Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Đám Thiên Sứ vừa mới kéo đến chiến trường viện thủ đều tựa như hổ đói hạ sơn
xông vào đội ngũ cảm tử quân đã mọi mệt. Tình thế lập tức như biến đổi – Thiên
Sứ binh như một mũi đao nhọn nóng bỏng dễ dàng xuyên thủng lớp mỡ trâu, chia
cắt trận thế của tu tiên giả thành hai mảnh cô lập.
Tâm trạng Cổ Linh Lung cũng lập tức xuất hiện áp lực, trở nên vội vã. Vốn cảm
tử đội đấu với Lục Dực Thiên Sứ đã kém một bậc, bây giờ không biết từ đâu kéo
đến nhung nhúc Thiên Sứ vây quanh. Một tia hy vọng đào thoát cuối cùng đã tan
thành mây khói.
Tuy nhiên sự hy sinh của Nguyên Lâm thật sự đã khiến cho chúng nhân thực sự
động nộ.
Tại Tiên giới, ngươi có thể khi dễ cao thủ Phân Thần kỳ, ngươi có thể khi dễ
cao thủ Đại Thừa kỳ. Ngay cả khi ngươi có bản lĩnh bằng trời, trực tiếp giáo
huấn Tiên nhân cũng không ai quản ngươi.
Tuy nhiên tuyệt đối ngươi không được gây phiền toái với tu tiên giả Độ Kiếp
kỳ.
Đây chính là điều tối kỵ nhất tại Tiên giới!
Ngàn năm tu hành thì thời điểm đạt đến Độ Kiếp kỳ chính là lúc tu vi yếu nhược
nhất. Nếu không cẩn thận, để cho tu vi bị hao tổn thì xin chúc mừng ngươi – độ
kiếp nhất định sẽ mất mạng.
Chính vì vậy Tiên Đế đã ra lệnh: Nếu không phải do tu tiên giả Độ Kiếp kỳ chủ
động khiêu chiến thì ngươi tuyệt đối không được gây bất lợi cho hắn. Thậm chí
tại một số địa phương còn phải đối đãi cực kỳ đặc biệt đối với cao thủ Độ Kiếp
kỳ.
Cho nên tại Tiên giới, Độ Kiếp kỳ chính là một lá Hộ Thân phù. Cho dù đi đến
đâu thì ngươi vẫn được bảo vệ bình an.
Cảm tử đội lúc này mặc dù đã hết sức mệt mỏi nhưng cái chết của Nguyên Lâm
chính thức đã làm cho lửa giận của họ bùng phát.
Hơn mười tu tiên giả hai mắt trở nên đỏ rực, râu tóc dựng ngược như dã thú,
dũng mãnh tiến vào đám đông Thiên Sứ thi triển pháp thuật và phi kiếm đến tột
bậc.
Tuy nhiên hình thức “tự đâm đầu vào rọ” này càng khiến cho tình thế trở nên
nguy ngập thập bội.
Trận thế của tu tiên giả đã bị chia cắt ra làm hai phía, chiến đấu không thể
hỗ trợ lẫn nhau. Đã vậy quân số lại bị địch nhân áp đảo, chỉ trong chốc lát tu
tiên giả đã có không ít người bị Thiên sứ quân phân thây, cắn nuốt Nguyên Anh.
Song Thiên Sứ kéo đến đây cũng chỉ có Tứ Dực Thiên Sứ cho nên mọi người vẫn
còn có thể hoàn thủ. Đại đa số tu tiên giả khi bị phân thây đều tự động hủy
Nguyên Anh, tránh khỏi kết quả bị Thiên Sứ nuốt mất Nguyên Anh.
Tình thế cứ như vậy diễn ra, mặc cho Cổ Linh Lung và Tiểu Ảnh hô hoán mọi
người tháo chạy.
Cổ Linh Lung lúc này nhìn thấy Lục Dực Thiên Sứ đứng một bên quan chiến, mở
miệng cười vui vẻ thì lập tức cắn môi, vung Tiên kiếm nhảy vọt đến chém.
Cầm tặc trước tiên phải cầm vương! Cổ Linh Lung sinh sống ở địa cầu ngàn năm,
đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý này.
Giờ phút này khuôn mặt của nàng đã hiện rõ vẻ cương quyết, cho dù phải tự bạo
Nguyên Anh cũng không do dự. Với thực lực tiếp cận Tiên nhân của nàng, nếu tự
bạo Nguyên Anh thì cho dù là Lục Dực Thiên Sứ cũng phải chết.
Cổ Linh Lung bất giác mỉm cười – một nụ cười thật đẹp nhưng lại mang đầy sự bi
thương.
Tiểu Ảnh ở phía sau cầm thượng phẩm phi kiếm nhìn tình huống trước mắt há hốc
miệng. Nàng thật sự lo lắng bất an cho tỷ tỷ mình.
Quay đầu nhìn ra sau thì không biết Lý đại lão bản đã biến đi từ lúc nào.
Trốn ở vách núi phía sau đó không xa, song thủ Lý Thành Trụ cũng run lên bần
bật, Diệt Thần tiễn chút nữa đã phóng thẳng ra ngoài.
Con bà nó, lão tử thực sự nhát gan như vậy ư? – Lý Thành Trụ âm thầm chửi
rủa bản thân, tuy nhiên ánh mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm theo thân ảnh của
Lục Dực Thiên Sứ trên bầu trời để ngắm bắn. Ngay lúc này thì Cổ Linh Lung xuất
hiện trong tầm mắt hắn.
Ta ngất, ả đúng là chỉ biết làm chuyện xấu! – Lý Thành Trụ đang mơ tưởng
đến cảnh tượng sau khi bắn gục Lục Dực Thiên Sứ thì sẽ cắt đôi cánh làm thành
cây quạt. Ai mà ngờ lại bị Cổ Linh Lung vô tình quấy rối, không thể xác định
mục tiêu được nữa
Mặc dù tức anh ách, song Lý Thành Trụ vẫn tiếp tục ẩn mình ở vách núi, chờ đợi
thời cơ phóng tiễn đoạt mạng Lục Dực Thiên Sứ.
Nguyên Mộc và Nguyên Sâm sau khi chứng kiến huynh đệ của mình bị giết, thì
ngây người thất thần. Ngay cả đám Thiên Sứ trước mắt cũng không còn để ý đến
nữa.
Tình cảm huynh đệ mấy trăm năm, không ngờ lại đứt đoạn ở đây!
Cho đến khi máu tươi tung tóe từ trên trời bắn lên mặt hai người thì bọn họ
mới thanh tỉnh được một chút, ngẩng đầu nhìn chiến hữu của mình lần lượt tự
bạo Nguyên Anh, tạo thành các đạo bạch quang mỹ lệ trên bầu trời, cạnh đó là
Thành chủ đại nhân đang đối phó một cách cực kỳ miễn cưỡng với Lục Dực Thiên
Sứ.
Nguyên Sâm đưa tay khẽ vuốt vết máu không biết của vị đạo hữu nào bắn lên mặt,
sau đó khẽ úp lòng bàn tay đặt lên ngực, cảm giác như máu huyết nhị ca đang
thấm đẫm vào thân thể lão, sau đó chậm rãi lắc đầu:
Nguyên Mộc nở nụ cười thê lương:
Nguyên Sâm gật đầu thở dài, sau đó nhìn đại ca của mình:
Phải báo đáp lại cho đại nhân.
Đúng vậy, phải hoàn trả lại cho đại nhân. – Nguyên Mộc hít một hơi thật
sâu, đoạn nói tiếp:
Tuy nhiên không ngờ lại nhanh như vậy. Ta trước kia vẫn thường nghĩ, chờ
khi ba huynh đệ chúng ta trở thành Tiên nhân thì khi đó mỗi người sẽ hỗ trợ
cho đại nhân một phần tiên linh khí, để cho nàng có thể trở thành Tiên nhân
chân chính.
Nguyên Sâm nghe đại ca nói, hơi ngạc nhiên, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười:
Đệ cũng nghĩ như vậy.
Lão nhị hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy. – Nguyên Mộc lại thở dài, thần sắc trong
nháy mắt đã trở nên già đi rất nhiều.
Đại ca, lần này hãy để cho đệ! – Thần sắc Nguyên Sâm đột nhiên trở nên kiên
định khi nói.
Không được! – Nguyên Mộc hiện rõ thân phận lão đại của mình, nghiêm trang
nói:
Tu vi của đệ không bằng ta, kinh mạch không thể dung nạp được nhiều linh
khí như vậy.
Đại ca, mấy trăm năm nay hai người đã chiếu cố đến đệ thật nhiều. Bây giờ
có thể để đệ đáp trả một lần được chăng? – Nguyên Sâm thấp giọng cầu khẩn.
Đừng nhiều lời nữa, đại nhân sẽ không duy trì được lâu nữa đâu! – Nguyên
Mộc nhìn thoáng qua chiến trường hỗn loạn. Lúc này một trăm người của cảm tử
đội chỉ còn lại hơn hai mươi người đang tận lực chiến đấu, song tình thế ngày
càng xấu dần đi.
Lần này ta sẽ thực hiện. Đệ hãy cố gắng sống sót. Chỉ cần đệ có thể tìm
được vật kia thì vẫn có thể có hy vọng tu tiên.
Đại ca! – Nguyên Sâm đau đớn kêu lên.
Nguyên Mộc xoay người lại, nắm lấy hai vai tam đệ của mình, lớn tiếng nói:
Nguyên Sâm giật giật da mặt, thoáng chốc đã trở nên kiên định, hạ quyết tâm
gật đầu. Sau đó lấy từ trong giới chỉ ra một đạo phù rất lớn.
Lý Thành Trụ vốn cách hai huynh đệ Nguyên Mộc không xa, nghe được đối thoại
của bọn họ, song lại không có tâm tư để ý. Hắn bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý
mong Cổ Linh Lung nhanh chóng thoát ly khỏi chiến trường, sau đó phóng tiễn
giết Lục Dực Thiên Sứ.
Lý Thành Trụ lúc này cũng không tưởng tượng ra được chuyện duy trì cung thế
của Diệt Thần cung lại tiêu hao linh lực vô cùng. Nếu tình trạng này kéo dài,
hắn cũng không thể kiên trì được nữa.