúc tổ!

Sư thúc tổ xinh đẹp tiến lên tựa như an ủi tiểu hài tử Lý Thành Trụ:


  • Không sao, có sư thúc tổ ở đây sẽ không ai dám động đến ngươi. Sau đó liếc
    mị nhãn trừng mắt nhìn người cầm đầu mặc kim ti chiến bào – Diệp Tri Thu vừa
    xuất hiện kia.

Diệp Tri Thu quay đầu lại nhìn ba người còn lại sau lưng, cười khổ, không hề
dám nói gì.

Cổ Linh Lung lúc này cũng đã định thần, tiến lên một bước, chắp tay nói:


  • Đặc Sứ đại nhân!

Vừa nghe đến Đặc Sứ đại nhân, chúng nhân đều hung hăng dùng cặp mắt như hỏa
nhãn nhìn chằm chằm hắn, hận không thể lột hết quần áo, sau đó ném hắn vào đám
Thiên Sứ.

Lý đại lão bản lúc này mới đánh giá qua ba người mà hắn chưa từng thấy bao
giờ. Người cầm đầu dường như tu vi cao nhất, tuy nhiên lại có vẻ e sợ sư thúc
tổ, một người đang nhìn đăm đăm vào hắn với một ánh mắt hết sức quen thuộc.
Suy nghĩ một lúc lâu Lý đại lão bản mới nhớ ra sư phụ của hắn – Tiếp Dẫn Tiên
Sứ cũng có loại ánh mắt dâm đãng như ánh mắt đang nhìn hắn.

Người này tu vi cũng hết sức cao thâm đây!

Tuy nhiên lúc này một ánh sáng chớp lóe lên lọt vào ánh mắt Lý Thành Trụ, làm
cho hắn chú ý đến, song nhãn như muốn nhảy vọt ra ngoài hốc mắt.

Người đang nhìn hắn trên tay đeo một giới chỉ đỏ rực, một màu đỏ mà so với cát
bụi của Hồng Nham Thai Địa thì rực rỡ và cuốn hút hơn nhiều.

Lý Thành Trụ thầm đánh giá tất cả giới chỉ mà mình có đều không thể sánh bằng
giới chỉ màu đỏ kia, cho dù là giới chỉ của sư phụ cho hắn hay là giới chỉ do
Tiểu Vật đánh cắp về đều không thể sánh với giới chỉ kia cả về màu sắc lẫn
đẳng cấp.

Lý đại lão bản đột nhiên hiểu được thân phận người này tuyệt không tầm thường,
khơi khơi lại có thể một tả một hữu – đeo đến hai cái giới chỉ đỏ rực.

Diệp Tri Thu cười ha hả, lớn tiếng nói:


  • Cổ đại nhân, để ta giới thiệu qua một chút, ta chính là thống soái của tu
    tiên giả trong trận chiến này – Tam Phẩm chiến soái Diệp Tri Thu.

Mọi người vừa nghe đều cảm thấy kinh ngạc.

Tam Phẩm chiến soái Diệp Tri Thu, tu vi đã đạt đến Đại La Kim Tiên trung kỳ,
tại sao lại phải khách khách khí khí với bọn họ như vậy?

Tuy nhiên giờ phút này cũng không ai dám chậm trễ, vội vàng khom lưng vấn an.

Diệp Tri Thu lúc này mới ngượng ngùng nói:


  • Lần này tổ chức đánh lén quả thật là ngoài ý muốn.

Lý đại lão bản nghe đến đây thì hỏa khí bốc lên, cũng không thèm để ý đến thân
phận và tu vi của Diệp Tri Thu, lớn tiếng nói:


  • Ngoài ý muốn? Ông nói đây là việc ngoài ý muốn sao? Một vạn người đi đánh
    lén hai mươi vạn quân, hơn nữa chỉ có một trăm Tiên nhân dẫn đầu, sách lược
    thì hoàn toàn không có. Rõ ràng là muốn chúng tôi chịu chết đây mà, ông lại
    nói là ngoài ý muốn?

Diệp Tri Thu xua xua tay nói:


  • Bây giờ chẳng phải đã đến đây cứu các ngươi sao?

Cổ Linh Lung tiến lên ngăn cản Lý Thành Trụ nói tiếp, đoạn lên tiếng:


  • Đại nhân, tiểu nữ tử phi thăng Tiên giới chưa đến hai năm, có rất nhiều
    chuyện ở Tiên giới chưa hiểu rõ. Chiến tranh đối với người tu đạo vốn đi ngược
    lại với thiên đạo, tuy nhiên thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, tiểu nữ tử
    vẫn cam tâm tình nguyện tham gia trận chiến này. Nhưng nếu đại nhân đã không
    có kế sách vẹn toàn, lại dùng chúng tôi đánh lén Thiên Sứ thì thật sự đã phụ
    sự tín nhiệm của chúng tôi đối với ngài. Hơn nữa nếu bây giờ đại nhân mới đi
    cứu chúng tôi thì đã quá muộn. Một vạn người đi đánh lén chỉ còn lại mấy người
    chúng tôi thôi.

Lời này nói xong thì Diệp Tri Thu thở dài một hơi ngao ngán.

Lý Thành Trụ mắt trợn trắng dã, Cổ Linh Lung nói lời vừa rồi quả thật đã khách
khí rất nhiều so với lời hắn định nói.

Sư thúc tổ xinh đẹp trừng mắt một cái với Lý Thành Trụ rồi cất lời:


  • Lần này đánh lén không phải là ý của Diệp đại soái. – Nói xong khẽ liếc mắt
    về phía Đặc Sứ của Tiên đế nói:


  • Tất cả đều là chủ trương của Đặc Sứ đại nhân


  • Lại còn báo sai quân tình của đối phương nữa! – Lý đại lão bản sợ như thế
    chưa đủ “lửa”, vội vàng bỏ thêm một câu vào.


Diệp Tri Thu quay sang nhìn sư thúc tổ xinh đẹp tỏ vẻ cảm tạ, sau đó mới mở
miệng nói:


  • Thám báo báo sai quân tình ta đã phế bỏ tu vi của hắn. Nếu các vị đã vô sự
    thì có thể bỏ qua chuyện này được chăng?

Những lời này rõ ràng là Diệp Tri Thu nói với Cổ Linh Lung và những người còn
lại của cảm tử quân, tuy nhiên vẻ mặt của lão lại quay về phía người cuối cùng
trong năm người.

Người đó không hề lên tiếng, tuy nhiên sư thúc tổ xinh đẹp bĩu môi:


  • Dễ dàng như thế ư? Ngươi xem trang phục của bọn họ thê thảm như thế nào.

Lý đại lão bản nghe được câu này vội trốn sau lưng Tiểu Ảnh, xả loạn đầu tóc
lên thành bù xù.


  • Khắp người chi chít vết thương, nói thế nào cũng phải bồi thường lại công
    bằng cho bọn họ. – Sư thúc tổ xinh đẹp quay sang nhìn Lý Thành Trụ, vẻ mặt
    hiện ra một nụ cười.

Diệp Tri Thu vội vàng gật đầu:


  • Chuyện này không thành vấn đề.

Lý Thành Trụ trong lòng thầm cảm thán, chiêu này của Diệp Tri Thu quả nhiên là
lợi hại, vừa có thể xoa dịu cảm tử quân, vừa có thể bảo toàn thể diện cho Đặc
Sứ của Tiên đế.

Việc này e rằng sẽ dừng lại ở đây.

Diệp Tri Thu trầm ngâm suy nghĩ một lát, đoạn nói:


  • Như vậy có được không, mỗi người sẽ được thưởng 200 khối thượng phẩm thạch,
    hơn nữa sẽ không cần phải tham gia cuộc chiến này nữa.


  • Không được! – Cảm tử quân đồng loạt kháng nghị.


Cổ Linh Lung nghĩ đến đám tu tiên giả phải tự bạo Nguyên Anh, lửa giận trong
lòng lại nổi lên, nghiến răng nói:


  • Vô luận thế nào ta cũng phải báo thù cho các đạo hữu đã tử trận!

Lý Thành Trụ mỉm cười tà dị nhìn Diệp Tri Thu:


  • Đại nhân, 200 khối thượng phẩm thạch hình như là hơi ít!

Sư thúc tổ xinh đẹp chút nữa đã cười ra tiếng, không nghĩ ra tên đồ tôn của
mình dám trêu chọc đến Tam Phẩm Chiến Soái. Thật là có ý tứ!


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #57