Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Mấy ngày nay khí trời ở Hồng Nham Thai Địa thực sự là bất hảo. Cát bụi bốc cao
đến mấy trượng trong phạm vi vùng đất này. Nếu tu tiên giả không có linh khí
hộ thể thì căn bản là họ không thể chờ đợi ở đây trong hoàn cảnh khắc nghiệt
như vậy. Phần Thiên Lang cho dù biết rõ những cụm cát bụi đỏ tươi kia không
thể chạm được đến người gã, nhưng nhìn kỹ đến thứ đất cát dơ bẩn đó bên ngoài
linh khí hộ thể thì gã vẫn cảm thấy rùng mình. Ai mà biết được thứ cát bụi ở
đây đã nhiễm máu của bao nhiêu người?
Đối với một người chưa từng giết cả một con linh thú, suốt ngày chỉ biết tu
luyện trong môn phái như gã thì hoàn cảnh ở Hồng Nham Thai Địa cũng tương tự
như đang tắm mình trong một ao máu vậy.
Điều này làm cho gã cảm thấy rất ghê sợ.
Gã không hiểu tại sao hắn lại phải đến đây? Gã bất quá cũng chỉ mới là Phân
Thần kỳ cao thủ cơ mà! Nghĩ đến đây, Phần Thiên Lang lại thầm mắng lục sư thúc
của mình.
Lục sư thúc của gã được xưng là đệ nhất cao thủ trong môn phái. Lão đang ngồi
cách gã không xa. Phần Thiên Lang nhìn xuyên qua lớp cát bụi mờ mịt, trừng mắt
một cái, khẽ nguyền rủa sư thúc của gã sẽ bị Thiên Sứ quân đoàn phân thây mà
chết. Nghĩ đến chuyện này, gã lại cảm thấy trong lòng dâng lên một chút khoái
trá.
Xuyên thấu qua lớp thần thức cảm ứng được từ các sư huynh đệ khác, gã nghe
được các sư huynh đệ đang theo lời phân phó của tam sư thúc, lấy ra Thiên Cơ
Thạch bày Tụ Linh trận, đả tọa.
Phần Thiên Lang nghe được chuyện này chỉ bĩu môi, thầm rủa huynh đệ của gã chỉ
là một lũ ngốc.
Nơi này ít nhất cũng đã tụ tập mười vạn người. Mỗi người đả tọa đều dùng đến
Thiên Cơ Thạch. Không khí vì vậy cũng sẽ chứa đầy linh khí. Cần gì phải lấy
Thiên Cơ Thạch trân quý của mình ra sử dụng?
Không thấy lục sư thúc cũng không thèm bày ra Tụ Linh trận ư?
Phần Thiên Lang nghĩ vậy, gã tỏ ra dương dương đắc ý, cuối cùng nhắm mắt lại
dưỡng thần.
Ngay lúc này thì một câu nói nhỏ truyền đến tai gã. Hơn nữa trong đó còn phảng
phất có bốn chữ “Tiếp Dẫn Tiên Sứ”.
Phần Thiên Lang hưng phấn đứng dậy. Ai nhắc đến tam sư bá của gã như vậy? Tam
sư bá của gã mặc dù không có chức danh cao nhất trong môn phái nhưng thật ra
lại là cao thủ lợi hại nhất trong tu vi Đại Thừa kỳ. So với những người khác
thì còn có uy danh hiển hách hơn nhiều.
Lúc trước, khi gã chỉ mới đạt đến Xuất Khiếu kỳ thì đã từng được tam sư bá chỉ
điểm không ít. Hơn nữa tam sư bá của gã là một người quang minh lỗi lạc, đối
với đệ tử cấp dưới không hề phân biệt đối xử như các vị trưởng bối khác. Vì
vậy mà đám đệ tử trong môn phái như gã đều rất kính trọng vị sư bá này.
Tuy nhiên một trăm năm trước tam sư bá của gã đã được phong làm Tiếp Dẫn Tiên
Sứ, tiến vào Thiên Phúc Địa Tái đại trận. Kể từ đó gã không còn nghe thấy tin
tức của người nữa.
Đột nhiên tại nơi Hồng Nham Thai Địa nhàm chán, khắc nghiệt này gã lại nghe có
người nhắc đến tam sư bá. Điều này làm cho hắn hiếu kỳ vô cùng, lỗ tai dựng
đứng lên để nghe xem tột cùng là chuyện gì.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nguyên là người của môn phái nào? – Một thanh âm thấp
giọng truyền đến.
Vãn bối vốn ở vùng thôn quê hương dã. Lần này xuất ngoại du hành, nghe được
danh tiếng của Tiếp Dẫn Tiên Sứ liền nảy lòng tôn sùng không thôi, chỉ thầm
mong ước được bái phỏng một lần sư môn của Tiếp Dẫn Tiên Sứ. – Đây đích thị là
giọng nói của Lý Thành Trụ.
Người trước mắt khẽ liếc mắt đánh giá Lý Thành Trụ một cái, đoạn mỉm cười nói:
Lý Thành Trụ tỏ vẻ khẳng khái thốt lên:
Người trước mặt lại nói tiếp:
Lý Thành Trụ nghe vậy, nhất thời cao hứng, cung kính đáp:
Tuy nhiên hắn còn chưa quay người đi thì người kia lại nói:
Tuy nhiên, đạo hữu…
Tiền bối còn chuyện gì căn dặn nữa chăng? – Lý Thành Trụ thắc mắc.
Quên đi, không có chuyện gì nữa. Đạo hữu cứ đi đi. – Người nọ khoát tay ra
hiệu cho hắn rời khỏi, đoạn tiếp tục ngồi xuống đả tọa.
Phần Thiên Lang nghe được đoạn đối thoại đó, trong lòng kích động không thôi.
Không nghĩ đến đại danh của tam sư bá lại có thể truyền đến vùng thôn quê hẻo
lánh. Nghĩ vậy, gã bèn truyền âm đến Lý Thành Trụ:
Nghe được thanh âm này, Lý Thành Trụ mừng rỡ như điên, vội vã tìm nơi phát ra
thanh âm, chạy vọt đến.
Đến trước mặt Phần Thiên Lang, hắn nhìn chằm chằm vào tu tiên nhân Phân Thần
kỳ trước mắt, kích động hỏi:
Phần Thiên Lang mỉm cười trả lời:
Lý Thành Trụ nghe như vậy càng mừng rỡ:
Phần Thiên Lang cảm thấy hãnh diện, ngay cả ngực cũng nhô lên một đoạn, cao
hứng đáp:
Không sai.
Vậy đạo hữu và Tiếp Dẫn Tiên Sứ có quan hệ như thế nào?
Người là tam sư bá của ta!
Lý Thành Trụ nghe được câu nói này, lập tức nắm chặt lấy hai tay Phần Thiên
Lang, lắp bắp thốt lên:
Cuối cùng hắn cũng đã tìm được môn phái của mình. Ngay cả hốc mắt lúc này cũng
trở nên ướt át.
Lý Thành Trụ đương nhiên là cảm thấy mừng rỡ. Hắn bị Cổ Linh Lung giam cầm
suốt hai tháng nay, đến bây giờ mới gặp được thân nhân. Không vui mừng đến nỗi
chân tay run rẩy mới là lạ.
Vất vả lắm Lý Thành Trụ mới trấn tĩnh được tâm trạng kích động. Phần Thiên
Lang thấy hắn đã bình tĩnh, bèn nghi hoặc hỏi:
Lý Thành Trụ khẽ lau khóe mắt, bình tĩnh nói:
Phần Thiên Lang thật sự bị tin tức này đả kích. Tam sư bá của hắn cả đời không
thích gò bó, vướng mắc, làm sao có thể thu đồ đệ? Hơn nữa tam sư bá đã tiến
vào Thiên Phúc Địa Tái đại trận gần một trăm năm. Cho dù đã thu đồ đệ trước đó
thì làm sao đến lúc này đồ đệ mới chỉ đạt đến Xuất Khiếu trung kỳ?
Ngay cả một người ngu ngốc như thì gã trong gần trăm năm nay cũng chỉ từ Xuất
Khiếu trung kỳ đạt đến Phân Thần trung kỳ. Nghĩ đến đây Phần Thiên Lang lại
cảm thấy xấu hổ không thôi. Sư huynh đệ đồng môn của gã đều có tu vi cao hơn
gã, đó đã là điều làm cho gã xấu hổ. Ngay cả đám sư điệt cũng cơ hồ muốn vượt
qua mặt gã. Bản thân gã đã như vậy, làm sao đồ đệ của tam sư bá lại có thể tệ
hại hơn cả gã?
Phần Thiên Lang đối với người trước mặt vốn có chút hảo cảm. Gã lập tức nghiêm
mặt nói:
Lý Thành Trụ lắc đầu nói:
Không phải, sư huynh, hai năm trước đệ đã làm lễ bái sư. – Nhìn ánh mắt bất
thiện của Phần Thiên Lang, Lý Thành Trụ đành giải thích rõ ràng.
Nói láo! – Phần Thiên Lang nhịn không được mắng một tiếng. Hai năm trước
bái sư? Ai mà không biết tam sư bá của gã còn phải ở trong Thiên Phúc Địa Tái
đại trận thêm ba năm nữa mới có thể trở ra. Người này lại nói “hai năm trước
bái sư”?
Hừ, người này dám chắc có âm mưu khác. - Phần Thiên Lang suy đoán như vậy,
lạnh lung nói:
Đạo hữu khéo nói đùa. Hai năm trước thì tam sư bá của ta vẫn còn ở trong
Thiên Phúc Địa Tái đại trận. Đạo hữu làm sao có thể bái sư? – Phải là Đại La
Kim Tiên mới có thể tiến vào đại trận, người trước mắt làm sao có thể tiến vào
đó để bái sư?
Lý Thành Trụ vội vàng giải thích:
Phần Thiên Lang lúc này có cảm giác thanh niên trước mặt đang cố sức trêu chọc
gã, bèn phẫn nộ hét lên:
Người này năm lần bảy lượt trêu chọc gã. Rõ ràng là không coi Huyễn Kiếm tông
vào đâu, không coi tam sư bá vào đâu. Quan trọng nhất là không coi gã ra gì
cả.
Phần Thiên Lang quyết định giáo huấn tên thanh niên trước mắt một trận. Nghĩ
vậy bèn tụ tập linh khí, đứng dậy.