Ác Ma Sẽ Có Ác Ma Trị


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Một đạo linh khí lạnh lẽo tột cùng rót vào thân thể Lý Thành Trụ, đánh thức
hắn tỉnh dậy từ cơn hôn mê.

Lý Thành Trụ mở mắt, chưa kịp nói một câu nào đã phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó hắn phải khởi động linh lực trong cơ thể mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Cỗ linh áp khủng khiếp vẫn đè nặng trên đầu hắn. Lý Thành Trụ phải tốn rất
nhiều khí lực mới có thể miễn cưỡng không quỵ xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ thầm than: “Chưa về tới nhà, sao đã
để cho sát tinh tìm được hắn?”

Nếu ở trong Thiên Phúc Địa Tái đại trận đương nhiên hắn sẽ an toàn nhất. Nhưng
mấy tháng lưu lãng đã khiến cho hắn quên béng đi mất bên ngoài đại trận còn có
một nữ nhân đang truy lùng hắn.

Im lặng nhớ lại thảm trạng của bản thân khi mới đến Tiên giới, trong lòng Lý
Thành Trụ chỉ muốn khóc thành tiếng. Lúc này hắn chỉ hận không thể chết trong
tay Kỳ Lân thú cho rồi. Dù sao đau đớn cũng ít hơn khi rơi vào tay nữ nhân
điên này.

Dù sao thì cũng chỉ là do ngươi không cẩn thận nên ta mới đoạt lấy một nửa
Tiếp Dẫn Tiên Quang mà thôi. Cũng không cần dùng loại ánh mắt đằng đằng sát
khí như vậy nhìn ta chứ!

Lý Thành Trụ lau sạch máu tươi trên khóe miệng, ngượng ngùng cười, giơ tay lên
chào:


  • HI!

Cổ Linh Lung cố áp chế sự phẫn nộ như sóng biển dâng tràn lên trong lòng, tuy
nhiên thân thể vẫn run lên không ngớt. Phải biết nàng tu luyện cả ngàn năm mới
có thể phi thăng lên Tiên giới. Ai mà ngờ khi phi thăng lại để cho gã xú nam
nhân trước mắt cướp đi một nửa Tiếp Dẫn Tiên Khí.

Thiếu đi một nửa tiên khí cải tạo cơ thể, nàng rốt cuộc trở thành Tiên nhân có
thực lực kém nhất Tiên giới, trở thành chủ đề đàm tiếu cho Tiên giới. Cuối
cùng bị phân đến quản lý một tiểu thành nho nhỏ, xa xôi nơi này.

Cổ Linh Lung hiểu được một điều. Các quản lý giả tại Tiên giới đều là những
Tiên nhân có thế lực yếu nhược. Nếu là Tiên nhân có thực lực cường đại chống
lưng thì chẳng ai dại gì lại đến một nơi nhàm chán, ở đó cả mấy trăm năm, thậm
chí mấy ngàn năm để quản lý tu tiên giả cả. Tiên nhân cũng cần phải tu luyện,
cũng phải đề cao thực lực của mình. Bị trói buộc tại nơi này, làm sao có thể
đột phá được?

Tất cả mọi chuyện đều là do tên xú nam nhân trước mắt gây ra!

Lúc trước nàng đã dự định sau khi đến gặp Tiên Đế bẩm báo sẽ quay lại tìm tên
tiểu tử chết tiệt đó tính sổ. Ai ngờ lại tính sai một nước, không cách nào có
thể tiến vào trong Thiên Phúc Địa Tái đại trận một lần nữa.

Cổ Linh Lung đành miễn cưỡng chịu ủy khuất, làm quản lý của một tòa tiểu
thành. Nhưng may mắn thay, gã tiểu tử đó lại dẫn xác đến đây. Hơn nữa nếu
“Truy Tung thuật” không cảm giác được linh lực dao động trên người hắn như
trước thì không biết đến lúc nào nàng mới có thể tìm được hắn.

Cổ Linh Lung lạnh lùng nhìn gã xú tiểu tử đang lảo đảo dưới linh áp của mình.
Không nghĩ ra chỉ gần hai năm không gặp, hắn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ. Tốc
độ tu luyện như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Ngay cả một kỳ
tài như nàng năm xưa cũng phải gần trăm năm mới đạt đến trình độ như hắn bây
giờ. Thật là khó hiểu! Cho dù có Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể thì tốc độ
tu luyện cũng không thể nhanh như vậy. Không lẽ hắn đã uống linh đan diệu
dược?

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, có linh lực hộ thân, căn bản sẽ không thể chết dễ
dàng. Nàng có thể thoải mái hành hạ hắn.

Nghĩ đến đó, khuôn mặt tuyệt mỹ của Cổ Linh Lung hiện ra một nụ cười lạnh
lùng, tàn khốc.

Lý Thành Trụ đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, khẽ rùng mình
một cái, cố nở nụ cười nói:


  • Tiểu thư, tiên tử, xin hỏi….có chuyện gì

Cổ Linh Lung bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, âm thầm cả kinh. Không nghĩ ra
tâm cảnh đã đến cảnh giới phẳng lặng như mặt hồ của nàng, khi gặp hắn lại trở
nên khó kìm chế như vậy. Xem ra mối đại cừu này tuyệt không thể bỏ qua.

Hít mấy hơi thật sâu, trấn áp sự kích động trong lòng, Cổ Linh Lung nói:


  • Ngươi đã gây ra chuyện gì? Còn muốn hỏi ta?

Lý Thành Trụ cười khổ nói:


  • Tại hạ mặc dù có chút vô sỉ nhưng hình như chưa từng trêu chọc qua tiên tử!
    – Lý Thành Trụ đã biết phen này lành ít dữ nhiều, “vịt chết không còn sợ nước
    sôi nữa”, đành đáp bừa.

Cổ Linh Lung đã bình tâm trở lại, ngực không còn nhô lên hụp xuống nữa, quát
lớn:


  • Đoạt lấy tiên quang của ta, làm ô uế thân thể ta. Chỉ dựa vào hai việc này
    cũng đủ khiến cho ngươi chết không toàn thây.

Cổ Linh Lung quát lớn, vô hình trung đã vận dụng “Chấn Tự quyết”. Với tu vi
của Lý Thành Trụ làm sao có thể chịu được! Trong nháy mắt hắn đã quỳ xuống mặt
đất, khí huyết nhộn nhạo, cố gắng lắm mới kìm nén được máu tươi phun ra.

Lý Thành Trụ chửi thầm trong lòng, tính toán xem không biết có nên lấy Diệt
Thần cung ra tấn công ả điên này hay không! Bất quá với thực lực Tiên nhân của
ả, e rằng có xuất ra Diệt Thần cung cũng không làm nên trò trống gì, ngược lại
còn bại lộ quân bài tẩy cuối cùng của hắn.

Tuy nhiên “sĩ khả sát, bất khả nhục”. Hôm nay đại lão gia đã liên tục phải quỳ
lụy dưới đất hai lần, làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này? Nghĩ đến
đây, Lý Thành Trụ phẫn nộ đứng dậy, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Cổ Linh
Lung:


  • Ngươi nghĩ rằng ta vui lắm sao? Lão tử đang đi du lịch tại Ba Cá sơn thì bị
    thiên lôi đánh trúng, chết không ra chết mà còn bị ngươi mang đến cái nơi Tiên
    giới quỷ quái này. Giờ đây ngươi lại trách lão tử ư?

Cổ Linh Lung nắm chặt hai tay, thân hình run rẩy, nghĩ bụng:


  • Ta mang ngươi đến Tiên giới? Chính ngươi đã ôm chầm lấy thân thể ta, cho dù
    thế nào cũng không chịu buông ra. Lúc đó chỉ vì không sử dụng được phép thuật
    trong sự bảo vệ của Tiếp Dẫn Tiên Quang. Nếu không thì ta đã dùng Chưởng Tâm
    lôi đánh chết ngươi. – Cổ Linh Lung càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng rít
    lên:


  • Hay lắm, nói hay lắm!


Lý Thành Trụ sửng sốt hỏi:


  • Hay cái gì? Thực tế là không phải do lỗi của ta.

Cổ Linh Lung nhắm mắt lại điều hòa tiên linh khí trong cơ thể, đoạn mở miệng
nói:


  • Nếu ta không lầm thì ngươi bây giờ đã đạt đến Nguyên Anh kỳ?

Lý Thành Trụ ưỡn ngực đáp:


  • Thì sao? Nguyên Anh kỳ thì sao? – Bất quá lại lập tức nghĩ ra được chuyện
    sắp diễn ra:


  • Ngươi không phải ác độc đến độ muốn nuốt Nguyên Anh của người khác đấy chứ?
    Ngươi dám làm chuyện thương thiên bại lý như vậy ư?


Cổ Linh Lung mỉm cười quỷ dị:


  • Ta nói sẽ nuốt Nguyên Anh của ngươi khi nào? Ta chưa thu hồi lại lượng tiên
    linh khí đã mất cho ngươi thì làm sao có thể cam tâm được?

Lý Thành Trụ nhìn dáng vẻ thâm hiểm của đối phương, bất giác cảm thấy sợ hãi
lùi về sau vài bước:


  • Ngươi muốn làm gì?

Cổ Linh Lung phóng ra ánh mắt đáng sợ, “hừ” một tiếng:


  • Nếu ta không nuốt Nguyên Anh của ngươi mà chỉ róc thi thể của ngươi ra,
    cướp lấy Nguyên Anh thì sao? Chuyện này thực thú vị đây!

Lý Thành Trụ kinh hãi kêu lên:


  • Nữ nhân như ngươi quả thật độc ác, làm sao có thể có ý nghĩ thảm tuyệt như
    vậy?

“Hừ!” – Cổ Linh Lung không nói thêm lời nào, thuấn di đến trước mặt Lý Thành
Trụ, vươn tay ra tóm lấy cổ hắn như bắt một con gà con, sau đó thuấn di rời
khỏi.

Trước mắt lóe lên một cái, Lý Thành Trụ đã phát hiện ra mình đang ở trong một
gian đại sảnh, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Cổ Linh Lung vứt ra mặt đất.

Tốc độ của thuấn di quả nhiên rất nhanh!

Lý Thành Trụ nằm dưới đất, toàn thân ê ẩm, chợt nghe một thanh âm quen thuộc
vang lên:


  • Tỷ tỷ, đã bắt được cừu nhân rồi sao?

Quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh đỏ chói đập vào mắt Lý Thành Trụ.

Hắn đưa tay lên gãi gãi đầu:


  • Xin chào! Trùng hợp thật, mọi người đều ở đây cả là sao?


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #26