Nê Thạch Trư (2)


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Năm vị cao thủ Đại Thừa kỳ nhìn Thu Phong và Lý Thành Trụ đấu võ mồm với nhau
đều cảm thấy rõ ràng hai người có chút bất thường nhưng lại không thể nói ra
được.

Nhìn rõ vẻ vô lễ của Lý Thành Trụ nhưng vô phép bắt bẻ, Thu Phong “hừ” lạnh
một tiếng, đi sang nơi khác, không nói thêm lời nào nữa.

Cổ Linh Lung cũng không để ý đến bọn họ, chỉ đưa mắt nhìn về phía xa.
Cục diện nơi đây đột nhiên trở nên im ắng một cách đầy bất ngờ.

Nửa ngày sau, mọi người đều đã điều tức xong. Mắt nhìn thấy tất cả mọi người
đều đã khôi phục lại được lượng linh khí bị tổn thất, Cổ Linh Lung mới hạ lệnh
tiếp tục lên đường.

Hồng Nham Thai Địa có diện tích khoảng năm trăm dặm. Mặc dù chỉ có diện tích
năm trăm dặm nhưng tại nơi này đã có không biết bao nhiêu tu tiên nhân trải
quả cửu tử nhất sinh, không biết bao nhiêu người đã hồn phi phách tán tại nơi
này!

Từ xa nhìn lại thì Hồng Nham Thai Địa phảng phất như một vùng tử địa. Mặt đất
như được sơn phủ một lớp máu tươi đỏ chói, ngay cả bầu trời nơi này cũng bị
loại màu sắc đặc dị nơi này biến thành một bầu trời đỏ hồng hiếm thấy.

Hồng Nham Thai Địa cũng không phải như những địa phương thường gặp khác tại
Tiên giới. Nơi này không hề có linh mộc che phủ, sơn thanh thủy tú, mà là một
vùng đất hoang vu chỉ có những ngọn gió cuồn cuộn thổi bay những nắm đất cát
lên cao tạo thành một vùng mờ mịt. Đứng cách xa nhau mười bước cũng khó có thể
nhìn rõ được thân thể đối phương.

Vì vậy nơi đây còn nổi danh ở Tiên giới về “cát bụi tàn bạo”.

Tại Hồng Nham Thai Địa, những nơi mà ánh mắt có thể nhìn thấy rõ ràng nhất chỉ
là những tảng quái thạch đừng sừng sững, những khe núi cao vun vút. Tất cả
những thứ ở nơi này đều là kết quả của pháp thuật trong mấy ngàn năm chiến đấu
tạo thành.

Hồng Nham Thai Địa nằm ở tận cùng phía Tây Tiên giới. Trên bầu trời nơi này
không biết từ bao giờ đã tồn tại một đạo không gian nhỏ hẹp mà khi vượt qua đó
thì sẽ đến Thiên Sứ giới ở Tây Phương.

Cái khe không gian này được phát hiện khoảng hơn 5000 năm trước. Khi đó Tiên
đế còn chưa biết nơi này có một đạo không gian như vậy. Cho đến khi Đại thống
lĩnh của Tây Phương Thiên Sứ liên thủ với năm mươi vị Thập Dực Đại Thiên Sứ mở
rộng đạo không gian đó ra, mang quân tiến vào Tiên giới.

Tiên đế biết được tin tức đó thì đại phát lôi đình, ra lệnh cho toàn bộ Tiên
nhân ở Tiên giới đến Hồng Nham Thai Địa chống lại sự tấn công của Thiên Sứ
quân đoàn.

Trận đại chiến đó kéo dài hai trăm năm. Kết quả thật vô cùng thảm khốc. Cư dân
Tiên giới giảm hết một nửa. Rất nhiều Tiên nhân tham chiến bị biến thành hồn
phi phách tán. Ba mươi vị Tiên quân khi đó đã có đến hai mươi lăm vị tử trận.
Ngay cả Tiên đế cũng bị Thiên Sứ Đại thống lĩnh liên thủ với mười bốn vị Thập
Dực Đại Thiên Sứ vây đánh trọng thương. Tiên đế khi đó mắt thấy chiến cục sắp
bại, dưới tình thế cấp bách đã tự bạo Tiên Anh, khiến cho mười bốn vị Thập Dực
Đại Thiên Sứ đều tử vong. Ngay cả Thiên Sứ Đại thống lĩnh cũng bị hủy đi thân
thể. Tuy nhiên hắn may mắn có được một kiện thần khí phòng ngự cường đại cho
nên mới tránh khỏi thảm cảnh linh hồn bị hủy diệt. Cuối cùng đành phải lui
binh.

Tiên đế ngày nay chính là một trong năm vị Tiên quân còn sống sót lại năm đó.
Trận chiến năm đó mặc dù có thể đánh lui Thiên Sứ quân đoàn, lại khiến cho đối
phương tổn thất nặng nề nhưng bản thân Tiên giới cũng phải trả giá không ít.
Ngay cả Tiên đế cũng đã phải tự bạo Tiên Anh.

Trải qua hơn năm ngàn năm khôi phục, cho đến nay Tiên giới cũng chỉ mới khôi
lại bằng một nửa Tiên giới trước kia mà thôi. Ngay cả Tiên quân bây giờ cũng
chỉ có mười vị.

Sau trận đại chiến năm đó, năm vị Tiên quân còn sống sót đã liên thủ, cố gắng
đóng lại đạo không gian nối liền với Thiên Sứ giới nhưng cho dù trải qua cả
ngàn năm cố gắng cũng không thành công. Năm người chỉ có thể thu nhỏ lại đạo
không gian như hình dáng ban đầu của nó mà vô phương đóng chặt.

Vì thế tân nhậm Tiên đế cũng chỉ đành miễn cưỡng để cho đạo không gian này tồn
tại trên bầu trời Hồng Nham Thai Địa.

Mấy ngàn năm trở lại đây, Thiên Sứ quân đoàn đã rất nhiều lần muốn mở rộng đạo
không gian ở nơi này để tiến vào Tiên giới. Tuy nhiên bởi vì đạo không gian đã
bị thu hẹp lại nên Thiên Sứ giới không cách nào tiến hành được sự xâm chiếm
mang tầm vóc đại quy mô. Chỉ có thể phái sang một ít binh sĩ gây nhiễu loạn
hoặc cử một Thiên Sứ mạnh mẽ, đơn độc xuyên qua không gian đạo, sang Tiên giới
quấy phá.

Từ đó đến nay đã trải qua mấy trăm trận chiến, song phương đều chết vô số
người. Vì lý do đó mà khiến cho Hồng Nham Thai Địa trở thành đỏ như máu, không
một ngọn cỏ nào có thể tồn tại được tại vùng đất này.

Ngày hôm nay, cuối cùng Cổ Linh Lung đã dẫn mọi người đến được Hồng Nham Thai
Địa. Lý Thành Trụ vừa đến nơi này đã bị cảnh tượng của nó làm cho rúng động
khắp thân thể.

Phóng mắt nhìn khắp một trăm dặm cũng không hề nhìn thấy một cành cây một ngọn
cỏ. Mặt đất màu đỏ, quái thạch màu đỏ, ngay cả bầu trời cũng bị biến thành màu
đỏ. Khắp nơi chỉ nổi lên tiếng gió vù vù lạnh lẽo. Đây không phải là tử địa
hay sao?

Tuy nhiên nơi này lại không hề vắng vẻ. Trước mắt hắn là đông đảo người tu
tiên, nhân số kéo dài khắp phương viên hơn mười dặm.

Nhìn đám người trước mắt, Lý Thành Trụ thầm tính toán trong lòng: Đám nhân số
này cho dù không đến mười vạn người thì cũng phải đạt đến tám vạn.

Bầu không khí lúc này chỉ thấy tràn ngập các loại linh khí khác nhau dao động
hỗn loạn trong không trung. Lý Thành Trụ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy
nhiều người tu tiên như vậy. Hơn nữa người có tu vi thấp nhất tại nơi này cũng
đã là Phân Thần kỳ.

Phát hiện này làm cho hắn một phen đỏ mặt vì xấu hổ. Hắn hạ thấp giọng, khẽ
hỏi Tiểu Ảnh:


  • E hèm, tu vi của ta có đúng là thấp nhất nơi này hay không?

Tiểu Ảnh nhìn Lý Thành Trụ, miệng mỉm cười đáp:


  • Không phải.

Lý Thành Trụ nghe vậy khoái trá hỏi tiếp:


  • Thế còn có ai có tu vi thấp hơn ta nữa?

Tiểu Ảnh chỉ vào Tiểu Vật đang nằm vắt trên vai hắn, vẻ mặt đầy vẻ trêu ngươi
nói:


  • Nê Thạch trư kia!

Lý Thành Trụ cau có làu bàu:


  • Mặc kệ nó, dù sao thì lão tử cũng đã không có mặt mũi nhìn người khác từ
    lâu rồi.

Ngay lúc này thì trước mắt hắn chợt lóe lên. Vị đặc sứ của Tiên đế từng đi đến
phủ Thành chủ, tay cầm ngọc như ý xuất hiện trước mặt mọi người.

Cổ Linh Lung chắp tay ra mắt:


  • Đại nhân!

Đặc sứ gật đầu:


  • Cổ đại nhân quả nhiên là đến đúng thời gian.

Cổ Linh Lung dẫn mọi người đến đây thì đã là ngày cuối cùng trong thời gian
quy định. Không biết vị Đặc Sứ đại nhân nói những lời này có mang chút châm
chọc mỉa mai nào hay không? Bất quá Cổ Linh Lung không thèm để ý đến, ung dung
nói tiếp:


  • Đại nhân. Việc tiếp theo nên làm gì? Cổ Linh Lung đã mang đến đây một trăm
    người có tu vi thấp nhất là Phân Thân kỳ.

Đặc Sứ quay sang, lướt mắt qua mọi người. Sau đó dừng ánh mắt lại trên người
Lý Thành Trụ, cau mày hỏi:


  • Ồ? Tại sao lại có cả Xuất Khiếu kỳ?

Cổ Linh Lung không hề thay đổi sắc mặt, điềm nhiên đáp:


  • Hắn tự mình đến đây, không tính là một trong một trăm người theo quy định.

Đặc Sứ lắc đầu, quay sang nói với chúng nhân:


  • Bất kể là hắn muốn đến đây làm gì. Nếu không muốn chết thì nhanh chóng rời
    khỏi nơi đây. Với tu vi Xuất Khiếu kỳ thì ngay cả Nhị Dực Thiên Sứ cũng đánh
    không lại. Đến đây chẳng phải là tự vẫn ư?

Lý Thành Trụ nghe vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu. Hắn bước lên một bước
nói:


  • Đại nhân, chống giặc xâm lăng là trách nhiệm của mỗi người. Cho dù tiểu
    nhân không thể trực tiếp chiến đấu thì cũng có thể giúp đỡ mọi người những
    việc khác.

Vẻ mặt vị Đặc Sứ đại nhân càng tỏ ra khinh bỉ:


  • Không cần. Nếu ngươi không nghe ta khuyên bảo thì kết quả cũng chỉ có chết
    mà thôi. – Sau đó không thèm để ý đến Lý Thành Trụ nữa, quay sang nói với Cổ
    Linh Lung:


  • Cổ Linh Lung, ngươi mang theo người của ngươi nghỉ ngơi ở đây. Ngày mai sẽ
    có mệnh lệnh ban xuống.


  • Tuân lệnh! – Cổ Linh Lung gật đầu đáp.


  • Được rồi. – Đặc Sứ nói lời cuối cùng, sau đó thuấn di biến mất.


Đợi cho Đặc Sứ biến mất, Lý Thành Trụ tức giận mắng một câu:


  • Ngu ngốc, chó mà còn chê người thấp.

Tiểu Ảnh nghe vậy, cau mày nói:


  • Ngươi nói chuyện có thể đàng hoàng một chút không? Chưa từng thấy người tu
    tiên nào như ngươi cả.

Lý Thành Trụ cười hắc hắc nói:


  • Như vậy thì lão tử mới là kỳ tài không giống ai!

Tiểu Ảnh “phì” một tiếng, không thèm để ý đến hắn nữa.

Nhìn thấy mọi người xung quanh đều ngồi xuống nghỉ ngơi, Lý Thành Trụ không
khỏi cảm thấy nhàm chán. Hắn quay đầu nhìn lại biển người ở phía sau bèn quyết
định tiến vào đó tìm hiểu, thuận tiện nghe ngóng tin tức của sư môn xem sao.

Đây mới chính là bản ý của hắn khi đến đây.


  • Bằng không thì chỉ có quỷ mới đến chỗ này. – Lý Thành Trụ lẩm bẩm trong
    miệng.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #39