Vận Khí Đen Đủi


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Lão bản mập mạp thoáng giật mình, nhìn không ra gã ngốc trước mặt lại có thể
nhoáy một cái vứt ra cả đống thượng phẩm Thiên Cơ thạch. Trong lòng thầm trách
mình có mắt không tròng, sắc mặt lập tức biến đổi, cười tươi như hoa nói:


  • Khách quan, ngài chờ một lát! – Đoạn xoay người đi vào trong nội đường.

Không lâu sau lão bản đã quay trở ra, trong tay cầm một thanh phi kiếm, đặt
trước mặt Lý Thành Trụ:


  • Khách quan, ngài xem thanh phi kiếm này có vừa ý chăng?

Lý Thành Trụ quan sát thật kỹ thanh phi kiếm trước mắt, phẩm chất thật tốt -
là một thanh thượng phẩm phi kiếm.

Cầm lên tay, chỉ thấy rất vừa vặn, trọng lượng cũng rất thích hợp, bèn mở
miệng hỏi:


  • Thanh phi kiếm này tên gì? Có điển cố gì liên quan đến nó hay không?


  • Kiếm này tên Vô Ảnh, do chính tay tên bất tài này đây luyện chế thành! –
    Lão bản không tránh khỏi vẻ tự hào khi nói đến điều này.


Lý Thành Trụ giật mình, nhìn lại vị lão bản mập tròn trước mặt nghĩ bụng:


  • Không ngờ lão mập này có thể luyện được một thanh phi kiếm tốt như vậy! Tay
    nghề thật xuất sắc.


  • Ta muốn mua thanh kiếm này! – Lý Thành Trụ nói.


Lão bản tươi cười, ngữ khí không đổi:


  • Hai mươi khối thượng phẩm thạch!

Lý Thành Trụ nhìn chăm chăm vẻ mặt lão:


  • Mười khối! Nhiều hơn một khối cũng không mua!

Lão bản cười khổ nói:


  • Khách quan, ngài thật lợi hại. Mười tám khối vậy.

Lý Thành Trụ khoanh tay nhìn lão bản, không nói thêm lời nào.


  • Mười bảy khối, không thể thấp hơn được nữa! – Lão bản cắn môi nói.

Lý Thành Trụ đảo tròng mắt, lại nhìn chòng chọc vào lão.


  • Mười sáu khối! Tiểu điếm cũng cần phải có một chút sinh ý. Đây đã là giá
    thấp nhất.

Lý Thành Trụ thở dài một hơi, thu lấy Thiên Cơ thạch trên bàn cho vào trong
giới chỉ, đoạn nói:


  • Bỏ đi. Nếu lão không muốn bán thì ta cũng không tiện miễn cưỡng.

Mắt thấy Lý Thành Trụ đã ra khỏi cửa, thanh âm lão lập tức vang lên:


  • Mười bốn khối! Giá này đã đến ngưỡng hộc máu, khách quan không thể chém
    thêm được nữa đâu!

Lý Thành Trụ mỉm cười, quay người lại, đi đến bên cạnh lão bản:


  • Mười hai khối, mỗi người nhường nhau một bước! – Nhìn dáng vẻ đau lòng của
    lão, Lý Thành Trụ biết không thể tiếp tục ép giá xuống nữa.

Lão bản đưa bàn tay núc ních của mình lau mồ hôi hột trên trán:


  • Khách quan, người muốn đoạt mạng già này hay sao mà trả giá như vậy?

Lý Thành Trụ cười hắc hắc:


  • Tóm lại, lão vẫn có lời kia mà.

Lão bản cười khổ nói:


  • Bỏ đi, khách quan sau này chiếu cố đến bản điếm là được.

Lý Thành Trụ lúc này mới nở một nụ cười tà dị:


  • Không cần vội. Ta còn có một vật muốn bán, lão có mua lại phi kiếm không?

Lão bản nghi hoặc nhìn Lý Thành Trụ:


  • Mua lại? Khách quan chẳng phải vừa muốn mua phi kiếm sao?

Lý Thành Trụ lấy từ trong giới chỉ ra một thanh phi kiếm. Thân kiếm tỏa ra
linh khí sung mãn lóe sáng không ngừng, hiển nhiên là thượng thượng phẩm phi
kiếm.

Lão bản nhịn không được sự kích động trong lòng, hai tay run rẩy tiếp lấy phi
kiếm, lẩm bẩm:


  • Thanh kiếm này đã tiếp cận gần đến cảnh giới Tiên kiếm. – Mân mê thanh kiếm
    một lúc lâu, sau đó mới hỏi Lý Thành Trụ:


  • Khách quan muốn bán thế nào?


Lý Thành Trụ mỉm cười thần bí:


  • Hai trăm khối thượng phẩm thạch!

“Hự!” – Lão bản lập tức bị lời nói của hắn làm cho khí huyết công tâm, ngã ra
mặt đất.


  • Ê, lão bản, lão bản?

Cuối cùng Lý Thành Trụ đồng ý bán với giá một trăm hai mươi khối thượng phẩm
Thiên Cơ thạch. Lão bản lấy một trăm lẻ tám khối thượng phẩm thạch và thanh
thượng phẩm phi kiếm giao cho Lý Thành Trụ. Hơn nữa Lý Thành Trụ còn có thể
nhìn thấy từ mắt lão hiện ra một giọt nước mắt cảm động, lăn dài trên vẻ mặt
nung núc thịt đang đầy hưng phấn…


  • Ha ha! Lão tử là người có tiền. – Lý Thành Trụ hưng phấn tung tăng trên
    đường cái.

Bất quá hắn chưa hưng phấn được bao lâu thì Tiểu Vật từ sau ba lô đột nhiên
kêu loạn lên cảnh báo. Một khắc sau, Lý Thành Trụ đã cảm giác được một cỗ linh
áp khủng bố giáng xuống đầu mình.

“Hự!” – Lý Thành Trụ chưa kịp vận công ngăn cản đã bị cỗ linh áp bức khụy
xuống mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tu tiên giả trên đường đều đồng loạt ngự giá phi kiếm, chạy đi tứ tán, lo sợ
bị vạ lây.


  • Con bà nó! – Lý Thành Trụ tức giận chửi một câu trong lòng, thầm nghĩ:


  • Không lẽ là kẻ bị mất giới chỉ đã tìm được hắn? Tiểu Vật làm việc như thế
    nào lại để lại dấu vết? Nếu qua được lần này, nhất định phải thu lại một trăm
    khối Thiên Cơ thạch đã cho nó mới được.


Lý Thành Trụ miễn cưỡng đề tụ linh lực, chậm rãi đứng lên.

Trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mỹ nữ mặc cổ trang trắng
như tuyết, khuôn mặt thanh tú, tóc dài thướt tha, mắt to miệng nhỏ. Nếu nàng
ta không dùng ánh mắt cừu hận tựa như hắn đã cưỡng gian cả nhà nàng thì thật
đúng là hoàn mỹ.

Nhưng tại sao lại là nữ nhân? Tại sao lại là nữ nhân? Làm sao có thể như vậy
được?

Lúc trước khi hắn chạy khỏi lữ điếm đã nghe rõ ràng giọng nói của người bị mất
giới chỉ chính là nam nhân kia mà? Không lẽ người đó là yêu nhân?

Tuy nhiên mỹ nữ trước mắt lúc này lại rất quen mắt, dường như hắn đã gặp qua ở
đâu đó!

Hơn nữa áp lực do linh khí tạo ra của người này quá kinh khủng. Cho dù là Kỳ
Lân thú thượng vị cấp sáu trong rừng rậm dạo nọ cũng không thể tạo ra linh áp
cường đại như người này. Không lẽ nàng là Tiên nhân? Chẳng trách làm cho người
ta có cảm giác mờ ảo phiêu hốt, đặc biệt trên người còn tỏa ra tiên linh khí.

Lý Thành Trụ lục lọi trong đầu, không biết từ đâu lại xuất hiện ra một nữ nhân
điên, cơ hồ đạt đến cảnh giới Tiên nhân. Nguy hiểm hơn cả là ả đối với hắn tựa
như hận thù cực độ.

Khẽ lau máu chảy ra từ khóe miệng, Lý Thành Trụ chau mày, hỏi:


  • Cô nương là Tiên nhân?

Bạch y nữ tử im lặng không đáp, ánh mắt vẫn mang hình viên đạn căm thù nhìn
đăm đăm Lý Thành Trụ.

Lý Thành Trụ không khỏi cảm thấy đầu đau như búa bổ, ả Tiên nhân điên này
không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt mang đầy ác tâm. Hắn vội
ho một tiếng, cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, nói:


  • Nếu cô nương là Tiên nhân, tại sao lại thi triển linh áp đối với một người
    tu tiên cấp bậc Nguyên Anh kỳ như tại hạ?

Nói xong được câu này, mồ hôi hắn đã toát ra ướt đẫm, phải dùng tay lau mồ hôi
trán. Dưới sự đè nén trầm trọng của linh áp, muốn nói chuyện cũng phải hao tốn
khí lực rất nhiều.

Bạch y nữ tử vẫn im lặng như cũ, ngực phập phồng lên xuống không ngớt. Chỉ
nhìn cũng đã biết nàng đã tức giận đến cực điểm.

Lo ngại nàng gây ra chuyện bất lợi với bản thân, Lý Thành Trụ tiếp tục nói:


  • Tại hạ nghĩ chúng ta chưa hề gặp nhau, hơn nữa chúng ta dường như cũng
    không có cừu oán gì cả. Tại sao cô nương lại dùng ánh mắt …đầy thù hận như
    vậy? – Ngực nàng càng phập phồng dữ dội thì ngữ khí của Lý Thành Trụ càng yếu
    đi.

Nuốt vội một ngụm linh khí, Lý Thành Trụ nghiêm mặt nói:


  • Tiên tử, cô tốt xấu gì cũng nên cho tại hạ biết tại hạ đã làm gì đến tiên
    tử chứ? Cứ nhìn chăm chăm như vậy, lại dùng linh áp đè chết tại hạ. Cho dù tại
    hạ có chết cũng không nhắm mắt!

Bạch y nữ tử cuối cùng cũng mở miệng. Cái miệng anh đào xinh xinh rốt cuộc đã
hé ra, thanh âm ngọt ngào xuất hiện khiến Lý Thành Trụ bay bổng lên chín tầng
mây, sướng muốn chết - chết cho đến khi không thể chết nữa.


  • Ta họ Cổ, Cổ Linh Lung. Hai năm trước từ địa cầu phi thăng lên đây!


  • Hự! – Lý Thành Trụ té nhào ra đất.



Tiên Giới Tu Tiên - Chương #25