Ngao Cò Tương Tranh


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Lý Thành Trụ cố nén vẻ mặt bi thương, thu lấy đảm lược mở miệng nói:


  • Cho dù tại hạ không nguyện ý cũng phải giúp đúng không?

Thôi Tiêu Sái vẫn nở nụ cười như trước:


  • Bằng hữu nói những lời này sai rồi. Gốc rễ của sự hạnh phúc là giúp đỡ
    người khác. Nhìn bằng hữu cũng là người chính nghĩa, dám chắc sẽ không cự
    tuyệt thỉnh cầu nho nhỏ của tại hạ.

Lý Thành Trụ trong lòng thầm mắng Thôi Tiêu Sái không biết xấu hổ. Bất quá vẻ
ngoài hắn vẫn tỏ vẻ hào sảng:


  • Đã như vậy, tiểu tử không thể từ chối nữa.

Thôi Tiêu Sái hài lòng nhìn gã nhập môn tu tiên trước mắt:


  • Không biết lai lịch sư thừa của bằng hữu như thế nào?

Thôi Tiêu Sái rất cơ cảnh, mặc dù tu vi Lý Thành Trụ không cao, nhưng hắn vẫn
nghi ngại thế lực sau lưng Lý Thành Trụ, cho nên vẫn cẩn thận hỏi một câu.

Môn phái của mình như thế nào, Lý Thành Trụ làm sao biết được? Chỉ đành đáp:


  • Gia sư chính là đương nhiệm Tiếp Dẫn Tiên Sứ.

Thôi Tiêu Sái kinh hãi liếc nhìn Hác Mỹ Lệ, ánh mắt của hai người đều lộ ra vẻ
nghi hoặc không thôi. Tiếp Dẫn Tiên Sứ gần trăm năm trước đã tiến vào Thiên
Phúc Địa Tái đại trận. Lão ta thu nhận đồ đệ từ lúc nào? Nhưng nếu Lý Thành
Trụ thật sự là đồ đệ của Tiếp Dẫn Tiên Sứ thì hai người tuyệt không dám dây
dưa vào!

Hác Mỹ Lệ không nói gì, chỉ âm thầm suy nghĩ. Chưa nói đến việc Tiếp Dẫn Tiên
Sứ có từng nhận đồ đệ hay không. Nhưng cho dù có thu nhận đồ đệ cũng không thể
thu nhận một gã có tu vi yếu kém như vậy được? Thanh niên trước mắt còn chưa
đột phá qua Nguyên Anh kỳ. Nói thế nào cũng không giống đệ tử của Tiếp Dẫn
Tiên Sứ.

Huống chi Huyễn Kiếm tông của Tiếp Dẫn Tiên Sứ cách đây gần nửa vòng Tiên
giới. Cho dù người này là đệ tử Tiếp Dẫn Tiên Sứ đi nữa thì một kiếm giết chết
hắn cũng không ai biết được?

Vốn còn có chút hy vọng, Hác Mỹ Lệ giờ đây - đối với gã thanh niên tự xưng là
đồ đệ Tiếp Dẫn Tiên Sứ - đã hoàn toàn tuyệt vọng, thở dài một tiếng thầm nghĩ:


  • Chuyện hôm nay xem ra không hề đơn giản!

Thôi Tiêu Sái nhìn dáng vẻ lóng ngóng của Lý Thành Trụ, giống như khó thốt ra
tâm ý, bèn hỏi:


  • Bằng hữu có gì chứng minh bằng hữu chính là đồ đệ của Tiên Sứ đại nhân hay
    không?

Lý Thành Trụ nhún vai, tức giận nói:


  • Ngay cả một cọng lông lão già quỷ quái đó cũng chưa từng đưa cho tại hạ.

Hác Mỹ Lệ nhíu mày:


  • Người này dám thốt lời vô lễ với sư trưởng như vậy, càng xem càng giống là
    kẻ lừa đảo.

Tuy nhiên Thôi Tiêu Sái lại lộ ra vẻ hớn hở:


  • Không sao, chỉ cần bằng hữu ở đây chứng kiến mọi chuyện là được.

Lý Thành Trụ khẳng khái đáp:


  • Được, tiến hành đi.

Thôi Tiêu Sái nhìn hắn với vẻ mặt thích thú, đoạn quay đầu nhìn Hác Mỹ Lệ nói:


  • Có đồ đệ của Tiên Sứ đại nhân ở đây. Bây giờ chúng ta đã có thể trao đổi
    được chưa? Cho dù ngươi không tin ta thì cũng phải tin đồ đệ của Tiên Sứ đại
    nhân chứ. – Từ đầu đến cuối Thôi Tiêu Sái cũng không thèm hỏi đến cả tên của
    Lý Thành Trụ. Có ngốc lắm cũng thấy được Thôi Tiêu Sái căn bản không thèm để
    vào mắt vị đệ tử của Tiếp Dẫn Tiên Sứ này.

Hác Mỹ Lệ đương nhiên không tin lời Lý Thành Trụ, cũng không tin vào Thôi Tiêu
Sái đang tươi cười trước mắt. Song trong lòng lại nảy ra chủ định khác.

Đã có chủ ý, Hác Mỹ Lệ cười nói:


  • Được, ta trao đổi với ngươi. Tuy nhiên mối thù đoạt bảo ngày hôm nay, sau
    này ta nhất định sẽ trả lại gấp bội cho ngươi. – Nói xong, lấy từ trong giới
    chỉ ra một khối Thiên Cơ linh thạch:


  • Đây là Thiên Cơ linh thạch, ngươi có muốn kiểm tra hay không?


Thôi Tiêu Sái cũng tháo giới chỉ từ tay ra, cười nói:


  • Không cần, ta rất tin tưởng ngươi.

Hác Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng:


  • Chuyện lạ có thật.

Lý Thành Trụ đứng cách đó không xa, trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi, thầm
cầu khẩn cho hai người ngàn vạn lần đừng nảy sinh lòng khác. Nếu không hắn
nhất định sẽ bị vạ lây.

Hác Mỹ Lệ chậm rãi bước đến gần Thôi Tiêu Sái, cao giọng nói:


  • Khoan, phi kiếm của ngươi cũng phải cho vào trong giới chỉ.

Thôi Tiêu Sái ngẩn người kháng nghị:


  • Sao có thể như vậy? Kiếm của ta không cầm trên tay, bị ngươi chém một kiếm
    thì sao?

Hác Mỹ Lệ lạnh lùng nói:


  • Ngươi đã nói ngay cả phi kiếm cũng đưa cho ta, sao bây giờ lại không nỡ?
    Hay là ngươi không muốn trao đổi nữa?

Thôi Tiêu Sái ngượng ngùng cười nói:


  • Vậy sao? Thế này nhé. Để cho công bằng, phi kiếm của ngươi cũng phải cho
    vào trong giới chỉ.

Hác Mỹ Lệ y lời, cho phi kiếm vào trong giới chỉ. Ngay lúc này thì dị biến xảy
ra, Thôi Tiêu Sái bắn ra ánh mắt ác độc, phi kiếm vung lên đâm thẳng đến Hác
Mỹ Lệ.

Hác Mỹ Lệ kinh hãi rút ra phi kiếm, cố chống đỡ tấn công của Thôi Tiêu Sái.

“Phập!” - phi kiếm Thôi Tiêu Sái đã nhanh hơn một bước cắm thẳng vào ngực Hác
Mỹ Lệ.

Hác Mỹ Lệ ôm ngực mắng to:


  • Thôi Tiêu Sái, ngươi thật là tiểu nhân bỉ ổi. Sớm đã biết ngươi không hề có
    ý tốt.

Thôi Tiêu Sái cười lớn:


  • Biết thì sao? Có tránh được mưu kế của lão tử hay không? Còn không mau giao
    Thiên Cơ linh thạch ra đây.

Hác Mỹ Lệ vẻ mặt tức giận đến cùng cực, quát lên:


  • Mơ tưởng! – Đoạn quay đầu nhìn Lý Thành Trụ như gửi gắm tia hy vọng cuối
    cùng:


  • Đừng quên đồ đệ của Tiên Sứ đại nhân đã chứng kiến mọi chuyện. Cho dù giết
    được ta, chuyện xấu của ngươi cũng sẽ bại lộ. Đến lúc đó ta xem ngươi làm sao
    có thể đặt chân vào Tiên giới nữa.


Thôi Tiêu Sái nghe vậy, khẽ quay sang nhìn Lý Thành Trụ bị vây ở một chỗ, cười
nói:


  • Hắn? Ai biết hắn có đúng là đồ đệ của Tiên Sứ đại nhân hay không? Cho dù là
    đúng, lão tử một kiếm giết chết, kẻ khác làm sao biết được?

Lý Thành Trụ nghe đến đây, trong lòng thầm chửi tổ tông mười tám đời Thôi Tiêu
Sái. Đồng thời cầu khấn cho Hác Mỹ Lệ có thể cầm cự một hồi. Nếu không, Thôi
Tiêu Sái sau khi thu thập nàng ta, tất sẽ giết hắn diệt khẩu.

Pháp khí công kích trên tay hắn chỉ có Diệt Thần cung. Tuy nhiên trước khi
công kích, Diệt Cung thần cần có một thời gian tập trung sức mạnh. Bất quá chỉ
cần thời gian ngắn ngủi này Thôi Tiêu Sái cũng đủ sức giết chết hắn làm nhiều
lần.

Hác Mỹ Lệ tâm trạng đã như một đám tro tàn, biết chắc Thôi Tiêu Sái muốn đưa
mình vào chỗ chết. Bất quá nàng đành cố nén đau đớn phát ra công kích.

Hác Mỹ Lệ vốn đã thua kém Thôi Tiêu Sái một chút. Bây giờ lại bị đánh lén thụ
thương. Giao thủ với đối phương khó khăn lắm mới chi trì được.

Thôi Tiêu Sái cũng không dám bức bách Hác Mỹ Lệ đến đường cùng. Mặc dù chiến
thắng đã nắm chắc trong tay, song ả điên này rất có thể sẽ tự bạo Nguyên Anh.
Khi đó hắn không chết cũng sẽ trọng thương. Cho nên hắn vẫn duy trì lối đánh
không nhanh không chậm của mình. Chủ ý kéo dài thời gian cho đến khi Hác Mỹ Lệ
kiệt lực mới hạ sát thủ.

Lý Thành Trụ ở đằng kia, thừa lúc hai người giao đấu vội xuất ra Diệt Thần
cung, chậm rãi truyền linh lực vào đó, tránh gây chú ý cho Thôi Tiêu Sái.

Song phương giao thủ một canh giờ, Hác Mỹ Lệ giờ phút này đã biến thành thảm
trạng. Xiêm y tơi tả, da thịt trắng muốt lộ hết ra ngoài, pháp bảo hộ thân
cũng đã bị Thôi Tiêu Sái đánh nát.

Nàng nhất thời bi phẫn, hoành ngang phi kiếm, ngạnh tiếp một chiêu của Thôi
Tiêu Sái.

“Keng!” - Phi kiếm của nàng đã bị gãy thành hai đoạn. Thôi Tiêu Sái cười to
nói:


  • Để xem ngươi chết như thế nào.

Sắc mặt Hác Mỹ Lệ tái nhợt, thân lâm vào tuyệt cảnh, song thần trí nàng lại
hết sức tỉnh táo, cắn răng lao thẳng đến người Thôi Tiêu Sái.

“Phập!” – Phi kiếm Thôi Tiêu Sái đâm xuyên qua cơ thể Hác Mỹ Lệ. Tuy nhiên hắn
chưa kịp cao hứng đã phát hiện ra Hác Mỹ Lệ nắm chặt lấy hai tay hắn, đan điền
nhanh chóng vụt nổ tung thành một khối bạch quang.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #20