Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Hác Mỹ Lệ nở một nụ cười thê lương:
Lý Thành Trụ chứng kiến toàn cuộc, mắt thấy một cỗ năng lượng có khí thế hủy
thiên diệt địa từ đan điền Hác Mỹ Lệ tỏa ra, trong lòng biết chắc Hác Mỹ Lệ đã
dùng đến năng lượng bổn nguyên của Nguyên Anh. Nếu Nguyên Anh của ả tự bạo thì
một gã có tu vi Nguyên Anh kỳ thấp kém như hắn cũng sẽ bị vụ nổ hủy diệt thành
tro bụi.
Lý Thành Trụ không một phút chần chừ, nhắm thẳng vào đan điền Hác Mỹ Lệ bắn ra
Diệt Thần tiễn.
Một đạo lục quang từ Diệt Thần cung như tia chớp phóng ra. Thôi Tiêu Sái lúc
này chưa kịp rút tay về đã cảm giác được một cỗ năng lượng khổng lồ từ gần đó
phóng đến. Trong lòng thầm hối hận, chuyện đến bước này cũng là do một tay hắn
gây ra.
Ý niệm trong đầu Thôi Tiêu Sái còn chưa thay đổi, đã thấy một cỗ năng lượng
xanh biếc đánh thẳng vào đan điền Hác Mỹ Lệ, xuyên qua Nguyên Anh của ả, sau
đó xuyên thẳng luôn vào ngực hắn.
Cảnh tượng cuối cùng đọng lại trong mắt Thôi Tiêu Sái chính là cảnh tượng ngực
hắn bị xuyên thủng, tạo thành một lỗ hổng thật lớn.
Thôi Tiêu Sái chỉ kịp nghĩ đến câu nói đó trong đầu, thân thể đã tử vong.
Nhìn Nguyên Anh của Hác Mỹ Lệ bị Diệt Thần tiễn phá hủy, Lý Thành Trụ biết bản
thân đã bình an vô sự. Tuy nhiên hắn cũng không ngờ mình có thế nhất tiễn hạ
song điêu – ngay cả Thôi Tiêu Sái cũng bị giết chết.
Thôi Tiêu Sái chết đi, trói buộc Lý Thành Trụ cũng tự nhiên tiêu tán. Hắn hoạt
động gân cốt, chậm rãi đi đến thi thể hai người kia.
Một thân hình nhỏ bé, trắng trẻo đột nhiên từ đan điền Thôi Tiêu Sái nhảy ra.
Lý Thành Trụ ngạc nhiên “ơ” lên một tiếng, bất quá Tiểu Vật còn phản ứng nhanh
hơn hắn, từ ba lô du lịch nhảy ra hung ác nhìn chằm chằm con người bé nhỏ kia.
Người tí hon run rẩy, ánh mắt van nài, nhìn Lý Thành Trụ khẩn khoản nói:
Lý Thành Trụ đánh Tiểu Vật một cái, mắng:
Người tí hon chính là bản thể thu nhỏ của Thôi Tiêu Sái. Lý Thành Trụ cảm giác
được linh lực thuần khiết trên người gã tiểu nhân, hắn biết đây chính là
Nguyên Anh của Thôi Tiêu Sái.
Lại nghĩ đến thái độ hung ác của Thôi Tiêu Sái lúc nãy, hắn lạnh lùng nói:
Thôi Tiêu Sái quỳ xuống đất, van xin:
Lý Thành Trụ nhặt phi kiếm của Thôi Tiêu Sái và hai giới chỉ chứa đồ dưới đất
lên, khinh bỉ nhìn Thôi Tiêu Sái:
Thôi Tiêu Sái càng run sợ hơn nữa. Bản thân hắn bây giờ không hề có một chút
năng lực chống cự nào. Hơn nữa bên cạnh đó còn có đôi mắt hung ác của con vật
kia đang thèm thuồng nhìn hắn, nhất thời cao giọng cầu xin:
Lý Thành Trụ nghe ngữ khí hèn nhát của hắn như vậy, lại nghĩ đến thái độ tàn
ác của hắn lúc nãy, nhịn không được quay sang nói với Tiểu Vật:
Tiểu Vật có lệnh, một trảo tóm lấy Nguyên Anh Thôi Tiêu Sái, cho luôn vào
miệng.
Tiểu Vật liếm mép kêu “chi” lên một tiếng, dường như tỏ vẻ oán giận Lý Thành
Trụ không nên phá đi Nguyên Anh của Hác Mỹ Lệ.
Lý Thành Trụ đặt tay lên vai Tiểu Vật, cười mắng:
Đoạn giá ngự trên phi kiếm Thôi Tiêu Sái bay đi.
Lúc này Lý Thành Trụ trong lòng cảm thấy phiền muộn không thôi. Không biết có
phải vì hắn bước chân ra cửa không xem ngày hay không mà bay cả ngàn dặm mới
gặp được hai người. Mặc dù đều là thành phần bất hảo nhưng hắn cũng đã không
cẩn thận giết chết cả hai.
Quan trọng nhất là hắn vẫn không biết sư môn của hắn ở đâu, Tiên giới rộng
lớn, biết đi đâu đây?
Bất quá hung hiểm luôn song hành cùng lợi ích. Tình huống vừa rồi quả là nguy
hiểm, tuy nhiên hắn đã thu hoạch được không ít. Trong hai cái giới chỉ thu
được có một xấp tài liệu luyện khí - luyện đan, mấy trăm khối hạ phẩm Thiên Cơ
thạch, hơn mười khối trung phẩm Thiên Cơ thạch. Thậm chí trong giới chỉ của
Thôi Tiêu Sái còn có hai khối thượng phẩm Thiên Cơ thạch. Chiến lợi phẩm lần
này quả thực làm cho Lý Thành Trụ hết sức hưng phấn.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất chính là hai khối Thiên Cơ linh thạch. Mặc dù
vẫn còn kém Mộc Chi Tinh Hoa nhưng linh lực bên trong vượt trội hơn rất nhiều
so với Thiên Cơ thạch thông thường. Hai khối Thiên Cơ linh thạch này khiến cho
Tiểu Vật một trận thèm thuồng chảy nước miếng, bất quá nó lại bị Lý Thành Trụ
mắng cho một trận, nói nó cả ngày chỉ biết ăn và ăn.
Trang phục Lý Thành Trụ lúc này đã rách bươm, đạp trên phi kiếm, ngược gió mà
bay. Hưởng thụ tốc độ lúc này, hắn chợt nén không được cảm thán một câu:
Ngày hôm nay, Lý Thành Trụ rốt cuộc đã đến một nơi thật đông đúc. Nhìn phi
kiếm bay lượn đầy trời, Lý Thành Trụ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Thanh
phi kiếm của Thôi Tiêu Sái chỉ là trung phẩm pháp bảo, còn kém cả Hàn Quang
trước kia của hắn cho nên Lý Thành Trụ cũng không lãng phí linh lực và thời
gian luyện hóa nó. Tới đây nhìn thấy đầy trời pháp bảo, hắn thầm nghĩ sau này
sẽ thu thập thật nhiều nguyên liệu. Sau đó sẽ tự mình luyện chế một thanh phi
kiếm thật tốt.
Lần đầu tiên tại Tiên giới, Lý Thành Trụ thấy được nhiều người như vậy, trong
lòng cảm thấy vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Hắn thoải mái nhìn ngắm, đánh giá thế thái nhân tình xung quanh:
Ha ha, bên kia có người cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, so với lão tử cũng
còn yếu nhược hơn.
Ây, cũng có cả Xuất Khiếu trung kỳ, bất quá vẫn chưa thể ngăn được một mũi
tên của lão tử.
Ồ, thiếu nữ kia ngực lớn quá. Tiên giới quả nhiên cũng có nhiều mỹ nữ, nàng
ta đang đi đến…lão tử đang rung động. Ôi trên mặt nàng có gì vậy?....Ta ngất,
là thật nhiều vết chân chim….
Ôi trời sập, tiểu hài tử kia đã đạt đến Phân Thần kỳ! Ta chết mất.
Những người trước mắt hắn mặc đủ thứ trang phục kỳ quái, phong cách thì đủ cả,
bao gồm từ cổ đến kim, đông tây kết hợp, hở hang có, kín đáo có, cũng biết kết
hợp các gam màu nóng lạnh lại với nhau..Lần đầu tiên Lý Thành Trụ tiếp xúc với
thế giới Tiên nhân trong lòng cũng cảm thấy một niềm vui trỗi dậy.
“Chi” - Dường như cảm nhận được Lý Thành Trụ đang vui sướng trong lòng, Tiểu
Vật cũng từ trong ba lô du lịch nhảy tót lên vai hắn.
Lý Thành Trụ sờ sờ vào đầu Tiểu Vật, đang định nói chuyện với nó, chợt bên
cạnh truyền đến thanh âm ngọt ngào của nữ nhân:
Chú thích:
(1) chuột tìm bảo vật.