Hung Hiểm


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_


  • Thì ra chính ngươi là kẻ đã kinh động đến đại trận? – Một thanh âm vang lên
    từ phía trên Lý Thành Trụ.

Lý Thành Trụ ngẩng đầu nhìn lên. Một thanh niên phong lưu tiêu sái đang lơ
lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Thành Trụ vội vàng lắp bắp nói:


  • Tiền bối, vãn bối không biết nơi này là Thiên Phúc Địa Tái đại trận. Trong
    lúc vô ý đã làm kinh động đến đại trận, thỉnh xin tiền bối bỏ qua.

Lý Thành Trụ biết rõ bản thân hắn chưa là gì trong Tiên giới, cho nên mới
khách khí với đối phương như vậy. Hơn nữa người này thủ trận tại đây, dám chắc
cũng phải là cấp bậc Tiên nhân. Kêu một tiếng tiền bối cũng không có gì là quá
oan ức.

Người kia lạnh lùng nói:


  • Nơi này là cấm khu, mau rời khỏi đây.

Lý Thành Trụ cảm nhận được từ ánh mắt đối phương phát ra áp lực vô cùng mạnh
mẽ, thân thể khẽ toát mồ hôi lạnh, vội vàng đáp:


  • Vãn bối sẽ lập tức rời khỏi nơi đây. – Nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy.

Ra khỏi Thiên Phúc Địa Tái đại trận, Lý Thành Trụ mới biết Tiên giới so với
suy nghĩ trước kia của mình thì phong phú hơn nhiều. Nơi đây không chỉ có bầu
trời trắng xóa, tiên khí bao phủ, ngược lại Tiên giới trong mắt hắn bây giờ
lại hơi giống với địa cầu - có hoa có cây, có mây có gió, cũng có mặt trời,
đây đó còn có rất nhiều linh thú cấp thấp bay lượn ríu rít.

Thì ra hơn một năm nay hắn chỉ quanh quẩn trong Thiên Phúc Địa Tái đại trận
nên chưa biết hết được cảnh vật thực sự của Tiên giới.

Hít một hơi, cảm nhận sinh cơ mạnh mẽ của Tiên giới, Lý Thành Trụ đã cảm thấy
thoải mái rất nhiều.

Đi thêm nửa ngày, Lý Thành Trụ vẫn không hề thấy một dấu hiệu nào về cuộc sống
con người. Hắn chỉ đành tự giải thích:


  • Nơi này cách Thiên Phúc Địa Tái đại trận không xa, cho nên không ai dám
    sinh sống gần đây.

Bất quá bây giờ hắn đã ra khỏi Thiên Phúc Địa Tái đại trận, có muốn quay về
tìm sư phụ cũng không được nữa. Lý Thành Trụ bất giác cảm thấy buồn phiền lắm.
Khi xưa ở bên cạnh sư phụ cũng không hỏi rõ sư môn của sư phụ như thế nào, mà
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cũng thật hồ đồ, bình sinh lão chỉ thu một tên đồ đệ, cho dù
không truyền cho hắn công pháp tu luyện của bản môn thì cũng nên nói rõ mọi
chuyện về môn phái của mình cho hắn biết mới đúng.

Cũng may Tiếp Dẫn Tiên Sứ tại Tiên giới cũng không phải là nhân vật tầm
thường. Nếu Lý Thành Trụ gặp ai đó, hỏi thăm một chút, chắc hẳn sẽ biết được
sư môn của hắn ở đâu.

Theo lời sư phụ hắn nói thì mỗi nhiệm kỳ của Tiếp Dẫn Tiên Sứ là một trăm năm.
Sư phụ của hắn chỉ còn ba năm nữa là mãn nhiệm. Đến lúc đó có thể ra khỏi
Thiên Phúc Địa Tái đại trận hội ngộ với hắn.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, Lý Thành Trụ nhẹ nhõm, mang theo Tiểu Vật bay về
phía trước.

Bây giờ quan trọng nhất là tìm một nơi có người sinh sống. Mấy tháng vừa rồi
hắn lang thang trong rừng rậm cũng đã gặp quá nhiều buồn phiền.

Đi thêm một ngày nữa, Lý Thành Trụ cuối cùng đã mơ hồ cảm giác được phía trước
có người. Trong lòng mừng rỡ, vội gia tăng tốc độ.

Không lâu sau hắn đã nghe thấy tiếng người, tiếng phi kiếm giao nhau vang lên
ở phía trước.


  • Tiên giới cũng có người đánh nhau? – Lý Thành Trụ ngạc nhiên, đình chỉ cước
    bộ. Nguyên hắn muốn tìm một người, hỏi một chút thông tin. Ai ngờ lại gặp phải
    chuyện đánh nhau. Bản thân hắn bây giờ chỉ mạnh hơn trẻ con tại Tiên giới một
    chút, tiến vào những nơi đánh nhau tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm.

Trong lúc Lý Thành Trụ đang phân vân, không biết nên tiến hay lui thì giọng
nói của một nam nhân truyền đến:


  • Hác Mỹ Lệ, ngươi tưởng rằng dựa vào tu vi của ngươi thì có thể chạy thoát
    sao?

Thanh âm nữ nhân lập tức vang lên, đáp lại:


  • Thôi Tiêu Sái, ngươi thật vô sỉ. Cho dù tu vi ta không bằng ngươi cũng thì
    đừng hòng có thể khi dễ ta.

Lý Thành Trụ đang có ý định chạy trốn, nghe đoạn nói chuyện này chút nữa đã
ngã lăn ra mặt đất - “Mỹ Lệ”, “Tiêu Sái”, hai cái tên này thật làm cho người
ta buồn cười đến chết mất.

Thôi Tiêu Sái cười ha hả, nói:


  • Mặc dù tu vi của ta chỉ cao hơn ngươi một chút, nhưng cho dù ngươi dùng
    pháp bảo cũng sẽ không thể nào đánh lại ta. Nếu muốn đánh nhau, ta chỉ sợ lỡ
    tay làm khuôn mặt xinh đẹp của ngươi trở nên méo mó mà thôi.

Hác Mỹ Lệ “phì” một tiếng, thanh âm trong trẻo vang lên:


  • Đừng bức người quá đáng, lão nương mà điên lên thì cho dù phải tự bạo
    Nguyên Anh, tất cũng không để cho ngươi đắc ý.

Thôi Tiêu Sái sửng sốt, thầm nghĩ:


  • Con mẹ điên này có thể làm như vậy lắm đây, không nên bức bách ả nữa. –
    Nghĩ vậy vội hiện ra vẻ mặt tươi cười, nói:


  • Vậy chúng ta thương lượng được không?


Hác Mỹ Lệ lạnh lùng đáp:


  • Có chuyện gì, mau nói. Lão nương không muốn phí thời gian.

Thôi Tiêu Sái không hề tức giận, vẫn mỉm cười nói:


  • Ngươi có được hai khối Thiên Cơ linh thạch, nên chia cho ta một khối. Chúng
    ta vẫn giữ được hòa khí?


  • Thiên Cơ linh thạch? – Đang chuẩn bị đào tẩu, Lý Thành Trụ chợt dỏng tai,
    chân bám thẳng xuống đất bất động.


  • Mẹ ơi, Thiên Cơ linh thạch! Cho dù là hạ phẩm Thiên Cơ linh thạch cũng đã
    khiến cho người tu tiên đánh nhau vỡ đầu chảy máu. Vậy mà ả điên này lại có
    đến hai khối?


Lý Thành Trụ không nén được, khóe miệng chảy ra nước bọt ròng ròng, chậm rãi
ẩn thân, bò đến gần chiến trường.

Hác Mỹ Lệ tựa hồ biết mình cũng không thể dễ dàng trốn thoát khỏi tay Thôi
Tiêu Sái, ngẫm nghĩ một lúc lâu, đoạn mở miệng nói:


  • Ngươi có cách nào có thể làm cho ta tin ngươi được không? Nếu ta đưa ngươi
    một khối Thiên Cơ linh thạch, ngươi lại phản ngôn thì sao?


  • Dùng phi kiếm của ta làm tin? Trước tiên chúng ta tiến hành trao đổi, chờ
    ngươi đến được nơi an toàn, sau đó sẽ dùng phương pháp truyền tống trả lại phi
    kiếm cho ta. Đương nhiên ngươi cũng có thể không cần trả lại phi kiếm cho ta.
    – Thôi Tiêu Sái vui vẻ nói.


Bất quá Hác Mỹ Lệ lại giận dữ:


  • Không được! Dạng phi kiếm tầm thường như của ngươi thì một khối Thiên Cơ
    linh thạch có thể đổi được cả ngàn thanh. Ngươi nghĩ nó có thể coi là vật làm
    tin sao?

Thôi Tiêu Sái ngẩn người:


  • Vậy sao mới được? Hay là ta thêm cho ngươi giới chỉ và toàn bộ những thứ
    bên trong giới chỉ?

Hác Mỹ Lệ lắc đầu:


  • Những thứ rác rưởi đó làm sao có thể so sánh với Thiên Cơ linh thạch?

Thôi Tiêu Sái cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, đoạn mở miệng nói:


  • Nếu cũng không được thì nhờ vị bằng hữu kia làm chứng? – Dứt lời chỉ tay
    vào vị trí Lý Thành Trụ đang ẩn nấp.

Hắc Mỹ Lệ cười lạnh nói:


  • Bằng vào hắn? Một gã Nguyên Anh kỳ nhập môn? Chỉ một kiếm của ngươi cũng đã
    đủ giết gã, hủy thây phi tang chứng cứ.

Lý Thành Trụ trong lòng cả kinh thì ra hai người kia đã sớm phát hiện ra mình.
Lộ tẩy cũng đã lộ tẩy, chi bằng cứ sảng khoái hiện thân, bèn cười lớn bước ra:


  • Chào mọi người. Hì hì, hai người cứ tiếp tục. Tại hạ chỉ đi ngang qua,
    không nghe, không thấy gì cả.

Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Thôi Tiêu Sái và Hác Mỹ Lệ, vội chạy
đi.

Thôi Tiêu Sái vội đưa hữu thủ lên cản hắn lại:


  • Bằng hữu đừng chạy. Tại hạ còn có việc muốn thỉnh mời bằng hữu hỗ trợ.

Lý Thành Trụ đột nhiên cảm thấy tay chân cứng đờ, không thể nào di động. Người
này chỉ cần nhấc tay đã vây khốn được hắn. Tu vi ít nhất cũng đã đạt đến Phân
Thần kỳ.

Vẻ mặt Lý Thành Trụ sa sầm xuống, vận mệnh của mình xem ra lại rơi vào vòng
hung hiểm. Sớm biết xảy ra tình huống này thì lúc đầu không nên nhiều chuyện
làm gì.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #19