Ra Khỏi Trận Pháp


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Đối với những sự việc trước hôn mê, Lý Thành Trụ nhớ rõ nhất là câu nói “máu
ta làm xúc tác, thân thể ta làm khí. Ta và ngươi dung hợp, chống ta phải chết,
nghịch ta phải giết. Quét sạch mọi chuyện bất bình trên thế gian, khiến cho
địch nhân trước mắt lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng”. Sau khi tỉnh dậy, Lý Thành
Trụ không còn thấy Tiên cung đâu nữa, lục lọi trong giới chỉ, xung quanh, hắn
cũng không thấy đâu. Riêng khối Mộc Chi Tinh Hoa vẫn nằm bên cạnh hắn. Về phần
bảy khối Thiên Cơ thạch, đều đã bị cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa khi nãy
phá hủy hoàn toàn.

Cho đến khi Lý Thành Trụ nhặt khối Mộc Chi Tinh Hoa lên, hắn mới chú ý đến vết
xăm màu xanh trên cổ tay.

Lý Thành Trụ ngẩn người, hắn chắc chắn vết xăm trên tay chính là cánh cung màu
xanh đen kia.

Quả nhiên sau vài lần thử nghiệm, hắn đã có thể xuất ra cánh cung trên tay,
khi không sử dụng, lại có thể dung nhập nó trở vào cổ tay.

Cầm lấy cây cung đã cứu mạng hắn trên tay, Lý Thành Trụ xuất hiện một cảm giác
rất thân thiết với nó, phảng phất như cây cung cũng là một bộ phận trên cơ thể
hắn. Hơn nữa một thứ cảm giác xúc động khó hiểu đã khiến hắn bất tri bất giác
cầm lấy khối Mộc Chi Tinh Hoa, đặt vào điểm giữa cánh cung.

Kỳ tích xuất hiện! Mộc Chi Tinh Hoa và Mặc Lục cung như hai mảnh ghép hoàn
chỉnh dính vào nhau. Lý Thành Trụ không nghĩ ngợi nhiều, lấy thêm hai khối Mộc
Cho Tinh Hoa đặt vào hai vị trí mũi nhọn còn lại trên cánh cung hình chữ “W”,
biến hóa lập tức cũng xảy ra tương tự như vậy - hai khối Mộc Chi Tinh Hoa bị
hấp thu, trong đầu Lý Thành Trụ cũng hiện lên một đoạn thông tin hết sức mơ
hồ.

Diệt Thần Đồ Ma cung – một cái tên xấu xí.


  • Nhưng ta thích! – Lý Thành Trụ buột miệng thốt lên.

Kéo căng dây cung, ngón tay móc chặt vào dây cung, linh lực của bản thân rót
vào thân cung, điều động năng lượng của Mộc Chi Tinh Hoa. Một mũi tên xanh
biếc hiện ra trên cánh cung.

Lý Thành Trụ buông tay, mũi tên xanh biếc do linh lực tạo thành ngâm lên một
tiếng, bắn vọt ra khỏi thân cung. Tiếng ngâm của mũi tên xanh vang lên, khiến
cho Tiểu Vật đang ngủ say cũng bừng tỉnh dậy, chui vào ngực hắn.

Lý Thành Trụ thỏa mãn nhìn một dải ngân tuyến màu xanh do mũi tên vẽ ra trên
không trung. Trong phạm vi rộng mười thước, dài trăm thước dưới mặt đất, cây
cối đều đổ gục dưới khí tiễn. Uy lực cường đại như vậy, quả nhiên không hổ
danh Diệt Thần Đồ Ma cung.

Im lặng ngẫm nghĩ, hắn hiểu được bản thân mình giờ đây cũng chỉ có thể bắn ra
tối đa năm mũi Mặc Lục tiễn, khi đó linh lực sẽ khô kiệt.

Mặc dù chỉ có năm mũi tên, nhưng với uy lực mạnh mẽ như vậy thì cho dù là cao
thủ Độ Kiếp kỳ trong khoảng cách gần cũng không thể cản được hai mũi tên của
hắn. Nếu đứng yên cho hắn bắn, Lý Thành Trụ tin chắc chỉ với năm mũi tên này
hắn có thể giải quyết được một gã cao thủ Đại Thừa kỳ. Đương nhiên điều kiện
tiên quyết là đối phương không dùng pháp bảo có tính chất phòng ngự.

Thử qua vài lần, Lý Thành Trụ mới biết Diệt Thần Đồ Ma cung còn có thể điều
tiết được uy lực yếu hay mạnh. Nếu linh lực bản thân quán chú vào thân cung
nhiều, khi đó sẽ điều động được đại lượng Mộc Chi Tinh Hoa, một khi phát tên
sẽ tạo nên uy lực cực lớn, và ngược lại.

Chỉ trải qua vài lần phóng tiễn, Lý Thành Trụ đã mệt mỏi, phải ngồi xuống khôi
phục linh lực trong cơ thể. Kỳ lạ một điều là từ khi Lý Thành Trụ và Kỳ Lân
thú đánh một trận, tốc độ khôi phục linh khí của hắn đã trở nên nhanh hơn
trước rất nhiều. Đáng tiếc là hắn không biết rằng Phong Linh quyết phong ấn
trên người hắn đã bị phá tan, cho nên tốc độ hấp thu linh khí của hắn đương
nhiên sẽ tăng vọt. Lý Thành Trụ lại tưởng rằng đó là một hiện tượng bình
thường khi đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Tiểu Vật lúc này ôm khư khư một viên Tiên hạch màu đỏ, vui vẻ ngồi bên cạnh
nhấp nháp, vẻ mặt rất hưng phấn nhìn Lý Thành Trụ.

Lý Thành Trụ vừa nhìn liền biết đó là Tiên hạch của Kỳ Lân thú. Hắn sẽ xoa xoa
đầu Tiểu Vật, âu yếm nói:


  • Ăn đi, sau này chỉ cần mi thích, lão tử sẽ cho mi ăn tất cả Tiên hạch của
    ta.

Tiểu Vật nghe hắn nói xong, kêu lên “chít chít” hai tiếng, tỏ vẻ hài lòng.

Lần này có thể đại công cáo thành tất cả đều nhờ Tiểu Vật. Nếu không có nó dẫn
dụ công kích của Kỳ Lân thú, Lý Thành Trụ đã sớm vong mạng. Tiểu Vật thực sự
là rất tốt với hắn. không nghĩ ra chỉ trải qua vài ngày đi theo hắn mà nó đã
có một trái tim nhân ái.

Đợi cho Tiểu Vật ăn xong, Lý Thành Trụ mới mỉm cười nói:


  • Nhìn mi tham ăn như vậy. Hay là sau này gọi ngươi là con heo nhỏ nhé.

“Chi chi!”


  • Ngươi không vui à? Hay gọi là con chó nhỏ nhé?

“Chi chi!”


  • Hay là con chuột nhỏ?

“Chi chi!”

Nghĩ dông nghĩ dài, cuối cùng Lý Thành Trụ cũng không thể nghĩ ra được cái tên
nào hay cả, đành gọi nó bằng những cái tên cũ như: Tiểu súc sinh, Tiểu Vật ..

Phi kiếm đã gãy, Diệt Thần Đồ Ma cung chỉ có thể bắn ra năm mũi tên. Nếu vẫn
còn ở trong Trầm Thụy Tiên Lâm dám chắc sẽ rất nguy hiểm. Lý Thành Trụ bắt đầu
tìm kiếm đường trở ra.

Có Tiểu Vật dẫn đường, Lý Thành Trụ yên tâm thẳng hướng bôn tẩu. Đối với những
tiên thú nguy hiểm đã có Tiểu Vật cũng dùng khứu giác vô song của mình để nhắc
nhở hắn, đi đường vòng, những tiên thú không lợi hại lắm đều gục ngã dưới Mặc
Lục cung của hắn. Mỗi khi tiên thú ngã xuống, Tiểu Vật đều đoạt lấy Tiên hạch
của bọn chúng, sau khi Lý Thành Trụ dùng vũ thủy rửa sạch sẽ mới ung dung đánh
chén.

Một tháng sau, Tiểu Vật đã trở nên béo tròn, không còn giống một con chuột nhỏ
nữa. Hình dáng của nó giờ đây phảng phất giống một con heo nhỏ thì đúng hơn.
Nếu tính ra, trong một tháng vừa qua số tiên hạch mà nó đã ăn có thể lên đến
cả trăm viên.

Một tháng nay, Lý Thành Trụ đôi khi lại cảm thấy trong đầu mình hiện lên thứ
ngữ khí mơ hồ như lúc hắn cùng Kỳ Lân thú chiến đấu.

Cũng trong thời gian này, Lý Thành Trụ từ tri thức tại Tiên giới, đã sáng tạo
ra một loại phép thuật, đặt tên là “Nguyên Tố Phân Thân Thuật”. Loại phép
thuật này lợi dụng linh khí của bản thân, dung hợp với các nguyên tố trong
không khí, tạo thành một phân thân giống như bản thể của chính mình. Phân thân
cũng có thể chiến đấu và tu luyện. Khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể
chia ra thành chín phân thân. Mỗi phân thân đều có lực lượng tương đương với
bản thể. Đến lúc đó, mỗi khi chiến đấu đều có thể biến thành chín người đánh
một.

Lý Thành Trụ là loại người tuyệt đối không nghe theo cái gì gọi là đạo nghĩa
giang hồ, quang minh chính đại. Hắn chỉ biết cũng giống như khi gặp tiên thú
lợi hại thì liên thủ với Tiểu Vật tất có lợi thế cực lớn. Nếu không chiếm loại
tiện nghi này thì mới là loại Vương bát đản.

Đối với Nguyên Tố Phân Thân thuật, Lý Thành Trụ giờ đây cũng chỉ là mới bước
vào khởi đầu, hắn chỉ mới có thể dung hợp Huyễn Hóa thuật và Nguyên Tố Phân
Thân thuật tạo ra được một phân thân. Tuy nhiên phân thân của hắn chưa thể
chịu được công kích, khẽ chạm vào đã tan biến, giống như một thứ đồ trang sức
mỏng manh. Nhưng nếu dùng phân thân để đào tẩu hoặc phân tán sự chú ý của địch
nhân thì rất hữu ích.

Ngày hôm nay, Lý Thành Trụ đang theo sau Tiểu Vật bỗng nhiên Tiểu Vật dừng
lại, miệng kêu “chi chi” không ngớt, quay đầu nhìn Lý Thành Trụ, lại quay đầu
ra phía trước, sau đó cấp tốc chạy đi.


  • Không lẽ Tiểu Vật lại phát hiện ra bảo bối gì?

Lý Thành Trụ hưng phấn chạy theo sau Tiểu Vật.

Chạy chưa được một dặm đường, đột nhiên một làn ánh sáng cực mạnh ập đến. Lý
Thành Trụ bỗng phát hiện mình đang đứng dưới ánh mặt trời. Hắn ngẩng đầu nhìn
lên, trên trời quả nhiên có một mặt trời.


  • Nơi này đâu phải Tiên giới?


  • Tiên giới làm gì có mặt trời?


Nghi hoặc nhìn ra sau, Lý Thành Trụ kinh hãi, trợn mắt nhìn! Sau lưng hắn rõ
ràng là rừng rậm bây giờ đã biến thành một dải bình nguyên. Không lẽ trong lúc
vô ý, hắn đã xuyên qua thời không?

Đưa tay sờ sờ lấy lớp không khí sau lưng, Lý Thành Trụ hiểu rằng có một bức
tường trong suốt đã ngăn cản hành động của hắn lại.

Kết giới?

Lý Thành Trụ nhịn không được, vận lực trên tay, xuyên qua tầng không khí trong
suốt nhưng tạo ra lực cản đó, tuy nhiên một luồng khí lực mạnh mẽ đã phản chấn
lại, hất văng hắn ngã ra mặt đất.

Lý Thành Trụ chưa kịp đứng dậy thì từ bầu trời xa xa đã vang lên tiếng một
người:


  • Kẻ nào to gan dám kinh động đến Thiên Phúc Địa Tái đại trận?

Thiên Phúc Địa Tái đại trận?

Lý Thành Trụ đột nhiên tỉnh ngộ, cao hứng cười phá lên:


  • Ha ha, lão tử cuối cùng cũng đã thoát khỏi Trầm Thụy Tiên Lâm.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #18