Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Ngay lúc đó thì một thanh âm từ phía sau Phần Thiên Lang vang lên:
Nghe được thanh âm này, Phần Thiên Lang khẽ bĩu môi, triệu hồi tiêu linh khí
trên song thủ tiêu tán, quay người lại khom người nói:
Vâng, thưa lục thúc. – Sau đó gã quay sang vị sư đệ “bảo bối”, trừng mắt
nhìn hắn ra lệnh:
Đi theo ta.
Lý Thành Trụ nãy giờ không hề bỏ qua bất cứ động thái nào của Phần Thiên Lang,
hiểu được mình đang bị gã sư huynh trời đánh này bất mãn. Tuy nhiên hắn cũng
đã đoán trước được loại tình huống này khi đến đây nên đành mặc kệ, đi theo
sau Phần Thiên Lang.
Đi được mấy bước, Phần Thiên Lang đến trước mặt một người, dừng lại nói:
Lý Thành Trụ đánh giá người đang đứng trước mắt. Chỉ thấy tu vi người này đã
đạt đến Đại Thừa hậu kỳ, so với su phụ hắn thì cấp bậc hoàn toàn không thua
kém.
Người này ngắm nhìn hắn, mở miệng hỏi:
Người đang hỏi chính là lục sư thúc, Lý Thành Trụ cũng không dám làm càn, đành
cung kính đáp:
Người kia khoát tay ngăn hắn nói tiếp:
Nghe lục sư thúc nói ra câu này, Phần Thiên Lang đứng kế bên cũng trợn tròn
mắt ngạc nhiên nhìn Lý Thành Trụ không thể nói nên lời. Nếu đó là sự thật thì
gã thực sự hâm mộ tên sư đệ đang đứng trước mặt. Hơn nữa không chỉ duy nhất
Phần Thiên Lang kinh ngạc mà ngay cả một vài đệ tử Huyễn Kiếm tông đang nhập
định gần đó cũng đứng hết cả lên nghi hoặc không thôi.
Tam sư bá đã thu đồ đệ?
Chuyện này vốn rất khó xảy ra, cũng giống như việc nói tam sư bá ham muốn nữ
nhân vậy!
Tin tức này quả nhiên là gây ra chấn động nơi đây, khiến cho mọi người đều náo
nhiệt đứng cả dậy.
Vị lục sư thúc vội ho một tiếng, giảm bớt sự chú ý của chúng nhân, đoạn mở
miệng nói:
Phần Thiên Lang nghe vậy, bèn biến thành miệng chữ “o”, mắt chữ “a” nhìn chăm
chăm vào Lý Thành Trụ.
Tuy nhiên vẻ mặt Lý Thành Trụ lúc này lại lộ ra vẻ khó chịu trông thấy. Nguyên
hắn tưởng gặp được người trong tông phái thì sẽ rất hưng phấn, vui vẻ.
Ai mà ngờ nhìn cách nói vị lục sư thúc thì dường như hắn đang bị bọn họ bài
trừ ra ngoài. Tâm trạng giống hệt như một ngọn lửa nóng bị tạt một chậu nước
lạnh.
Song dù thế nào thì lục sư thúc vẫn có thân phận trưởng bối. Lý Thành Trụ chỉ
có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Vị lục sư thúc tiếp tục nói:
Lý Thành Trụ nghe được chuyện này, tức giận đến nỗi nổi hết cả gân xanh trên
người. Sư phụ của hắn quả nhiên là không tốt, lại còn nói hắn vô tình đi vào
nơi bị cấm chế. Với tư cách là sư phụ của hắn, lão chưa hề cho hắn một kiện
pháp bảo. May mắn là vận khí của hắn tốt nên trong Trầm Thụy Sơn Lâm mới gặp
được Tiểu Vật giúp sức, dẫn ra khỏi đó. Nếu không đã sớm bị tiên thú cao cấp
giết không còn mạng mà đứng đây.
Lục sư thúc nói đến đây thì trợn mắt, lạnh lùng nhìn hắn:
Lý Thành Trụ thật sự cảm thấy buồn bực. Ngày đó Thôi Tiêu Sái cũng đã từng hỏi
hắn như vậy. Tuy nhiên từ lúc đó cho đến bây giờ hắn cũng không có gì có thể
chứng minh được thân phận của mình.
Bất đắc dĩ, Lý Thành Trụ đành lắc đầu nói:
Lục sư thúc “hừ” lạnh một tiếng, trong lòng càng cho rằng tên tiểu tử đứng
trước mắt là kẻ giả mạo.
Phần Thiên Lang nhìn dáng vẻ của lục sư thúc cũng thầm toát mồ hôi. Gã đang
nghĩ đến hậu quả tên sư đệ “bảo bối” kia khi dám đùa giỡn với lục sư thúc.
Nghĩ đến đây, Phần Thiên Lang không khỏi run rẩy một phen.
Lục sư thúc cười lạnh nói:
Lý Thành Trụ đang muốn tiếp tục phân bua giải thích thì đột nhiên một cỗ linh
áp khổng lồ ập đến. Hắn thấy mắt hoa lên, trước mặt đã xuất hiện một nữ nhân
mặc trang phục màu hồng, nhan sắc không hề thua kém Cổ Linh Lung.
Nội tâm hắn ngay lập tức rên rỉ:
Nữ nhân khẽ mỉm cười nhìn Lý Thành Trụ:
Lục sư thúc của hắn nhìn thấy nữ nhân xuất hiện, lập tức khom người vấn an:
Các đệ tử Huyễn Kiếm tông xung quanh đó cũng đồng loạt lên tiếng:
Tham kiến sư thúc tổ!
Ta ngất, ta ngất, chết mất. – Lý Thành Trụ nghe xong chỉ cảm thấy đầu mình
trở nên to như cái đấu.
Mỹ nữ như hoa như ngọc trước mắt hắn lại có thể là sư thúc của sư thúc hắn ư?
Hắn khẽ nén đi ý nghĩ xấu xa trong lòng, khom người cung kính nói:
Những lời này Lý Thành Trụ nói ra khiến cho sư thúc tổ của hắn bật cười, nhìn
hắn thú vị:
Lý Thành Trụ nghe vậy, xấu hổ không thôi.
Về phần Tiểu Vật thì lại tưởng nữ nhân kia đang gọi tên nó, vội nhảy dựng lên
trên vai Lý Thành Trụ kêu lên: “Chít chít!”
Tiểu Vật hưởng sự quan tâm của mỹ nữ, tỏ ra vô cùng thích thú, ngay cả chuyện
bị gọi là con heo nhỏ vừa rồi cũng quên mất.
Lý Thành Trụ ngửi được mùi hương thơm ngát tỏa ra từ bàn tay của sư thúc tổ,
trống ngực bất giác đập liên hồi kỳ trận.
Lục sư thúc cung kính đáp:
Mỹ nhân đưa mắt nhìn thoáng qua những người xung quanh, cau mày nói:
Đám đệ tử Huyễn Kiếm tông xung quanh nghe trưởng bối giáo huấn đều cúi đầu xấu
hổ. Ngay cả Phần Thiên Lang cũng phải đỏ mặt.
Mỹ nhân nói xong câu này thì ngay cả vị lục sư thúc cũng toát hết cả mồ hôi
lạnh trên đầu vì sợ hãi.
Hai trăm năm trước, đại sư huynh và nhị sư huynh của lão đã bị người ta ám
sát. Vụ án này cho đến bây giờ Huyễn Kiếm tông vẫn chưa tìm ra hung thủ. Huyễn
Kiếm tông cũng vì chuyện này mà bị các thế lực lớn ở Tiên giới chê cười đến
rụng cả răng. Kể từ đó Huyễn Kiếm tông càng ngày càng mất đi danh tiếng của
mình trong Tiên giới.
Dường như đã thu thập lại tâm tình, mỹ nhân quay lại nhìn Lý Thành Trụ mỉm
cười:
Nhìn mỹ nữ xinh đẹp muốn chết, thân phận cũng cao muốn chết, Lý Thành Trụ khẽ
nuốt nước bọt, đoạn đem hình dáng Tiếp Dẫn Tiên Sứ miêu tả qua một lần.
Chưa nói hết, Lý Thành Trụ đã nhận ra bọn đệ tử Huyễn Kiếm tông chúng quanh đã
phải cúi đầu bụm miệng, hai vai run rẩy. Rõ ràng muốn cười mà không dám phát
ra. Ngay cả lục sư thúc và sư thúc tổ xinh đẹp cũng không tránh khỏi bật cười
khúc khích.
Lý Thành Trụ bối rối, gãi gãi đầu nói:
Hắn không thèm để ý đến người khác, chỉ hướng ánh mắt đấy chờ mong nhìn vị sư
thúc tổ xinh đẹp.
Lý Thành Trụ nghi hoặc đáp: