Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Thời gian trôi qua, thần thái và động tác Cổ Linh Lung càng trở nên phóng
đãng, mạnh bạo hơn trước. Lý Thành Trụ đã có thể cởi bỏ nội khố của nàng, lại
trút bỏ hết quần áo của mình ra, quay đầu lại hỏi:
Tiểu Ảnh lúc này mới định thần, vẻ mặt đỏ bừng, song thủ nắm chặt, gắt lên:
Lý Thành Trụ cười khan dâm đãng:
Trống ngực Tiểu Ảnh đập liên hồi kỳ trận, mở miệng nói:
Lý Thành Trụ suy nghĩ một chút, đoạn bế Cổ Linh Lung đặt nửa người lên giường,
bản thân thì quỳ xuống mặt đất, sửa lại tư thế cho “vừa vặn” với độ cao của
chiếc giường.
Lúc này nửa người Cổ Linh Lung phủ phục trên giường, hai bàn chân ngọc ngà quỳ
dưới đất, đưa lưng về phía Lý Thành Trụ, đây đích thị là tư thế giao hợp của
loài chó. Cũng không biết là Lý Thành Trụ vô tâm hay hữu ý bày Cổ Linh Lung ra
tư thế dâm đãng như vậy.
Tiểu Ảnh từ phía sau quan sát, chỉ thấy môn hộ Cổ Linh Lung đã mở rộng, trên
mặt đất lấm tấm điểm một vài giọt thủy dịch trong suốt từ môn hộ ứa ra.
Lý Thành Trụ quay đầu lại, cười hì hì nói:
Cổ Linh Lung “a” lên rên rỉ một tiếng, thân thể bắt đầu uốn éo, lắc lư.
Xâm nhập vào cơ thể Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ cảm giác được một đạo linh khí
lạnh lẽo truyền vào hạ thể hắn, tiến vào đan điền. Bất quá hắn chưa kịp kêu
lên đã thấy cỗ linh khí đó biến mất, cả người chỉ còn lại cảm giác khoan khoái
vô cùng.
Một cảnh tượng phóng đãng diễn ra trước mắt, làm cho Tiểu Ảnh ngơ ngẩn đến
thất thần. Tuy nhiên cuối cùng vẫn run rẩy, tiến đến giữa hai người, đặt song
thủ lên đan điền Lý Thành Trụ, nhắm chặt hai mắt xuất ra một tia linh khí đánh
thẳng vào cơ thể Lý Thành Trụ.
“Tiểu đệ đệ” Lý Thành Trụ vẫn nằm im trong cơ thể Cổ Linh Lung không hề nhúc
nhích. Không phải hắn không muốn nhúc nhích mà vì hắn đang hưởng thụ cảm giác
sung sướng khi vượt qua được tầng “chướng ngại” của nàng – Cổ Linh Lung tu
hành ngàn năm thì ra vẫn còn là xử nữ.
Bất quá thân thể Cổ Linh Lung uốn éo kích thích không ngừng, Lý Thành Trụ cũng
không nhịn được nữa, bắt đầu di động “tiểu đệ đệ”.
Hành động này của hắn càng làm cho Tiểu Ảnh khó có thể tập trung tinh thần,
bèn mở mắt ra mắng:
Vất vả dẫn linh khí của Lý Thành Trụ chạy vài vòng lộ tuyến, sau đó hỏi:
Lý Thành Trụ một mặt tiếp tục chuyển động “tiểu đệ đệ”, một mặt trả lời:
Tiểu Ảnh ứa nước mắt, nói:
Nhìn Tiểu Ảnh chạy đi, Lý Thành Trụ thở phào một hơi. Có người đứng bên cạnh
giám sát thật không thoải mái. Bây giờ trò chơi mới chính thức bước vào cao
trào.
Mặc dù trước kia chưa từng làm qua chuyện này, tuy nhiên hắn đã từng nghiên
cứu không dưới một trăm bộ dâm truyện. Hôm nay vừa khéo có thể thực hành thực
tế.
Cổ Linh Lung rên rỉ càng lúc càng lớn. Nếu không nhờ Tiểu Ảnh kết giới cách âm
căn phòng thì phỏng chừng toàn thành giờ đây đã chảy máu mũi hết thảy.
Thân thể mặc dù rất sung sướng, nhưng cũng không thể nào so được với cảm giác
linh khí hòa hợp. Cảm giác này khiến cho Lý Thành Trụ muốn đắm chìm tại giây
phút này mãi mãi.
Bất quá dần dần hắn cũng loại bỏ được ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, tiến vào cảnh
giới vong ngã.
Có lẽ ngay cả Tiểu Ảnh cũng không nghĩ ra Lý Thành Trụ lại có thể tiến vào
cảnh giới này một cách nhanh chóng như vậy, vô tình đã phát huy được toàn bộ
tinh túy của công pháp hợp tu.
Lý Thành Trụ mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh tràn ngập ngũ sắc hào quang cùng
một loại thuộc tính với Tiếp Dẫn Tiên Quang. Trong vầng hào quang này lại ẩn
chứa tiên linh khí dày đặc. Lý Thành Trụ hấp thu một chút đã cảm thấy linh
mạch tràn đầy tiên linh khí.
Tự quan sát một thân ảnh nhỏ bé trắng trẻo. Lý Thành Trụ kinh hãi nhận ra đây
chính là Nguyên Anh của mình. Hắn không đem nguyên thần đắm chìm trong Nguyên
Anh, làm thế nào nguyên thần có thể đến nơi này để quan sát được Nguyên Anh?
Tuy nhiên hắn không kịp suy nghĩ nhiều đã thấy cách đó không xa là một khối
năng lượng cường bạo. Lý Thành Trụ trợn tròn mắt nhìn một thân thể nhỏ bé đứng
giữa khối năng lượng. Thân ảnh này không phải là Nguyên Anh của Cổ Linh Lung
hay sao?
Nguyên Anh Cổ Linh Lung hiện rõ vẻ yếu ớt, đứng bất động, song thủ bắt quyết,
hai mắt nhắm chặt, cố gắng điều hòa năng lượng cuồng bạo đang đột khởi chung
quanh mình.
Cảm giác được khối năng lượng đang chuyển động hỗn tạp kia rất quen thuộc, Lý
Thành Trụ biết chắc chắn khối năng lượng đó có một phần là lấy ra từ thân thể
mình. Chỉ không hiểu sao lại không thể dung hợp với tiên linh khí của Cổ Linh
Lung?
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ thở dài, vươn hai tay, tiến
về phía Nguyên Anh của nàng.
Đáng ngạc nhiên là khối năng lượng đang chuyển động cuồng bạo lại không hề tỏ
ra ác ý với Lý Thành Trụ, mặc nhiên để cho hắn xuyên qua.
Vừa chạm đến Nguyên Anh Cổ Linh Lung, tâm thần Lý Thành Trụ lập tức chấn động,
cả người như bay bổng hẳn lên.
Cảm giác này so với khoái cảm của thân thể thì hoàn toàn không giống nhau. Đây
mới chính là khoái cảm của nguyên thần – khoái cảm tinh thần.
Hắn không tự chủ được, cả người run rẩy một lúc lâu mới dần thoát được cảm
giác khoái cảm đặc dị này.
Nhẹ nhàng rút ra tiên giáp trên Nguyên Anh Cổ Linh Lung, nhét vào một bên. Lý
Thành Trụ tập trung tinh thần, vươn tay ôm lấy tiểu cô nương trước mắt vào
ngực, cẩn thận thay thế nàng khống chế khối năng lượng cuồng bạo kia.
Nguyên Anh thần giao!
Lý Thành Trụ vô tình đã dựa vào chính bản thân mình làm được điều khó khăn
nhất – Nguyên Anh thần giao!
Nếu lúc này Tiểu Ảnh biết được điều này, dám chắc nàng sẽ lăn ra mà ngất vì
kinh ngạc.
Vốn Lý Thành Trụ chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, căn bản không thể nào khống chế
được khối tiên linh khí đã đạt đến cấp độ Tiên nhân. Tuy nhiên khối năng lượng
này lại có một phần vốn được lấy ra từ cơ thể hắn. Vì vậy chuyện này cũng
giống như năng lượng nhận chủ, không hề công kích chủ nhân mà ngược lại biến
thành ôn thuận, tùy ý cho hắn điều động chỉ huy.
Không biết trải qua bao lâu, Lý Thành Trụ đã hoàn toàn thuần phục được cỗ năng
lượng bên ngoài, tiểu cô nương trong ngực hắn cũng đã tỉnh lại, mở mắt ra.
Nguyên Anh Cổ Linh Lung mặc dù tỏ ra thẹn thùng nhưng lại không có chút khí
lực nào để có thể đẩy ra Nguyên Anh Lý Thành Trụ đang ôm lấy nàng.
Ngay cả Tiên nhân cũng không thể chống lại được uy lực Nguyên Anh thần giao.
Huống chi Cổ Linh Lung tiêu hao thực lực, cơ thể lại trúng phải Dâm Tiên Tán
của Tiểu Ảnh, làm sao có thể thoát khỏi trạng thái này? Đành phó mặc cho
Nguyên Anh Lý Thành Trụ ôm lấy bản thân mình.
Cổ Linh Lung hé miệng, thẹn thùng, lí nhí nói:
Lý Thành Trụ còn đang ngắm nghía tiên nữ khỏa thân trước mắt. Đột nhiên nghe
nàng thốt ra ba chữ “cám ơn ngươi”, lập tức giật mình kinh hãi đẩy Cổ Linh
Lung ra, chỉ sợ nàng tung chưởng đánh mình. Bản thân hắn bây giờ chỉ là Nguyên
Anh trần như nhộng, tùy tiện vỗ một chưởng, dám chắc tổn thương sẽ vô cùng
nghiêm trọng.
Cổ Linh Lung dường như có chút thất vọng, ánh mắt ai oán liếc nhìn hắn.
Lý Thành Trụ ngượng ngùng vì sự cẩn thận quá đỗi của mình, đành cất tiếng:
Nguyên Anh của hai người trầm mặc một lúc lâu như vậy trong đan điền Cổ Linh
Lung tạo nên một bầu không khí hết sức ngột ngạt.
Lý Thành Trụ nghe vậy, mặc dù cảm thấy thất vọng nhưng cũng chỉ biết làm theo
lời nàng, thu hồi Nguyên Anh của chính mình.
Khi bản thể hai người mở mắt, tình cảnh trước mắt làm cho cả hai đều cảm thấy
vừa thông suốt vừa xấu hổ. Đại bổng Lý Thành Trụ vẫn như cũ, cắm sâu trong cơ
thể Cổ Linh Lung, không ngừng sáo lộng lui tới.
Cổ Linh Lung cũng không dám phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, chỉ còn biết cắn
chặt môi, hai mắt ngấn lệ tuôn rơi…
Vội vã cho xong việc, Lý Thành Trụ ôm lấy quần áo của mình, không dám quay đầu
lại, chạy vội đến cửa phòng xông ra ngoài. Không nghĩ ra lại húc phải Tiểu Ảnh
đang đứng trước cửa ngã ra mặt đất.
Tiểu Ảnh bất chấp đau đớn, vẻ mặt đỏ bừng, vội hỏi:
Lý Thành Trụ cười khổ, bất đắc dĩ trả lời: