Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Tiểu Ảnh nở nụ cười mê người:
“Chi chi!” – Tiểu Vật từ ngực Tiểu Ảnh nhảy lên đầu Lý Thành Trụ, nắm chặt tóc
hắn không buông ra.
Đem Lý Thành Trụ quay lại căn phòng, Tiểu Ảnh mang theo Tiểu Vật đi ra ngoài,
không hề ngoái đầu lại nhìn hắn.
Lý Thành Trụ lại đẩy cửa phòng ra, đứng trước của la lớn:
Kêu la cả nửa ngày cũng không có ai trả lời, Lý Thành Trụ hết cả hơi đành đi
đến bên giường ngồi xuống.
Lý Thành Trụ bị nhốt trong phủ Thành chủ suốt nửa tháng trời, không được bước
ra ngoài nửa bước. Ngoại trừ những lúc Tiểu Ảnh đến xem hắn có chuyện gì hay
không thì Cổ Linh Lung hoàn toàn không xuất hiện. Ngay cả Tiểu Vật cũng trở
thành hình bóng của ả Tiểu Ảnh vũ mị kia.
Lý Thàn Trụ cả ngày trong phòng, không ngừng chửi mắng. Nếu không thì mở cửa
sổ ngắm nhìn các mỹ nữ tu tiên đi ngang qua mà trêu chọc, huýt sáo, mặt dày
mày dạn hô to:
Không đầy mấy ngày, gần như toàn thành đều biết trong phủ Thành chủ có một nam
tử quái đản vô cùng.
Một số người rảnh rỗi còn tụ tập bên ngoài để xem dung nhan Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ được thể càng thêm điên cuồng, hắn không những chọc ghẹo những nữ
nhân qua lại mà còn hưng phấn xướng lên ca khúc Thập Bát Mô nổi danh dâm ca.
Nhờ có Lý Thành Trụ truyền bá, chẳng mấy chốc nam nhân trong thành đều thuộc
lòng bài hát này, trở thành một trào lưu thịnh hành trong thời gian khá dài.
Tiên giới từ trước đến nay quả nhiên chưa từng náo nhiệt như thế này. Đám đông
vây quanh bên ngoài phủ Thành chủ thậm chí còn dày đặc đến nỗi chia ra thành
ba tầng.
Lý Thành Trụ thậm chí được mọi người sùng bái, xưng tôn làm “Ca Thần”….
Cổ Linh Lung cuối cùng cũng đã tức giận hiện thân!
Ngày hôm nay, Lý Thành Trụ đang cao hứng nghêu ngao:
Đám đông bên dưới vừa thấy Thành chủ đại nhân nổi giận, vội vàng giá khởi phi
kiếm, chạy đi tứ tán.
Cổ Linh Lung lạnh lùng nhìn đăm đăm Lý Thành Trụ trên mặt đất:
Lý Thành Trụ đưa tay sửa lại mái tóc dài đã tán loạn, ung dung nói:
Cổ Linh Lung “hừ” lạnh một tiếng, giận dữ quát:
Lý Thành Trụ căm tức nhìn Cổ Linh Lung:
Cổ Linh Lung giận dữ, tay bắt quyết chuẩn bị công kích. Lý Thành Trụ hoảng
hốt, vội vàng mở miệng:
Cổ Linh Lung nhếch mép cười nói:
Nhìn thấy Cổ Linh Lung không phát động công kích, Lý Thành Trụ cũng cảm thấy
an tâm hơn một chút, ngữ khí cứng rắn trở lại:
Ta đương nhiên sẽ có biện pháp. Cô cho rằng chỉ có tập trung linh khí mới
có thể tự bạo Nguyên Anh sao? Tóc cô dài mà sao kiến thức cô ngắn vậy? – Nhìn
dáng vẻ như sắp phát động công kích của Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ lại vội
xuống giọng:
Nếu cô có thể đáp ứng yêu cầu của ta. Ta sẽ có thể phối hợp với cô, trả lại
tiên linh khí cho cô.
Cổ Linh Lung nghe câu nói này quả nhiên động tâm, trầm tư một lúc, đoạn nói:
Lý Thành Trụ cười ha hả nói:
Cổ Linh Lung nghi hoặc hỏi:
Lý Thành Trụ tròn mắt đáp:
Vẻ mặt Cổ Linh Lung trở nên hòa hoãn đi một chút:
Lý Thành Trụ đưa tay phủi đi bụi bặm bám trên ngươi, đoạn giơ một ngón tay
lên:
Một, ta muốn ra khỏi nơi này, đương nhiên sẽ không ra khỏi thành. Hai, tu
vi của ta thấp, cô phải sai một người làm bảo tiêu cho ta. – Nói xong nhìn Cổ
Linh Lung đánh giá một lượt, đoạn lắc đầu lẩm bẩm:
Tiểu Ảnh thì sao nhỉ? Dù sao thì có mỹ nữ bên cạnh cũng vui vẻ hơn là nam
nhân.
Nhìn thấy Cổ Linh Lung không lên tiếng, Lý Thành Trụ cười thầm trong lòng,
tiếp tục nói:
Cổ Linh Lung cả giận mắng:
Lý Thành Trụ mỉm cười:
Cổ Linh Lung nhìn chằm chằm vẻ mặt Lý Thành Trụ, một lúc lâu sau mới nói một
câu:
Lý Thành Trụ vỗ tay:
Cổ Linh Lung run run suy nghĩ một lúc lâu, bất quá tiên linh khí quá sức hấp
dẫn. Cuối cùng đành phất tay, gỡ bỏ kết giới.
Lý Thành Trụ khoái trá đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
Cổ Linh Lung khinh thường nhìn hắn:
Lý Thành Trụ nghe vậy, cau mày, không thèm để ý đến nữ nhân điên đó nữa, đi ra
khỏi phòng, thuận tay dắt luôn Tiểu Ảnh đang đứng bên ngoài nhắm thẳng đại môn
tiến bước.
Tiểu Vật kêu lên một tiếng, từ ngực Tiểu Ảnh nhảy thoắt lên vai Lý Thành Trụ.
Cảm giác tự do quả thật thống khoái làm sao!
Lý Thành Trụ nghênh ngang đi trên đường cái, lẩm bẩm hát mấy câu trong miệng.
Tiểu Ảnh đi theo phía sau hắn, cảm thấy không hài lòng. Nam nhân trước mắt
thoắt cái đã từ tù nhân biến thành đối tượng nàng phải bảo vệ. Trong thời gian
ngắn, nàng thực sự chưa thể tiếp nhận được sự thực này. Tuy nhiên vừa rồi đứng
ngoài cửa, Cổ Linh Lung và Lý Thành Trụ đối thoại nàng đều nghe được. Nàng
cũng không ngờ tỷ tỷ của mình cuối cùng lại đồng ý điều kiện của hắn. Xem ra
tỷ tỷ nàng hết sức coi trọng chuyện lấy lại tiên linh khí đã mất.
Tiểu Ảnh cảm thấy bực bội, không khỏi thở dài một hơi, song Lý Thành Trụ vẫn
nghe được, hắn quay lại nhìn nàng cười nói:
Tiểu Ảnh liếc mắt nhìn hắn:
Lý Thành Trụ chỉ thấy cái liếc mắt của nàng chứa đựng phong tình vạn trạng
trong đó, thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, vội vàng kìm chế tâm thần, hạ
thấp giọng nói:
Tiểu Ảnh mỉm cười:
Lý Thành Trụ nghiêm mặt nói:
Tiểu Ảnh nghe vậy cao hứng lắm. Tất cả hờn giận lúc nãy đã tiêu tán hoàn toàn.
Lý Thành Trụ cười trộm trong lòng, quả nhiên nữ nhân nào cũng thích kẻ khác
tán tụng mình cả.
Đi mua phi kiếm đi! – Lý Thành Trụ lên tiếng đề nghị.
Ngươi không có phi kiếm? – Tiểu Ảnh ngạc nhiên hỏi.
Là mua cho cô. Nếu ta không lầm thì phi kiếm của cô chỉ là trung phẩm mà
thôi. Nên mua một thanh thượng phẩm phi kiếm. Dù sao thì cũng có người thay
chúng ta trả tiền mà. – Lý Thành Trụ vô sỉ nói.
Ai ngờ Tiểu Ảnh bĩu môi nói:
Lý Thành Trụ mắt to như trái banh, bản thân yếu kém nên nghĩ ai cũng yếu kém
như hắn. Bản thân học luyện khí qua loa, lại nghĩ Tiểu Ảnh cũng giống như hắn.
Ai ngờ Tiểu Ảnh lại có năng lực luyện chế ra thượng phẩm phi kiếm. Hắn đảo mắt
một vòng, nảy ra một chủ ý: