Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Từ khi bị Văn Tu Tước quần công, Lý Thành Trụ không còn có can đảm dám bước
chân vào rừng rậm nữa. Theo lời Tiếp Dẫn Tiên Sứ thì Văn Tu Tước tại Tiên giới
chỉ là trung vị linh thú cấp một mà đã có thể đánh cho Khai Quang kỳ cao thủ
tơi tả. Nếu hắn gặp phải cửu cấp thượng vị linh thú, dám chắc sẽ giống như kết
quả bị nghịch phản thông đạo cắn xé linh hồn vậy. Ngẫm nghĩ, lại biết trên cửu
cấp thượng vị linh thú còn có Thần Thú, Lý Thành Trụ không khỏi lạnh run
người.
Đây mà là Tiên giới sao? Đây phải gọi là Thú giới mới đúng!
Được Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể, thân thể Lý Thành Trụ đã trở nên mạnh
mẽ. Vì vậy mặc cho hắn đau đớn nửa ngày, Tiếp Dẫn Tiên Sứ vẫn cương quyết lắc
đầu, không thèm cứu hắn. Lý Thành Trụ đành phải miễn cưỡng dựa vào sinh mệnh
lực bản thân, ương ngạnh chống đỡ mấy ngày. Cuối cùng đã phục hồi lại dáng vẻ
sinh long hoạt hổ của mình, vết thương đã hoàn toàn bình phục biến mất. Chuyện
này làm cho “Thiểm Bắc lão nông” được mở rộng tầm mắt một phen, khen ngợi sinh
mệnh lực của đồ đệ có thể sánh ngang với Giáp Do thú.
Sư phụ, Giáp Do thú có cấp bậc thế nào? – Lý Thành Trụ tò mò hỏi.
E hèm… nó ngang ngửa với… con gián dưới phàm trần!
Lý Thành Trụ thất vọng, buồn bực trong lòng, chợt nhớ đến một chuyện, vội hỏi:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ mỉm cười, không trả lời hắn, lại hỏi ngược lại:
Lý Thành Trụ ngạc nhiên hỏi:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười cười, bỏ máy ảnh kỹ thuật số vào trong ngực, nói:
Lý Thành Trụ há to miệng, thốt lên:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ gõ lên đầu hắn một cái:
Ngốc thật, cái hồ nước sau lưng ngươi gọi là gì?
Dựng Tiên hồ! – Lý Thành Trụ nghi hoặc, chợt hiểu ra:
Đệ tử biết rồi, cái hồ này chính là cội nguồn của Tiên giới?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ hiện ra vẻ mặt mỉa mai, ý chê hắn ngu ngốc, đoạn nói:
Lý Thành Trụ vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ như cười như không, nhìn hắn:
Nghe được tin tức này, Lý Thành Trụ không nén được vui sướng, nhảy cẫng lên,
hét lớn một tiếng:
Bất quá Tiếp Dẫn Tiên Sứ lại lo lắng nói:
Chắc sẽ không lâu nữa, Tiên Đế sẽ phái người đến đây. Lúc đó sẽ biết được
Tiên giới an bài cho ngươi như thế nào.
An bài cho đệ tử? – Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đi tới đi lui nói:
Ngươi vốn ở phàm nhân giới, chưa có khả năng đến Tiên giới. Chuyện đuổi
ngươi về lại phàm nhân giới hay cho ngươi tiếp tục ở lại đây cũng chưa biết
được. Tin chắc mệnh lệnh của Tiên Đế sẽ nhanh chóng đến đây. Nhưng cho dù tình
huống nào xảy ra, ngươi cũng không thể ở bên cạnh Dựng Tiên hồ nữa. Chưa nói
đến ta chỉ còn năm năm nữa là mãn nhiệm, thì chỉ đơn thuần tiên lệnh đã phát
ra trước đây của Tiên Đế cũng không cho phép ngươi thoát ra ngoài luật lệ này.
Cho nên nếu ngươi được ở lại Tiên giới, tất cũng sẽ phải rời khỏi kết giới
này. Ngược lại nếu ngươi bị đuổi về phàm nhân giới….Chao ôi, không thể nào!
Tại sao?
Bởi vì muốn đưa ngươi trở lại phàm nhân giới cần phải có ba vị cao thủ cấp
bậc Tiên Quân ổn định nghịch phản thông đạo. Ngươi cho rằng loại nhân vật như
Tiên Quân sẽ chịu lãng phí thời gian và tiên lực vì ngươi sao? Cho nên khả
năng ngươi ở lại Tiên giới là rất lớn.
Ồ, khó khăn vậy sao! – Lý Thành Trụ thất thần, lẩm bẩm.
Nhớ đến thảm trạng khi mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, Lý Thành Trụ không khỏi
lạnh gáy. Nếu đi khỏi vùng kết giới này, tiến ra ngoài kia, lại bị cái gì mà
Cổ tiên tử tóm được, dám chắc hắn sẽ sống không bằng chết.
Suy nghĩ một lát, đột nhiên hắn lóe lên một ý nghĩ:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ bật cười phá lên:
Lý Thành Trụ thở dài một tiếng đi đến gần Tiếp Dẫn Tiên Sứ, kề sát vào khuôn
mặt già nua của lão, nhẹ nhàng nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đột nhiên trở nên mất tự nhiên, cười khan nói:
o0o
Ngày hôm nay Lý Thành Trụ đang điên cuồng hấp thu linh khí bên Dựng Tiên hồ,
đột nhiên hắn cảm giác được có người đi đến bèn mở mắt ra – thì ra là sư phụ.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cau mày nhìn Lý Thành Trụ. Tên đồ đệ đến từ phàm nhân giới
này có tốc độ tu tiên quá sức biến thái. Bản thân lão mặc dù không phải tu
luyện giai đoạn trước Nguyên Anh kỳ, nhưng cũng biết không thể nào cứ mỗi lần
tu luyện lại nhảy một cấp như hắn được. Lần đầu từ Toàn Chiếu hậu kỳ lên đến
Ích Cốc trung kỳ, lần thứ hai từ Ích Cốc trung kỳ lên Khai Quang tiền kỳ. Ngày
hôm nay còn biến thái hơn nữa, từ Khai Quang tiền kỳ lên đến Dung Hợp trung
kỳ. Chỉ ba lần lên bốn cấp? Mặc dù nhờ có lão cho đan dược, nơi này linh khí
sung túc, nhưng tốc độ như vậy là quá phi thường.
Cẩn thận quan sát một lát, lão thấy tiểu tử này tu vi tăng vọt bất thường,
nhưng căn cơ vô cùng vững chắc, tựa hồ như hắn tu luyện từng bước mà đạt được,
không hề giống hiệu quả như dùng đan dược.
Bất quá lão chôn sự nghi hoặc này xuống đáy lòng, xoa xoa hai tay, khuôn mặt
tươi cười nói:
Lý Thành Trụ trợn mắt nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười khan hai tiếng, không dám nói thêm nữa. Từ lúc hắn biết
được lão đã bí mật báo cho Tiên Đế, hắn đã trở nên lầm lì, làm mặt giận với
lão. Hơn nữa còn kiên trì đòi lão phải bồi thường tổn thất về mặt tinh thần
cho hắn bằng đan dược và một cái giới chỉ chứa đồ! Đây mà là đồ đệ à? Hắn là
thổ phỉ thì có!
Ha ha, đồ đệ à, có một tin tốt lành cho ngươi đây. – Tiếp Dẫn Tiên Sứ vui
vẻ nói.
Nói! – Lý Thành Trụ không thèm liếc nhìn đến lão, lạnh lùng đáp.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ thiếu chút nữa đã ngã ra mặt đất, khó khăn lắm mới ổn định
được thân hình, chậm rãi điều hòa hơi thở của mình, thầm nói trong bụng:
Đoạn lấy từ trong giới chỉ ra một khối ngọc giản, nói:
Tin tức từ môn phái do tổ sư gia của ngươi truyền đến. Thiên Sứ quân đoàn
của Tây Phương đang xâm lăng, phỏng chừng trong thời gian ngắn Tiên Đế sẽ
không để ý đến những người mới như ngươi.
Thật đấy chứ? – Lý Thành Trụ vừa sợ vừa mừng, vội vàng giật lấy ngọc giản,
dùng thần thức xuyên thấu vào trong đó.
Một lúc sau hắn cười hì hì trả lại cho Tiếp Dẫn Tiên Sứ.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ vân vê chòm râu sơn dương của mình, ánh mắt nhìn về phía xa
xăm, vẻ mặt hết sức thâm thúy, lên tiếng giải thích:
Lý Thành Trụ nắm chặt quyền đầu, lộ ra vẻ khí khái lẫm liệt, bước lên một bước
cao giọng nói:
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghiêng nghiêng đầu nhìn dáng vẻ Lý Thành Trụ, nhếch mép cười
nói:
Không ngờ trong mắt ngươi cũng có chút nghĩa khí.
Hà hà, không nhìn lại xem đó là đệ tử của ai à! – Lý Thành Trụ tếu táo cười
nói.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghe vậy, chỉ “hừ” lạnh một tiếng.
Ối, ối…sư phụ, đệ tử sai rồi….
Nghe nói người phàm còn có một thứ đồ vật gọi là điện thoại di động đúng
không?
Sư phụ định…ồ không, để đệ tử bất hiếu dâng cho sư phụ. – Nói xong hai tay
Lý Thành Trụ run rẩy, móc từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, đưa cho vị
sư phụ “đáng kính”.
Được rồi, vi sư nhận của ngươi. Đây là một viên Bồi Nguyên Đan, cầm lấy rồi
tu luyện đi…