Kéo Dài Thời Gian


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Dưới mệnh lệnh của Lục Dực Thiên Sứ, đám Thiên Sứ thuộc hạ vội vàng tung cánh,
liều mình lao đến.

Mắt thấy hơn mười Thiên Sứ phóng đến, một tu tiên giả đã bị chặt đứt cánh tay
quay lại nhìn mọi người nói:


  • Số còn lại xin giao cho chư vị đạo hữu. – Nói xong lập tức nhảy xổ vào đám
    Thiên Sứ, thân thể nhanh chóng bị pháp khí đối phương xuyên thủng, song Nguyên
    Anh vẫn bạo phát, nổ tung.

Lý Thành Trụ đứng phía dưới chỉ trợn mắt, há hốc mồm quan sát. Bọn người kia
thực sự đều không muốn sống nữa rồi. Thử tính mà xem, nếu tính cả Tiểu Ảnh và
hai huynh đệ Nguyên Mộc thì một trăm người bây giờ cũng chỉ còn hơn mười
người. Về phần mấy trăm Thiên Sứ thì nay cũng chỉ còn hơn mười tên. Đương
nhiên đây chỉ là tình thế trước mắt, sắp tới sợ rằng sẽ còn có người hy sinh,
Nguyên Anh tự bạo.

Nếu tu tiên giả không tự bạo Nguyên Anh thì dám chắc một tiểu đội cảm tử đã
sớm chôn thây trong cát bụi ở Hồng Nham Thai Địa.

Tiểu Ảnh mắt ngân ngấn lệ, hai tay nắm chặt. Tu tiên giả vừa tự bạo Nguyên Anh
chính là người đã dùng Vạn Niên Hỏa Tinh để đổi lấy phi kiếm lúc còn ở trong
Thải Hồng thành. Không nghĩ ra bây giờ lại có kết quả thê thảm như vậy. Tiểu
Ảnh phẫn nộ cũng là đương nhiên.

Bị Nguyên Anh nổ mạnh tấn công, nhân số của Thiên Sứ cũng chỉ còn lại một phần
năm lúc đầu, đành dừng lại, giương mắt nhìn đối thủ, không biết nên làm thế
nào.

Chiêu thức tự bạo Nguyên Anh của tu tiên giả quả thực cưỡng hãn vô cùng, muốn
đối phó là chuyện thiên nan vạn nan. Tuy nhiên Lục Dực Thiên Sứ đại nhân đã có
lệnh, há có thể không tuân theo!

Đưa mắt nhìn nhau, sau đó quyết định thử xông lên một lần nữa. Một người thì
có thể bất tuân thượng lệnh, tuy nhiên số đông thì không thể như vậy được.

Một vài Thiên Sứ thực lực hơi yếu phóng mình bay về phía Nguyên Mộc, bất qúa
chưa đi được bao xa đã bị tu tiên giả điều khiển phi kiếm chém chết.

Thiên Sứ nhất loạt phẫn nộ, đám tu tiên giả này quả thực đáng khinh bỉ, nhiều
người tiến đến thì tự bạo, ít người tiến đến thì ra tay giết chết. Thiên Sứ
tôn nghiêm làm sao có thể chịu được sự trêu ngươi như vậy? Lập tức oai phong
vọt đến, há miệng gầm to như muốn phanh thây đối phương thành vạn đoạn. Song
mục đích còn chưa đạt được thì đã thấy từ trận doanh đối phương bay nhanh ra
một tu tiên giả, sau đó một luồng ánh sáng trắng ùa đến nhanh như thiểm điện.

Một tu tiên giả đã lao ra tự bạo Nguyên Anh!


  • Lão tử không chơi nữa. – Đám Thiên Sứ còn lại nhìn thấy cảnh tượng đối
    phương hung hãn liều mình, trong chốc lát đã tiêu diệt thêm một số đồng đội
    của mình, đồng loạt nghĩ thầm trong bụng như vậy.

Tu tiên giả vừa tự bạo đã đạt đến Đại Thừa kỳ, chính là một người trong nhóm
sáu cao thủ Đại Thừa kỳ.
Thu Phong thét lớn, tay nắm chặt phi kiếm dính đầy máu tươi, lệ nhãn tuôn rơi,
tuy nhiên thần sắc cực kỳ kiên định, thân thể đứng vững che chắn trước mặt
Nguyên Mộc, trong lòng thầm cầu nguyện:


  • Có lẽ chỉ hy vọng vào huynh đệ sinh ba mới có thể cứu mọi người thoát hiểm.
    – Thu Phong khi nhìn thấy Nguyên Mộc cầm trong tay Thiên Hạc phù thì đã đoán
    được Nguyên Mộc muốn làm gì, có lẽ không riêng gì một mình Thu Phong mà mọi
    người còn lại bây giờ cũng đã hiểu rõ Nguyên Mộc muốn làm gì. Dù sao thì uy
    danh Thiên Hạc phù không ai là không biết đến.

Thiên Hạc phù chỉ có một, cơ hội cũng chỉ có một. Tu tiên giả còn lại đều hiểu
rõ điều này nên nhất loạt tạo thành một bức tường người che chắn trước mặt
Nguyên Mộc, vẻ mặt kiên quyết tỏ vẻ sẵn sàng liều mạng với Thiên Sứ.

Một loại hình thức giao đấu tự sát xuất hiện khiến cho đám Thiên Sứ trở nên
ngây ngốc, trợn mắt đứng nhìn.


  • Xông lên ư? - Người ít thì đánh không lại tu tiên giả, xông lên nhiều thì
    đối phương tự bạo, một mạng đổi nhiều mạng!

Lý Thành Trụ ẩn nấp phía dưới nhìn đăm đăm vào thân ảnh Cổ Linh Lung và Lục
Dực Thiên Sứ, không dám mảy may chớp mắt. Thực lực Cổ Linh Lung và Lục Dực
Thiên Sứ chênh lệch nhưng trong thời gian ngắn Lục Dực Thiên Sứ cũng không có
cách nào đoạt mạng đối phương. Hơn nữa Lục Dực Thiên Sứ cũng không dám ép bức
đối phương quá mức, chỉ sợ đối phương tự bạo Tiên Anh.

Thời gian cứ trôi qua một cách chậm rãi, Lý Thành Trụ cầm Diệt Thần cung trong
tay, nắm giữ một năng lượng bá đạo, càng ngày hắn càng cảm thấy mệt mỏi, không
khỏi lực bất tòng tâm. Tiểu Ảnh cũng không khá gì hơn Lý Thành Trụ, mặt ướt
đẫm mồ hôi. Hai lần Thiên Sứ tấn công, nàng hai lần chứng kiến hai tu tiên giả
tự bạo. Tiểu Ảnh sống ba trăm năm chưa một lần nhìn thấy nhiều người tử vong
như vậy, tâm trạng lúc này cực kỳ sợ hãi, hoảng loạn, thực sự không muốn nhìn
thấy máu đổ thêm nữa.

Cuồng phong kéo đến, cát bụi càng được dịp tung hoành tạo nên một cơn lốc đỏ
rực đánh thẳng vào thân thể mọi người.

Lý Thành Trụ chớp chớp mắt, không dám rời mắt khỏi cước bộ Lục Dực Thiên Sứ.

Cách đó không sa, vô số linh áp dao động nhanh chóng kéo đến gần.

Cảm nhận được linh áp đang dày đặc kéo đến, tu tiên giả đều biến sắc – viện
quân của Thiên Sứ lại kéo đến.

Thu Phong cầm kiếm trong tay, song thủ run rẩy không ngừng, trong lòng chỉ
mong động tác Nguyên Mộc nhanh hơn một chút.

Cuối cùng, trước khi viện quân Thiên Sứ kéo đến một khắc thì đột nhiên Nguyên
Mộc hít một hơi thật sâu, nói:


  • Được rồi, các vị mau kéo theo đại nhân đào tẩu. Chuyện còn lại giao cho tại
    hạ.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn. Nguyên Mộc tu vi vốn chỉ là Độ Kiếp kỳ lúc
này đã phát ra linh áp cường đại, so với Cổ Linh Lung còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Linh áp vờn quanh thân thể Nguyên Mộc sung mãn đến mức cát bụi của Hồng Nham
Thai Địa không thể nào tiến vào được phạm vi ba trượng quanh người lão.

Thu Phong thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Nguyên Mộc, ai ngờ bị cỗ linh áp từ thân
thể Nguyên Mộc chống lại, không thể chạm đến vai đối phương, đành mỉm cười thê
lương nói:


  • Huynh đệ, làm phiền ngươi! Ta sẽ chiếu cố Nguyên Sâm thật tốt.

Nguyên Mộc chắp tay:


  • Đa tạ! – Sau đó nhìn một lượt số tu tiên giả còn lại nói:


  • Mọi người mau gọi đại nhân rời khỏi đây!


Số cảm tử quân còn lại đều vái một vái về phía Nguyên Mộc, đoạn nắm phi kiếm
bay về phía Cổ Linh Lung và Lục Dực Thiên Sứ.

Cổ Linh Lung đang khổ tâm tận lực giao đấu với Lục Dực Thiên Sứ, đột nhiên
thấy một tu tiên giả gia nhập vòng chiến, miệng hô to:


  • Đại nhân, mau rời khỏi nơi đây! – Đoạn vọt đến kéo nàng ra xa.

Cổ Linh Lung còn chưa kịp phản ứng thì Thu Phong đã xuất hiện trước mắt, nói:


  • Đại nhân, đi mau! – Sau đó không nói thêm lời nào, phối hợp với tu tiên giả
    kia chia ra một tả một hữu kéo Cổ Linh Lung bay đi.

Tiểu Ảnh được một tu tiên giả trợ giúp, mang theo Nguyên Sâm theo sát sau đó,
trong miệng không ngừng chửi rủa đại lão bản, thề sẽ cắt “tiểu đệ đệ” của hắn,
sau đó vứt vào đám Thiên Sứ cho bọn chúng ăn thịt.


  • Nghe nói Thiên Sứ rất là dâm loạn, làm như thế cũng là hợp lý….

Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của đại lão bản, Tiểu Ảnh nở một nụ cười độc ác.

Ôm Lục Dực Thiên Sứ bay đi được một đoạn, ước chừng Cổ Linh Lung đã rời khỏi
chiến trường, tu tiên giả mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Dực Thiên Sứ, sau đó thi
triển pháp quyết tự bạo.

Nhưng lúc này lão mới phát hiện ra không có năng lực thực hiện tự bạo, nhìn
lại đã thấy thân thể thu nhỏ lại mấy lần. Đến lúc đó mới bừng tỉnh:


  • Nguyên Anh của ta đã bị Lục Dực Thiên Sứ bắt ra ngoài.

Lục Dực Thiên Sứ phẫn nộ vô cùng, không ngờ lại bị một tu tiên giả yếu nhược
hơn nhiều ôm đi một đoạn xa như vậy. Hắn tức tối nhìn Nguyên Anh đối phương
trong tay, sau đó tạo ra lửa đỏ thiêu đốt Nguyên Anh, thưởng thức hình nhân
nhỏ bé kia bị hỏa thiêu linh hồn.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #53