Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
“Tụ Linh Điển Tàng” quả nhiên không hổ danh là Tu Ma Bảo Điển, gần một năm, Lý
Thành Trụ đã từ Toàn Chiếu trung kỳ đạt đến Tâm Động hậu kỳ, chỉ còn cách Linh
Tịch kỳ một bước chân.
Bất quá Tiếp Dẫn Tiên Sứ đối với điều này vẫn có chút băn khoăn, đối với tốc
độ tu luyện của Lý Thành Trụ đã có ý áp chế chậm lại. Mặc dù thời gian vừa
qua, Tiếp Dẫn Tiên Sứ quan sát rất kỹ căn cơ tu vi vị đồ đệ đến từ phàm giới
này cũng không thấy có dấu hiệu bất thường. Tuy nhiên lão đã sống gần một ngàn
năm, rất hiểu đạo lý “dục tốc bất đạt”. Nếu sau này gã đồ đệ của lão vẫn tiếp
tục tu luyện với tốc độ nhanh như vậy, cuối cùng e rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ bây giờ lại cảm thấy hơi hối hận vì đã truyền cho Lý Thành
Trụ pháp quyết Tụ Linh Điển Tàng. Nghĩ lại lúc Hồng Tinh thượng tiên đưa cho
lão quyển bí tịch này sắc mặt đã có vẻ mất tự nhiên, tựa hồ có điều gì khó
nói. Đến bây giờ Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã có thể khẳng định Tụ Linh Điển Tàng có
vấn đề. Chắc rằng khi xưa Hồng Tinh thượng tiên nghĩ người ở Tiên giới không
hề có hứng thú với công pháp tu luyện của người phàm nên mới đưa Tụ Linh Điển
Tàng cho lão. Ai mà ngờ lão lại ngu ngơ đưa cho một gã người phàm xuất hiện từ
hồ Dựng Tiên tu luyện.
Song lão lại không thể nào nói đồ đệ của mình ngừng tu luyện. Nếu nói ra như
vậy, dám chắc chòm râu sơn dương đầy kiêu hãnh của lão sẽ bị hắn vặt trụi.
Tưởng tượng đến hình ảnh mình bị vặt trụi râu, dám chắc sẽ rất “xấu trai”.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ không khỏi lạnh người, rùng mình một cái.
Kế sách duy nhất bây giờ là thi triển Phong Linh Quyết trên người Lý Thành
Trụ, biến tốc độ hấp thu linh khí của hắn chậm lại.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn Lý Thành Trụ đang ngồi cách đó không xa, hai tay bắt
quyết, thuấn di đến sau lưng Lý Thành Trụ, khẽ quát lên một tiếng “lên!”. Một
đạo kim quang từ tả thủ của lão bay ra đánh vào lưng Lý Thành Trụ, kim quang
tán loạn, biến hóa thành một đồ hình Thái Cực âm dương, sau đó tiến nhập vào
cơ thể Lý Thành Trụ.
Đang hấp thu linh khí, Lý Thành Trụ đột nhiên cảm thấy từ lưng truyền đến một
cảm giác đau nhói. Ngay sau đó, linh khí mãnh liệt như thác đổ vào người hắn
bỗng gần như dừng hẳn lại, tựa hồ bị ai tóm chặt lấy “đuôi”. Chỉ còn rót vào
người hắn một cách nhỏ giọt.
Ngay lập tức kinh mạch của hắn đã phản ứng, linh khí trong kinh mạch của hắn
một mặt vận chuyển với tốc độ cực nhanh, một mặt không được bổ sung, gây ra
chênh lệch áp suất cực lớn. Cuối cùng Lý Thành Trụ nhịn không được “hự” một
tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Lúc đó hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Mở mắt ra, Lý Thành Trụ không còn cảm giác thư sướng như những lần luyện công
khác nữa, đưa mắt nhìn vết máu trước mặt. Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện
cảm giác sợ hãi.
Nghĩ vậy, Lý Thành Trụ vội vàng đứng dậy, kêu lớn:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã sớm trốn sẵn một bên, vội vàng xuất hiện trước mắt Lý
Thành Trụ, giả vờ thản nhiên, nhìn hắn kinh ngạc nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ ho khan một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm trang, cầm lấy tay Lý
Thành Trụ, song chỉ thoăn thoắt khám xét, bắt mạch cho hắn.
Một tia thần thức chạy vào trong cơ thể Lý Thành Trụ xem xét. Tiếp Dẫn Tiên Sứ
càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, kinh mạch của hắn so với kinh mạch Nguyên
Anh kỳ của lão trước kia còn rộng lớn hơn rất nhiều. Nên biết rằng bây giờ hắn
mới chỉ là Tâm Động kỳ mà thôi, tuy chất lượng linh khí không thể so với lão
lúc trước, nhưng số lượng thì vô cùng khổng lồ. Nếu hắn có thể tu thành tiên
nhân, không biết sẽ trở thành Thượng tiên, Kim tiên, hay là Đại La Kim Tiên
đây? Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Đến lúc đó chẳng phải hắn sẽ là
người thứ hai trong truyền thuyết về Đại La Kim Tiên trong tiên giới sao? Nếu
được như vậy, sư phụ của hắn đương nhiên cũng sẽ nở mặt nở mày lắm đây. Nghĩ
đến đấy, Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười rộ lên trong lòng – May mắn là tuệ nhãn mình
sáng như đuốc trong đêm, mới có thể bắt được con “thiên lý mã” này.
Lý Thành Trụ lo lắng quan sát vẻ mặt của Tiếp Dẫn Tiên Sứ, chỉ thấy lão khi
cau mày nhíu mắt, khi mỉm cười tươi rói. Lập tức cảm thấy bất an, nghi hoặc
không thôi, bèn hỏi:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ chợt ho một tiếng, buông tay Lý Thành Trụ ra, nghiêm mặt nói:
Lý Thành Trụ lo lắng hỏi:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ hừ lạnh một tiếng:
Lý Thành Trụ cả kinh, thè lưỡi, thầm nghĩ quả thực quá nguy hiểm.
Lý Thành Trụ khẽ gãi gãi đầu, nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ than thở rằng:
Lý Thành Trụ thầm mắng một câu “hẹp hòi”, đoạn quay người chạy vào rừng rậm,
vừa chạy vừa la lớn:
“Sặc!” Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghe xong máu dồn công tâm, thiếu chút nữa đã hộc máu
tươi. Dạy hắn nhiều phép thuật, hắn lại chỉ chuyên cần tập luyện Huyễn Hóa
thuật, thì ra là để…đánh lén Văn Tu Tước.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ tức giận nói
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn Lý Thành Trụ đem một con Văn Tu Tước vặt lông bỏ ruột.
Sau đó dùng thủy dịch rửa sạch, lại lấy từ trong giới chỉ ra một gói gia vị,
rắc đều lên Văn Tước Tu. Sau cùng song thủ xuất ra tam vị chân hỏa, thiêu đốt.
Ngửi được mùi thơm của chim nướng, ngay cả Tiếp Dẫn Tiên Sứ cũng không nhịn
được yết hầu chạy lên chạy xuống. Trước kia chưa bao giờ lão biết Văn Tu Tước
có thể ăn như theo cách này! Xem ra tại phàm nhân giới còn có rất nhiều điều
cần học hỏi đây.
Tại Tiên giới, không ai có nhu cầu ăn, trừ phi ăn tiên quả để gia tăng công
lực. Vì thế hầu như không ai ăn thịt như ở phàm giới. Lần đầu được ăn loại
thịt ngon như vậy, Tiếp Dẫn Tiên Sứ thiếu chút nữa đã nhai luôn cả lưỡi của
mình. Thật sự là quá ngon! Chính lão cũng đã từng thử qua mùi vị Văn Tu Tước,
nhưng không có gia vị thì rất nhạt nhẽo, bất đắc dĩ đành mua lại chim nướng từ
tên đồ đệ bảo bối này với giá cắt cổ - một viên đan dược đổi được một con chim
nướng!
Lý Thành Trụ cười hì hì:
Hắn đương nhiên biết sư phụ một khi xuất thủ luyện đan đều không phải đan dược
bình thường mà phải là thứ người tu tiên hằng mơ tưởng.
Đang mắng thầm tên đồ đệ gian thương trước mắt, đột nhiên lão ngửi thấy mùi
khét khét, vội ngẩng mặt lên nhìn.
Lý Thành Trụ đón ánh mắt của lão, thấp giọng nói:
Sư phụ.
Hả?
Có chuyện với sư phụ rồi, người đừng nóng giận nhé.
Văn Tu Tước cháy? Ta đã thấy.
Không phải..
Vậy là chuyện gì?
Con đã….đột phá Linh Tịch kỳ!
Cái gì? – Tiếp Dẫn Tiên Sứ nổi giận đùng đùng, vừa rồi đã phải khổ tâm suy
nghĩ, trăm phương ngàn kế mới có thể nghĩ ra cách làm cho hắn không thể vượt
cấp nhanh chóng. Bây giờ lại nói có đột phá, trong mắt hắn còn có vương pháp
sao? Còn coi ta là sư phụ sao? Nghĩ vậy, lão run rẩy vung tay lên, mắng to:
Con thỏ chết kia, nạp mạng cho taaaa!
Đừng, đừng mà sư phụ…
P/s: Nếu bạn thấy truyện hay.Cầu 1 phiếu!!!!!