Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Thân ảnh đỏ chói kia không ngờ lại là nữ nhân vũ mị tại tiểu trấn dạo nọ. Lúc
đó Lý Thành Trụ đã lấy được của nàng một khối thượng phẩm Thiên Cơ thạch.
Nữ nhân xinh đẹp nhìn thấy Lý Thành Trụ, ngạc nhiên thốt lên:
Lý Thành Trụ đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên mông, đĩnh đạc cười nói:
Cổ Linh Lung chen vào:
Nữ nhân xinh đẹp nhìn Cổ Linh Lung, gật đầu:
Cổ Linh Lung cười lạnh:
Lý Thành Trụ cao giọng phản đối:
Tiểu Ảnh trợn mắt nhìn hắn, đoạn hỏi:
Lý Thành Trụ chưa kịp phản ứng, Tiểu Vật đã từ trong ba lô du lịch nhảy vọt
ra, tót lên ngực của nữ nhân xinh đẹp, hai chân bé xíu vừa vặn đặt lên song
nhũ của nàng, giương to mắt nhìn Tiểu Ảnh.
Tiểu Ảnh cười tươi, lấy ra một khối Thiên Cơ thạch đưa đến trước mặt Tiểu Vật.
Lý Thành Trụ nuốt nước bọt nhìn song nhũ căng tròn của Tiểu Ảnh, chỉ hận không
thể hóa thân thành Tiểu Vật, thay thế vị trí của nó trên ngực nàng.
“Hừ!” – Cổ Linh Lung nhìn ánh mắt dâm đãng của Lý Thành Trụ, “hừ” lạnh một
tiếng.
Lý Thành Trụ cảm nhận được nhãn quang sắc bén của Cổ Linh Lung, khẽ run người,
thấp giọng nói:
Ây, Cổ tiên tử, chúng ta trước đây chẳng qua chỉ có một chút ngộ nhận, hiểu
lầm mà thôi!
Ngộ nhận? – Cổ Linh Lung khẽ cười lạnh:
Lúc nãy ngươi cứng cỏi lắm cơ mà, bây sao lại nhũn ra như vậy?
Lý Thành Trụ cười khổ nói:
Cổ Linh Lung tay bắt quyết, phóng vài đạo linh quyết vào người Lý Thành Trụ,
lạnh lùng nói:
Linh quyết chui vào trong cơ thể, tuy nhiên Lý Thành Trụ không phát giác ra
một chút bất thường nào. Nhưng hắn biết nữ nhân hung ác trước mặt tuyệt đối
không hề có thiện ý, chỉ đành cười cười hỏi:
Cổ tiên tử, xin hỏi vừa rồi cô đã làm gì ta vậy?
Phong bế thất kinh bát mạch của ngươi. Không cho ngươi vận dụng linh khí
nữa.
Lý Thành Trụ kinh hãi, vội vận công. Linh khí toàn thân phảng phất như bị dồn
nén lại, không thể vận hành được nữa. Dùng tâm thần chìm vào đan điền, chỉ
thấy Nguyên Anh bị bao vây bởi các đạo tiên linh khí ngũ sắc xung quanh, không
cách nào cử động được.
Thu lại tâm thần, Lý Thành Trụ há miệng mắng to:
Cổ Linh Lung khinh thường nhìn Lý Thành Trụ nói:
Ngừng một lát, Lý Thành Trụ cố thu lấy dũng khí hỏi:
Tiểu Ảnh nghe được câu này cũng cảm thấy ngạc nhiên, quay sang nhìn Cổ Linh
Lung.
Vẻ mặt Cổ Linh Lung đanh lại, cười lạnh:
Lý Thành Trụ lau mồ hôi lạnh trên mặt:
Cổ Linh Lung tiếp tục cười lạnh nói:
Ngươi đừng tưởng ta dọa. Chờ khi ta rút được hết tiên linh khí trong người
ngươi. Sau đó ta sẽ phá hủy thi thể của ngươi cũng chưa muộn!
Ngươi là một con điên, là đứa con hoang không ai nuôi dưỡng, đức hạnh của
ngươi như vậy mà có thể xưng là Tiên nhân sao? Sao ngươi không chết đi? Ta
nguyền rủa ngươi sẽ bị ngàn nam nhân cưỡi lên, sẽ bị vạn nam nhân hiếp…. hự!
A!...
Tiểu Ảnh kinh hãi nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Cổ Linh Lung. Nàng biết tỷ
tỷ của mình tính tình rất tốt, mặc dù hơi lạnh lùng nhưng chưa bao giờ nổi
giận như lúc này. Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Ảnh thấy tỷ tỷ của mình phá lệ,
tàn độc như vậy.
Cảm nhận được linh áp của Cổ Linh Lung tăng mạnh lên. Bên ngoài phủ Thành chủ
lập tức xuất hiện vài đạo nhân ảnh trực tiếp thuấn di đến đại sảnh của phủ
Thành chủ.
Một người trẻ tuổi trong đó nghi hoặc nhìn Cổ Linh Lung, Tiểu Ảnh, sau đó lại
nhìn một gã tiểu tử không biết sống hay chết đang nằm trên mặt đất. Đoạn chắp
tay, cung kính hỏi Cổ Linh Lung:
Tiểu Ảnh liếc nhìn vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Cổ Linh Lung, sau đó quay sang
nhìn mấy người vừa tiến vào đại sảnh:
Người thanh niên trẻ tuổi dường như là thủ lĩnh của mấy người đó, vẫn cung tay
hỏi:
Cổ Linh Lung lúc này mới để ý đến sự xuất hiện của những người này, tán đi
linh áp bản thân, chậm rãi nói:
Thanh niên trẻ tuổi mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh, lui ra ngoài đại
môn.
Đợi cho bọn họ đi khuất, Tiểu Ảnh tiến đến bên Lý Thành Trụ, ngồi xuống đưa
tay đặt lên mũi của hắn:
Cổ Linh Lung lạnh lùng lên tiếng:
“Chi chi!” – Tiểu Vật lúc này mới từ ngực Tiểu Ảnh nhảy xuống, chạy đến dùng
lưỡi liếm vào mặt Lý Thành Trụ.
Không biết trải qua thời gian bao lâu, Lý Thành Trụ đã tỉnh lại, mặt sưng vù
lên như đầu heo, không còn linh khí hộ thể, cũng không hề có pháp bảo hộ thân.
Một tát của Cổ Linh Lung khi nãy thật không nhẹ. Lý Thành Trụ cảm nhận được
xương cốt toàn thân mình gần như đã vỡ vụn ra.
Quan sát xung quanh, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một gian phòng giống
khách điếm dạo nọ, trong phòng chỉ có một cái giường, một tấm chiếu bằng cỏ
bồ. Lý Thành Trụ suýt nữa đã buột miệng hô to không được ngược đãi tù nhân
chiến tranh. Tuy nhiên may mắn cho hắn là mọi thứ trên người hắn đều vẫn còn
đủ, chỉ duy Tiểu Vật là không thấy đâu.
Đứng dậy, thân thể suy yếu làm cho hắn phải lảo đảo một phen, vất vả lắm mới
có thể bình ổn thân hình, đi đến cửa.
Áp tai vào cửa, không nghe được động tĩnh gì cả.
Khẽ giật nhẹ cửa phòng, vẫn không có dị biến gì xảy ra.
Lý Thành Trụ nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài. Tuy nhiên chân hắn còn chưa đặt
ra được bên ngoài thì một đạo lam quang đã xuất hiện, đưa hắn trở lại trong
phòng.
Kết giới!
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là đại lộ đông đúc. Vươn tay thử ra ngoài, một đạo
lam quang lại nổi lên.
Hắn rốt cuộc đã thoát ra ngoài cửa sổ.
Nhưng không may cho hắn, tòa nhà này có những năm tầng!
Tiên giới cũng có nhà cao tầng ư? Lý Thành Trụ mắt nhìn thân hình mình rơi
xuống mà lệ tuôn rơi.
Hắn đã bị phong bế linh lực, ngay cả Ngự Phong quyết bình thường cũng không
thể thi triển được. Mắt trơ ra, chuẩn bị nhìn khuôn mặt anh tuấn của mình tông
thẳng vào mặt đất. Đột nhiên hắn cảm thấy thân hình nhẹ nhõm, một bàn tay vòng
qua hông hắn, ôm chặt lấy.
Ân nhân cứu mạng xuất hiện, Lý Thành Trụ quay đầu nhìn ân nhân của mình.
Trang phục đỏ chói, ngực lớn vú cao, đôi mắt mê hồn đang như cười như không
nhìn hắn.
Lý Thành Trụ nở một nụ cười: