Nhiệm Vụ


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Ngày hôm sau, Đặc Sứ Tiên Đế quả nhiên xuất hiện, giao cho Cổ Linh Lung một
khối ngọc giản. Sau đó biến mất.

Cổ Linh Lung đọc xong tin tức truyền đến thì cất tiếng nói với chúng nhân:


  • Mọi người nghe cho rõ. Nhiệm vụ của chúng ta là đợi cho trận chiến đầu tiên
    diễn ra xong thì sẽ tập kích đánh lén, ám sát Nhị Dực Thiên Sứ và Tứ Dực Thiên
    Sứ. Giết được một gã Nhị Dực Thiên Sứ sẽ được thưởng một khối thượng phẩm
    thạch. Giết được một tên Tứ Dực Thiên Sứ sẽ được thưởng hai mươi khối thượng
    phẩm thạch. Đương nhiên các vị cũng có thể dùng chiến công để đổi lấy quan
    chức. Tuy nhiên ta nghĩ hẳn mọi người đối với việc làm quan thì dường như
    không có hứng thú nhiều lắm.

Nghe nàng nói câu này, chúng nhân đồng loạt gật đầu. Cổ Linh Lung tiếp tục
nói:


  • Nếu ai có thể giết được 30 tên Thiên Sứ có cùng thực lực với bản thân thì
    sẽ được miễn tiếp tục tham gia cuộc chiến này.

Trời ạ! Đây mới là điều quan trọng nhất. Quả nhiên chúng nhân nghe xong điều
này thì sắc mặt đều lộ ra vẻ phấn khởi vui mừng.

Cuộc chiến giữa Thiên Sứ giới và Tiên giới không biết còn diễn ra bao lâu, bản
thân bọn họ cũng sẽ vì thế mà mắckẹt ở địa phương này. Chỉ có điều cuối cùng
mà Cổ Linh Lung vừa nói mới là cứu cánh duy nhất dành cho bọn họ.

Lý Thành Trụ trong lòng thầm tán dương, phương pháp này của Tiên đế quả nhiên
có tác dụng kích thích sĩ khí cực kỳ hiệu quả. Với sự hấp dẫn của thượng phẩm
thạch, tu tiên giả không phải sẽ hết lòng tận lực để đoạt lấy giải thưởng ư?

Ngay cả một vị Tiên nhân quản lý một tòa thành trì như Cổ Linh Lung thì một
năm cũng chỉ có được một 100 khối thượng phẩm thạch. Vậy mà chỉ cần một Tứ Dực
Thiên Sứ lại có thể dễ dàng có được 20 khối?

Cầu phú quý trong nguy hiểm!


  • Ta ngất! Tiên đế quả thực là âm hiểm cực độ.


  • Báo cáo! – Lý Thành Trụ đột nhiên giơ cánh tay phải lên, lớn tiếng nói.


Mọi người đều quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Cổ Linh Lung nhíu mày hỏi:


  • Có chuyện gì vậy?


  • Cuối cùng cũng phải nói chuyện với lão tử. -Lý Thành Trụ cười hì hì:


  • Ta muốn biết làm thế nào để có thể biết được bản thân mình đã giết được bao
    nhiêu thiên sứ?


Lời này vừa nói ra, tất cả mõi người đều trừng mắt nhìn dáng vẻ ngu ngốc của
hắn. Tuy nhiên Cổ Linh Lung lại ngoại lệ, mở miệng trả lời:


  • Trong thân thể của thiên sứ có một một loại gọi là “Kết Tinh Chi Thần” gì
    đó, nằm ở vị trí trái tim của họ. Một khi giết bọn họ, đoạt được “Kết Tinh Chi
    Thần” thì có thể chứng minh ngươi giết được bao nhiêu thiên sứ.

Hắn đảo đồng tử một vòng, lại hỏi:


  • Nếu người khác giết chết thiên sứ, nhưng Kết Tinh Chi Thần của thiên sứ đó
    lại do ta đoạt được thì công lao này tính cho ai?

Cổ Linh Lung trầm ngâm suy nghĩ một lát, đoạn đáp:


  • Có lẽ sẽ tính công lao đó cho ngươi.

Thu Phong đột nhiên lạnh lùng buông lời chen ngang:


  • Thiên sứ yếu nhất là Nhị Dực Thiên Sứ cũng đã ngang bằng với Phân Thần
    trung kỳ cao thủ. Chỉ dựa vào tu vi của ngươi mà cũng đòi giết giặc tính công
    ư?

Lý Thành Trụ mỉm cười, tỏ vẻ đại lượng, không thèm để ý đến Thu Phong. Duy
nhất Tiểu Ảnh đứng một bên là thầm suy tính, hiểu được tâm tư của vị Lý đại
lão bản, đoạn nhìn hắn cười mỉm cười đầy thâm ý.

Cổ Linh Lung lại nói tiếp:


  • Được rồi. Mọi người cần nhớ kỹ khi giáp chiến phải nhớ một điều. Đánh lại
    thì đánh, đánh không lại thì nhất định phải tháo chạy, bảo toàn tính mạng. –
    Sau đó nhìn ba huynh đệ sinh ba nói:


  • Nhất là ba huynh đệ các người. Tuyệt đối phải chú ý, đừng để cho tu vi của
    mình bị hao tổn.


Ba huynh đệ đồng thời khom người nói:


  • Đa tạ Thành chủ đại nhân quan tâm.

Ngẫm nghĩ mọi chuyện đều đã xong. Cổ Linh Lung mới nói tiếp:


  • Tốt lắm. Mọi người đều nghỉ ngơi đi. Chờ thông tri mới của Đặc Sứ đại nhân.


  • Tuân lệnh đại nhân. – Chúng nhân đồng loạt đáp lại.


Thu Phong đi ngang qua mặt Lý Thành Trụ, khiêu khích:


  • Tên yếu ớt kia, nhớ kỹ là phải trốn ở sau lưng đại nhân nhé. Như vậy mới
    may ra tránh khỏi bị chết sớm nhất. Ha ha!

Lý Thành Trụ mỉm cười, nhìn hắn liếc mắt một cái, đoạn thản nhiên nói:


  • Đại nhân vốn có ý bảo vệ ta. Nếu không có bản lĩnh thì ngươi có làm được
    như ta không?

Thu Phong chỉ còn biết lắc lắc đầu, khinh bỉ nói:


  • Vô sỉ!

Lý Thành Trụ tươi cười không hề tỏ ra xấu hổ, vẻ mặt còn tỏ vẻ ung dung đáp
trả:


  • Như nhau cả thôi.

Một lúc sau, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi thì Tiểu Ảnh chạy đến ngồi xuống bên
cạnh Lý Thành Trụ, vẻ mặt nàng phấn khích vô cùng.


  • Cô…cô có ý gì vậy? – Lý Thành Trụ nhìn Tiểu Ảnh nhìn mình cười đầy thâm ý,
    trong lòng không khỏi rùng mình, khẽ hỏi.

Tiểu Ảnh cười “khúc khích”, sau đó mở to mắt nắm tay Lý Thành Trụ lắc lắc,
hỏi:


  • Ta muốn được chia ba phần có được hay không?

Lý Thành Trụ ngơ ngác, ngạc nhiên:


  • Ba phần gì?

Tiểu Ảnh bĩu môi:


  • Đương nhiên là ba phần chiến lợi phẩm của ngươi. Chẳng phải ngươi đang nghĩ
    cách lợi dụng Tiểu Vật để thu được thật nhiều “Kết Tinh Chi Thần” hay sao?

Lý Thành Trụ nghiêm mặt, hiện ra vẻ quang minh chính đại, đoạn nói:


  • Chuyện hạ tiện như vậy mà cô cũng có thể nghĩ ra sao?

Tiểu Ảnh trợn mắt nhìn hắn:


  • Người ngay không nói lời giả dối nữa. Ta muốn ba phần.

Lý Thành Trụ cười lạnh đáp:


  • Cô cũng biết chiến lợi phẩm là do ta đoạt được. Tại sao lại phải chia cho
    cô ba phần? – Đoạn liếc mắt nhìn khuôn mặt kiều mỵ xinh đẹp của nàng, cười
    nói:


  • Hay là cô có vật gì để trao đổi với ta?


Tiểu Ảnh cũng “hừ” lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ánh mắt dâm đãng của
hắn:


  • Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta đây cũng không thèm nể mặt ngươi nữa.
    Bây giờ nếu ta hô to một tiếng với mọi người, nói Tiểu Vật chính là Tầm Bảo
    Thử. Ngươi sẽ lợi dụng nó để đoạt lấy chiến lợi phẩm của người khác. Để xem
    lúc đó ngươi sẽ như thế nào nhé!

Lý Thành Trụ bật cười, chỉ vào Tiểu Vật đang nằm trên vai, hỏi:


  • Nó ư?

Không đợi Tiểu Ảnh trả lời, Lý Thành Trụ vội kéo Tiểu Ảnh sang một tu tiên giả
đang ngồi bên cạnh, mở miệng hỏi:


  • Huynh đài, tại hạ có một linh thú quý hiếm – Tầm Bảo Thử. Không biết huynh
    có nguyện ý mua nó hay không?

Người nọ vừa nghe ba chữ “Tầm Bảo Thử” thì ánh mắt sáng rực lên, nuốt một ngụm
nước bọt rồi hỏi:


  • Đâu?

Lý Thành Trụ nghiêm trang chỉ vào Tiểu Vật:


  • Chính là nó.

Người nọ quan sát kỹ Tiểu Vật một lúc, sau đó phất tay áo cao giọng nói:


  • Ngươi ăn no quá nên rửng mỡ hay sao? Đây mà là Tàng Bảo Thử? Đây là một con
    heo thì có. – Sau đó bỏ đi một lèo, không thèm quay đầu lại.

Tiểu Ảnh đứng bên cạnh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Tuy nhiên dáng vẻ của
Tiểu Vật bây giờ mà bảo nó là Tàng Bảo Thử thì đúng là không ai tin cả.

Lý đại lão bản đứng một bên nhìn nàng, khuôn mặt đầy vẻ dương dương đắc ý.

Ý định đe dọa của Tiểu Ảnh đã hoàn toàn thất bại. Lý Thành Trụ bây giờ cảm
thấy đắc ý vô cùng. Hắn thậm chí còn tự thán phục bản thân hắn lúc đầu đã sáng
suốt, nuôi dưỡng Tiểu Vật thành dáng vẻ mập phì như lúc này. Bây giờ đi đâu
cũng không cần phải giấu nó trong ba lô du lịch như trước nữa.

Bất quá chỉ ngày hôm sau thì Tiểu Ảnh đã bình phục lại trạng thái bình thường,
lại còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm với hắn. Tựa hồ như chưa bao giờ đe dọa, bắt
hắn chia lợi nhuận cho nàng vậy. Chuyện này khiến cho Lý Thành Trụ cảm thán
không thôi, thậm chí còn nghi ngờ nha đầu này trời sanh ra đã có tính điên
điên khùng khùng.

Song nói chuyện với Tiểu Ảnh mấy ngày nay cũng khiến cho Lý Thành Trụ hiểu
thêm được rất nhiều chuyện.

Thiên Sứ giới vốn dựa vào số lượng cánh và màu sắc của cánh mà phân chia ra
cấp bậc. Thiên Sứ chia ra làm thiên sứ hai cánh, bốn cánh, sáu cánh, mười
cánh, và mười hai cánh.

Về màu sắc thì chia ra làm xám, trắng, bạc. Ba màu sắc này cũng tương tự như
ba giai đoạn tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ của Tiên giới vậy.

Nhị Dực Thiên Sứ là cấp bậc thấp nhất của Thiên Sứ, chiến đấu lực của thiên sứ
hai cánh này chỉ tương đương với cao thủ Phân Thần trung kỳ của Tiên giới.

Tứ Dực Thiên Sứ tương đương với cao thủ Đại Thừa kỳ.

Lục Dực Thiên Sứ tương đương với Tiên nhân phổ thông.

Về phần những Thiên Sứ cấp cao hơn theo lời Tiểu Ảnh nói thì đó thực sự nỗi
khiếp sợ của mọi người.

Cho nên nếu Thiên Sứ cấp cao hơn xuất hiện thì tốt nhất là toàn lực tháo chạy.
Nếu không sẽ chỉ nhận được một kết quả duy nhất – thân thể bị hủy diệt, hồn
phi phách tán.

Lý Thành Trụ nghe vậy bèn âm thầm tính toán với thực lực của bản thân. Lực
phòng ngự của hắn với Tiên giáp hộ thể có thể miễn cưỡng tiếp được một kích
của Tứ Dực Thiên Sứ màu trắng. Về phần lực công kích, nếu hắn có thể xuất ra
Diệt Thần cung, sử dụng tiên linh lực của Nguyên Anh để phóng tiễn thì tuyệt
đối có thể một mũi tên đoạt mạng Tứ Dực Thiên Sứ màu bạc. Nếu hắn có thời gian
để điều dẫn năng lượng của Mộc Chi Tinh Hoa thì cho dù là Lục Dực Thiên Sứ hắn
tự tin cũng có thể tiêu diệt được. Uy lực của Diệt Thần tiễn lợi hại nhất
chính là có thể điều tiết được năng lượng theo ý muốn. Tuy nhiên nếu hắn không
sử dụng tiên linh khí của Nguyên Anh mà sử dụng linh lực của bản thân để phóng
tiễn thì nhiều lắm cũng chỉ có khả năng làm cho Tứ Dực Thiên Sứ màu trắng
trọng thương mà thôi.

Dù sao đi nữa thì tu vi của Nguyên Anh và tu vi thân thể hắn cách biệt nhau
rất lớn. Hơn nữa chất lượng cũng hoàn toàn khác nhau về cấp bậc.

Quan sát thấy cảnh tượng cao thủ phi hành đầy trời ở Hồng Nham Thai Địa, Lý
Thành Trụ mới thấy được rõ ràng một điều – hắn quả yếu ớt và nhỏ bé. Nếu không
có Diệt Thần cung mà chỉ đơn thuần dựa vào tu vi Xuất Khiếu trung kỳ của hắn
thì dám chắc hắn không chịu nổi một kích của bất cứ ai có mặt tại nơi đây.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #45