Ăn Cắp Thành Tính


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý Thành Trụ, nữ nhân khẽ cắn môi, đoạn lấy ra từ trong
giới chỉ một khối Thiên Cơ thạch đưa cho Tiểu Vật, tuy nhiên mắt lại nhìn chằm
chằm Lý Thành Trụ:


  • Ăn đi. Những thứ như thế này tỷ tỷ có rất nhiều.

Nhìn khối Thiên Cơ thạch trên tay nữ nhân, đồng tử Lý Thành Trụ suýt chút nữa
đã nhảy vọt ra khỏi hốc mắt.

Đó chính là một khối thượng phẩm Thiên Cơ thạch. Toàn bộ gia sản của Lý Thành
Trụ cũng chỉ có hai khối. Nữ nhân này vì muốn dụ dỗ Tiểu Vật mà đem cho nó ăn.

Ả điên rồi chắc!

“Chi chi!” – Tiểu Vật hưng phấn, ôm lấy khối Thiên Cơ thạch. Sau đó nó thi
triển một động tác làm cho nữ nhân hối hận cũng không kịp.

Tay ôm Thiên Cơ thạch, Tiểu Vật dựa vào ngực nữ nhân mượn lực, thân thể như
sấm sét nhảy vụt trở lại vai Lý Thành Trụ, hai tay dâng lên Thiên Cơ thạch như
dâng chiến lợi phẩm đến trước mắt Lý Thành Trụ.

Lý Thành Trụ vui mừng đến phát điên, bất quá lại tỏ ra tức giận, gằn giọng
nói:


  • Còn muốn ăn nữa sao? Thật không biết tốt xấu. Để lão tử thu lấy cho mi biết
    tay! – Nói xong cầm lấy khối Thiên Cơ thạch, mặt không đỏ, tâm không khiêu,
    cho Thiên Cơ thạch vào giới chỉ của mình.

Vẻ mặt xinh đẹp của nữ nhân bỗng trở nên phẫn nộ, đanh đá nhìn Lý Thành Trụ:


  • Ngươi thật vô sỉ!

Lý Thành Trụ bơ bơ đáp:


  • Tại hạ vô sỉ thế nào? Tiểu Vật không muốn đi với cô, có liên quan gì đến
    tại hạ đâu?

Nữ nhân cứng lưỡi, á khẩu nửa ngày. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại,
quyến luyến nhìn Tiểu Vật, đoạn quay sang nói với Lý Thành Trụ:


  • Tốt nhất ngươi đừng để nó xuất hiện trước mắt người khác. Mặc dù nó không
    phải là Tầm Bảo Thử, song hình dáng rất giống. Người khác nhìn thấy nhất định
    sẽ nảy sinh lòng tham.

Lý Thành Trụ nghiêm mặt, chắp tay nói:


  • Xin thụ giáo!

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngự giá phi kiếm bay đi.

Lý Thành Trụ nhìn chằm chằm theo cặp mông tròn trĩnh của nàng, miệng lảm nhảm:


  • Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. Sau này còn gặp lại!

Nữ nhân nghe câu này, thân hình khẽ lảo đảo một cái, quay đầu hung dữ trừng
mắt nhìn Lý Thành Trụ. Sau đó mới đi khỏi.

Lý Thành Trụ thấy vậy, ngửa mặt cười phá lên.

“Chi chi!”

Lý Thành Trụ lấy khối thượng phẩm Thiên Cơ thạch từ trong giới chỉ ra, vẻ mặt
hớn hở vuốt ve Tiểu Vật:


  • Thông minh lắm! Mi cũng biết lừa gạt đấy. – Sau đó lấy ra một khối hạ phẩm
    Thiên Cơ thạch đưa cho Tiểu Vật: “Ăn đi.”

“Rột roạt…..”

Nơi này chắc là một tiểu trấn nhỏ của tu tiên giả, nhân số không dưới năm trăm
người. Lý Thành Trụ còn thấy trong trấn có đủ loại cửa hàng, từ dược điếm,
binh khí điếm, lữ điếm, cửa hàng đấu giá.. Nhưng đặc biệt hơn cả là Lý Thành
Trụ còn biết được có một vị cao thủ cấp bậc Tiên nhân làm quản lý ở đây.

Từ lúc nghe nữ nhân xinh đẹp cảnh báo, Lý Thành Trụ quyết định để Tiểu Vật ở
trong ba lô du lịch, tránh cho kẻ khác nhòm ngó Tầm Bảo thử.

Đi dạo một vòng quanh trấn, sắc trời cũng đã tối dần. Lý Thành Trụ đi đến lữ
điếm duy nhất trong trấn, chuẩn bị nghỉ chân.

Vừa thấy khách đến cửa, tiểu nhị đã đon đả tiến ra nghênh đón:


  • Khách quan muốn ở trọ sao?

Lý Thành Trụ ngầm quan sát tên tiểu nhị trước mắt. Tên tiểu nhị này không ngờ
đã là Xuất Khiếu hậu kỳ cao thủ. Lý Thành Trụ lại được một phen mở rộng nhãn
giới, lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng. Cũng không dám nói nhiều chỉ gật
đầu:


  • Đúng.


  • Năm mươi thạch một đêm. Khách quan muốn nghỉ lại mấy đêm? – Tiểu nhị vẫn
    vui vẻ, tươi cười như cũ.


Lý Thành Trụ sững sờ:


  • Năm mươi thạch? Hạ phẩm Thiên Cơ thạch chăng?

Tiểu nhị nghi hoặc hỏi:


  • Đúng vậy! Khách quan không lẽ không biết điều này?

Lý Thành Trụ xấu hổ đáp:


  • Trước nay tại hạ chưa từng nghỉ tại lữ điếm, quả thật không biết rõ việc
    này. – Nói xong lấy ra năm mươi khối hạ phẩm Thiên Cơ thạch đưa cho tiểu nhị,
    tuy nhiên trong bụng lại rủa thầm lữ điếm này sao lại tính phí mắc như vậy?
    Không lẽ tại Tiên giới cũng có hắc điếm?

Tiểu nhị nhận lấy Thiên Cơ thạch, bỏ tất cả vào trong giới chỉ. Sau đó giải
thích với Lý Thành Trụ:


  • Khách quan theo tôi. Nếu khách quan lần đầu nghỉ lại ở khách điếm thì cần
    biết thêm một số quy củ của khách điếm.

Lý Thành Trụ theo sau tiểu nhị, thắc mắc:


  • Quy củ?


  • Đúng vậy. Một, không được tỉ thí pháp bảo và võ công trong điếm. Hai, không
    được phá hoại nội thất trong điếm. Ba, không được mang theo người khác vào
    trong điếm. Bốn, không được lớn tiếng ồn ào. Năm, không được luyện khí - luyện
    đan trong điếm. Sáu, tu tiên giả Độ Kiếp kỳ không được vào bổn điếm.


Lý Thành Trụ ngạc nhiên hỏi:


  • Những quy định này do ai đặt ra?

Tiểu nhị đẩy cửa một gian phòng, đoạn chỉ chỉ tay lên trời, sau đó mỉm cười
nói:


  • Khách quan còn cần gì nữa không?

Lý Thành Trụ lắc đầu:


  • Không.


  • Vậy khách quan nghỉ sớm một chút. – Tiểu nhị nói xong lập tức đi thẳng.


Tiến vào căn phòng, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường, trên có chăn
nệm. Ngoài ra không còn vật dụng gì khác.

Lý Thành Trụ nén không được, há miệng mắng to:


  • Phòng như vậy mà thu phí quá cao, đúng là quân ăn cướp.

Đặt ba lô du lịch xuống, Tiểu Vật từ trong phóng ra, dùng sức nắm lấy vạt áo
của hắn, nhét vào lỗ tai mình.

Lý Thành Trụ vuốt vuốt đầu Tiểu Vật:


  • Bực mình, lấy vải nhét lỗ tai sao?

Lý Thành Trụ sửa sang lại giường chiếu, khoanh chân xếp bằng tĩnh tọa. Mặc dù
sư phụ hắn đã cảnh cáo không nên tu hành với tốc độ biến thái như trước. Song
Lý Thành Trụ hôm nay quả thực đã bị đả kích quá lớn. Hắn thấy khắp nơi đều
nhan nhản cao thủ, Phân Thần kỳ tại Tiên giới cũng chỉ là một con chó mà thôi,
tùy tiện ra đường cũng đã thấy Độ Kiếp kỳ. Ít nhất cũng phải đạt đến Đại Thành
kỳ mới dám ngẩng mặt lên. Duy chỉ có đạt đến cấp bậc Tiên nhân thì khi đó mới
chính thức có chỗ đặt chân tại Tiên giới.

Thực lực tại nơi này quá mức quan trọng, Lý Thành Trụ bị kích thích, quên tuốt
lời dặn của sư phụ. Chỉ hy vọng cố gắng tu luyện, khi đó mới có thể tính
chuyện bôn tẩu trên Tiên giới được.

Thời gian trôi qua vùn vụt, chốc lát trời đã sáng. Lý Thành Trụ tỉnh lại, mở
mắt ra đã thấy Tiểu Vật đang dùng lưỡi liếm liếm mặt hắn, đầu lưỡi gai gai,
ướt át khiến hắn phát nhột. Vội lấy từ trong giới chỉ ra một khối Thiên Cơ
thạch đưa cho Tiểu Vật.

Tiểu Vật đưa tay đón lấy bữa sáng của mình, bắt đầu nhấm nháp, chỉ trong chốc
lát đã chén sạch khối Thiên Cơ thạch vào bụng.

Mỉm cười nhìn Tiểu Vật ăn xong, Lý Thành Trụ thu hồi lại trận pháp cảnh báo đã
bố trí tối qua, vỗ vai Tiểu Vật nói:


  • Đi thôi.

“Chi chi!” – song trảo Tiểu Vật vội níu lấy cánh tay Lý Thành Trụ.


  • Mi làm sao vậy? Không muốn chui vào ba lô của ta hả? Không được, bên ngoài
    có rất nhiều lang sói, muốn ăn tươi nuốt sống mi…ơ! – Lý Thành Trụ ngây ngốc
    nhìn Tiểu Vật phun từ trong miệng ra một cái giới chỉ.


  • Giới chỉ chứa đồ? – Lý Thành Trụ kinh hãi kêu lên.


Hắn run rẩy cầm lấy giới chỉ quan sát. Giới chỉ này so với giới chỉ của hắn
thì cao cấp hơn nhiều.


  • Mi lấy nó ở đâu? - Lý Thành Trụ vui mừng, chỉ hận không thể ôm chầm lấy nó,
    hôn lấy hôn để.

“Chi chi!” – Tiểu Vật ngồi trên giường, khua khua song trảo, chỉ về vách tường
kêu loạn.

“Suỵt!” – Lý Thành Trụ đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Tiểu Vật im lặng.

“Chi?” – Tiểu Vật lúc lắc đầu, cảm thấy khó hiểu nhìn Lý Thành Trụ.

Không nói nhiều nữa, Lý Thành Trụ vội tóm lấy Tiểu Vật cho vào ba lô, thuận
tay nhét luôn vào miệng nó một khối Thiên Cơ thạch. Sau đó mở cửa phòng, vội
vã rời đi.

Lý Thành Trụ vừa rời khỏi khách điếm không xa thì một âm thanh đầy phẫn nộ từ
tầng hai khách điếm vang lên:


  • Mẹ nội nó, giới chỉ của lão tử đã bị đánh cắp!


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #23