Chuẩn Bị Luyện Binh Khí


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Thời gian chớp mắt đã trôi qua được một tháng, Lý Thành Trụ và Tiểu Ảnh chỉ
chuyên tâm thu gom nguyên liệu luyện khí. Hai trăm khối thượng phẩm thạch đã
dùng hết bảy, tám phần. Tiểu Ảnh nhìn dáng vẻ đại hộ của Lý Thành Trụ, mua hết
chỗ này đến mua chỗ kia, trong lòng không khỏi phát sinh sự hâm mộ đối với
hắn. Toàn bộ gia sản của nàng cũng chỉ có hơn mười khối thượng phẩm thạch, vậy
mà trong thời gian một tháng hắn đã tiêu sài gần hết hai trăm khối mà không
một chút nhíu mày.

Lý Thành Trụ thì lại có cảm giác khác. Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao tu
tiên giả lại nghèo khó như vậy. Trong đầu hắn luôn có ý nghĩ Tiên giới là một
nơi thiên tài địa bảo đầy rẫy, tùy tiện đi vài bước cũng có thể nhặt được bảo
vật. Ai ngờ người tu tiên ở đây nhìn thấy số thượng phẩm thạch trong tay hắn
thì ánh mắt đều phảng phất như ánh mắt của sắc quỷ ngàn năm bị giam cầm được
nhìn thấy nữ nhân lõa thể vậy.

Biết được nghi vấn của Lý Thành Trụ, Tiểu Ảnh giải thích:


  • Tiên giới có khoảng mười vạn tiên nhân bình thường, một vạn thượng tiên,
    hai ngàn kim tiên, hơn bốn trăm vị Đại La Kim Tiên, năm mươi Đa La Thượng
    Tiên, mười vị Tiên Quân, cao nhất là Tiên Đế. Môn phái tu tiên lại rất chia ra
    rất nhiều, bởi vậy tư nguyên Tiên giới tuy phong phú nhưng đều bị những tầng
    lớp đó phân chia hết. Những người như ta ngay cả đẳng cấp Tiên nhân cũng chưa
    đạt đến, có một chút kim tiền trong tay cũng đã mãn nguyện vô cùng.

Lý Thành Trụ “ồ” một tiếng. Hắn lúc này mới hiểu được vì sao Hác Mỹ Lệ và Thôi
Tiêu Sái chỉ vì hai khối Thiên Cơ Linh Thạch mà dẫn đến kết quả Hác Mỹ Lệ tự
bạo Nguyên Anh, Thôi Tiêu Sái chết. Xem ra hai người đó cũng chỉ là tu tiên
giả cấp thấp mà thôi.

Một tháng trôi qua, Lý Thành Trụ cũng chưa gặp lại Cổ Linh Lung. Hắn hỏi Tiểu
Ảnh thì được nàng dùng ánh mắt thương cảm nói:


  • Tỷ tỷ đang suy nghĩ làm cách nào có thể rút lại tiên linh khí trong người
    ngươi.

Lý Thành Trụ nghe đến đây, không lạnh mà run. Đây là chuyện mà hắn sợ hãi
nhất. Để cho Cổ Linh Lung rút lại tiên linh khí, khi đó không biết hắn sẽ biến
thành dạng gì nữa? Cương thi ư? Phàm nhân ư?

Tuy nhiên cho dù có sợ hãi mấy thì hắn cũng không thể nào trốn thoát. Tiểu Ảnh
cứ như một âm hồn bất tán theo sau hắn. Mặc dù có mỹ nữ đi theo, Lý Thành Trụ
bây giờ lại hận mình không thể tự cắt đứt cái lưỡi ngu ngốc của mình. Lúc đầu
biết trước có ngày này thì dại gì đòi Tiểu Ảnh đi theo làm bảo tiêu?

Tự mình làm bậy, quả nhiên là khó sống!

Lý Thành Trụ nghĩ mà cảm thấy đau lòng, ngay cả khóe mắt cũng trở nên ươn ướt.

Lý Thành Trụ ra khỏi phủ Thành chủ mấy ngày, tu tiên giả trong toàn thành đã
biết được tin tức “Ca Thần” đang thu thập nguyên liệu luyện khí. Hơn nữa còn
có danh nghĩa đặc sứ của Thành chủ đại nhân. Vì vậy đều mang những nguyên liệu
quý báu của mình tìm đến “Ca Thần”, hảo hảo buôn bán một phen.

Có Tiểu Ảnh định giá vật liệu, Lý Thành Trụ đương nhiên không bị thiệt thòi.
Đối với những người bán vật liệu đúng giá, hắn tuyệt không trả giá, sẵn lòng
mua ngay. Nếu như gây khó dễ, đẩy giá lên cao. Hừ, xin lỗi, lão tử không cần.

Bất quá hắn xin lỗi xong thì những vật liệu đó thường sẽ biến thành không cánh
mà bay ngay trong đêm.

Chủ nhân bị mất vật liệu, mặc dù biết rõ là do vị Tây Bối đặc sứ này giở trò
quỷ, song không thể nào tìm được chứng cớ. Hơn nữa dù sao thì hắn cũng là
người của Thành chủ đại nhân, đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà bỏ qua.

Mỗi khi quay lại phủ Thành chủ, Tiểu Ảnh đều thấy Lý Thành Trụ cười đểu, đoạn
lại thấy Tiểu Vật phun ra một cái giới chỉ, trong đó chứa đầy nguyên liệu
luyện khí.

Nhìn cảnh tượng này vài lần, Tiểu Ảnh chợt hiểu ra:


  • Ngươi ăn trộm của người ta?

Lý Thành Trụ lắc lắc đầu, chỉ vào Tiểu Vật nói:


  • Nó ăn trộm, không phải ta.

“Chi chi!”

Tiểu Ảnh bĩu môi:


  • Nếu không có ngươi dạy hư cho nó. Tiểu Vật ngoan như vậy, làm sao có thể
    trở thành đạo chích?

Lý Thành Trụ mỉm cười nham hiểm nói:


  • Những nguyên liệu này rõ ràng là giá rất đắt, những người đó dám ép giá lão
    tử. Cho nên lão tử muốn giáo huấn bọn hắn một chút, trùng chấn uy phong của
    Thành chủ đại nhân mà thôi.

Tiểu Ảnh nhìn hắn, tức giận nói:


  • Vô sỉ!

Lý Thành Trụ chắp tay:


  • A di đà phật, lão nạp ngay cả con kiến cũng không làm tổn thương đến,
    chuyện nhỏ này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Tiểu Ảnh trợn mắt nói:


  • Vậy ngươi còn nói Tiểu Vật không phải Tầm Bảo Thử?

Lý Thành Trụ đáp:


  • Ta cũng không biết nó có đúng là Tầm Bảo Thử hay không. Ta đến Tiên giới
    cũng chỉ mới hai năm, làm sao phân biệt được cái gì gọi là Tầm Bảo Thử?

Tiểu Ảnh ôm lấy Tiểu Vật, nhìn trái phải, trước sau. Bất quá thật sự không có
dấu hiệu nào của Tầm Bảo Thử trên mình Tiểu Vật.

Dạo này vì ăn quá nhiều mà Tiểu Vật càng ngày càng trở nên béo tròn, nhìn
không giống chuột tí nào! Công bằng mà nói thì nên gọi nó là con heo nhỏ mới
đúng.

Tuy thân thể ngày càng to lớn, song tốc độ của nó càng ngày càng trở nên lợi
hại hơn trước. Với tu vi Phân Thần hậu kỳ của Tiểu Ảnh mà cũng không thể nào
bắt kịp nó. Duy chỉ có Cổ Linh Lung xuất mã thì mới có thể miễn cưỡng so được
tốc độ với Tiểu Vật.

Cứ như thế thu thập nguyên liệu, cộng thêm số nguyên liệu Lý Thành Trụ đã có
trước kia. Giới chỉ của hắn bây giờ đã đầy nhóc vật liệu luyện khí.

Lý Thành Trụ đem số nguyên liệu này giao cho Tiểu Ảnh, vẻ mặt đầy kích động
nói:


  • Giao cho cô.

Tiểu Ảnh mỉm cười mê hồn:


  • Sau này chúng ta sẽ chia 4:6!

Lý Thành Trụ trợn mắt:


  • Cô cũng độc ác quá đấy. Nên nhớ những nguyên liệu này đều do ta bỏ tiền ra
    mua.

Tiểu Ảnh nhìn Lý Thành Trụ, đôi mắt long lanh muôn hình vạn trạng, vẻ mặt thật
đáng thương, nói:


  • Nhưng kỹ thuật luyện khí do ta đưa ra, hơn nữa người phải xuất lực cũng
    chính là bản thân ta.

Lý Thành Trụ nghe thanh âm ngọt ngào, ánh mắt uyển chuyển, thiếu chút nữa đã
phun cả Nguyên Anh ra khỏi miệng, vội cúi thấp đầu nói:


  • 2:8. Cô hai phần, ta tám phần! Nếu đồng ý thì luyện, bằng không thì ta đi
    tìm người khác.

Tiểu Ảnh nũng nịu, lay lay cánh tay của hắn:


  • 3:7 có được hay không? Ngươi bảy phần, ta ba phần. Ngươi cũng biết luyện
    khí rất cực khổ kia mà.

Lý Thành Trụ cảm thấy cả người nóng ran, đành bật thốt lên:


  • Được!


  • Còn nữa, người ta còn muốn được ưu tiên lựa chọn hai thanh phi kiếm nữa.


  • Được!


Tiểu Ảnh vui vẻ, buông tay Lý Thành Trụ ra:


  • Một lời đã định! – Nói xong thì ôm lấy Tiểu Vật, đi ra ngoài.

Đợi cho đến khi Tiểu Ảnh đã khuất mắt, Lý Thành Trụ mới như từ trong mộng tỉnh
lại, nhìn theo hướng cửa phòng, mắng to:


  • Ngươi là đàn bà thúi, dám sử dụng mị thuật làm mê hoặc lão tử. Một ngày nào
    đó lão tử sẽ sử dụng Mê hương với ngươi, đem ngươi XXOO mới cam tâm.

Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, Lý Thành Trụ còn phải dùng thượng phẩm thạch mua
“Thiên Cực Đan” từ dược điếm để bổ sung linh lực, giao cho Tiểu Ảnh . Hơn nữa
còn phải dùng năm khối thượng phẩm thạch, mua một lò luyện khí từ Binh khí
điếm cấp cho Tiểu Ảnh luyện phi kiếm.

Tiểu Ảnh sau khi có đủ mọi thứ cần thiết thì tiến vào một gian phòng, bắt đầu
luyện khí.

Nhìn Tiểu Ảnh đi vào phòng. Trong mắt Lý Thành Trụ hiện ra hai chữ: “Chạy
trốn!”. Đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn có thể trốn thóat khỏi bàn tay Cổ
Linh Lung. Tuy hai trăm khối thượng phẩm thạch quả là đáng giá, nhưng làm sao
có thể so sánh được với tự do của bản thân?

Đã hạ quyết tâm, Lý Thành Trụ vội chạy ra khỏi phòng. Ai ngờ chưa ra khỏi đại
môn đã bị một đạo lam sắc kết giới đưa hắn trở lại trong phòng.


  • Con bà nó, ta chửi hai ả đàn bà điên kia. – Lý Thành Trụ tức điên, hùng hục
    lao cả người vào kết giới…á... á!


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #29