Thắng Thảm Nhưng Giết Được Kỳ Lân Thú


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Kỳ Lân thú càng đau đớn, càng trở nên hung hãn. Nếu chân trước của nó không bị
thương, sợ rằng đã dùng trảo tóm lấy Lý Thành Trụ, bóp nát hắn thành nhục phấn
mới cam lòng. Tuy nhiên chỉ cần công kích từ xa Lý Thành Trụ cũng đã khó lòng
tránh né.

Lý Thành Trụ biết rằng lần này có lẽ hắn đang đùa với tính mạng của chính
mình. Vừa rồi, nếu không chọc giận Kỳ Lân thú, bản thân còn có thể sống lâu
thêm một chút. Sau khi bắn đi mất đoạn kiếm gãy, hắn không còn thứ gì có thể
dùng làm tên nữa, ngoại trừ thanh kiếm phế thải dưới chân.

Tuy nhiên trong cơn nguy hiểm, đầu óc của hắn lại trở nên tinh minh nhất. Một
mưu kế chợt hiện lên trong đầu hắn - Lý Thành Trụ nhớ đến bảy khối Thiên Cơ
thạch.

Hắn có thể bày bố ra được một cái Thúc Tiên Phược Ma trận!

Chỉ cần có thể trói chặt Kỳ Lân thú lại một chỗ, hắn có thể tự mình giết chết
nó. Mắt đã thấy qua uy lực của Tiên cung, Lý Thành Trụ cảm thấy rất tin tưởng
vào cánh cung này.

Tuy nhiên hắn chỉ còn một cơ hội duy nhất. Bởi hắn chỉ còn duy nhất một mũi
tên – phi kiếm phế thải.

Đã có chủ ý, Lý Thành Trụ vừa tránh né linh khí đạn của Kỳ Lân thú, vừa sắp
đặt vị trí của Thiên Cơ thạch. Tuy nhiên khó khăn ở chỗ hắn không được để cho
Ngũ Nguyên Thiên Hỏa của Kỳ Lân thú rơi trúng Thiên Cơ thạch, nếu không Thiên
Cơ thạch sẽ bị tiêu hủy, kế hoạch của hắn sẽ thất bại. Lý Thành Trụ hoàn toàn
tập trung vào công việc của mình, hắn ai bài Thiên Cơ thạch ở các vị trí mà
Ngũ Nguyên Thiên Hỏa không thể thiêu đốt, thậm chí vài lần còn dùng nhục thân
dẫn dụ linh khí đạn không cho nó bắn trúng vị trí Thiên Cơ thạch.

Sau cùng, bảy khối Thiên Cơ thạch cũng đã được hắn an bài tại bảy nơi Kỳ Lân
thú không chú ý đến. Bây giờ chỉ cần có thể an toàn đứng trong trận, phát động
trận pháp, mở ra trận nhãn. Khi đó kế hoạch của hắn đã thành công được một
nửa.

Một lần nữa hắn mạo hiểm tránh né công kích của Kỳ Lân thú, đoạn bay vụt vào
vị trí trận nhãn, lấy ra một khối Mộc Chi Tinh Hoa đặt vào trận nhãn, lại lấy
một viên đan dược cho vào miệng, đợi cho Kỳ Lân thú tiến đến, song thủ bắt ấn,
hét lớn một tiếng:


  • Thúc Tiên Phược Ma trận, khai trận cho ta!

Đang chuẩn bị phát ra công kích, Kỳ Lân thú đột nhiên phát hiện ra thân thể
mình bị đè nặng xuống, tựa hồ trên lưng cõng thêm một tòa núi lớn, dưới chân
cũng xuất hiện vô số dây leo quấn chặt lấy thân hình. Kỳ Lân thú cho dù trời
sinh thần lực nhất thời cũng không thể nào tránh thoát được. Nó vùng vẫy, giật
đứt được vài dải dây leo thì lại có vô số dây leo khác mọc ra khóa chặt thân
thể lại.

Không những thế, Kỳ Lân thú còn cảm giác được phía trước có một cỗ năng lượng
cực kỳ lớn mạnh đang tụ tập. Nó cảm thấy run sợ, lập tức há miệng, phun ra một
khỏa linh khí đạn cực lớn.

Lý Thành Trụ đem linh khí toàn thân dồn lên cánh cung, cả thân người cũng trở
nên run rẩy. Cánh cung phát ra ánh sáng xanh ngày càng chói mắt, ngay cả thân
hình hắn cùng hoàn toàn bị ánh sáng xanh bao phủ.

Cánh cung càng run rẩy, càng trở nên lợi hại, Lý Thành Trụ giương cung cũng đã
hết sức khó khăn, ngay cả linh khí trong người cũng đã không còn chịu sự khống
chế của bản thân nữa mà chuyển hết lên cánh cung. Mắt thấy linh khí đạn từ
trong miệng Kỳ Lân thú bắn ra, Lý Thành Trụ không dám chậm trễ, vội cắn đầu
lưỡi phun ra một ngụm máu tươi mang theo lực lượng nguyên thần vào thân cung.
Ngay lúc này, từ lưng hắn truyền đến cảm giác đau nhói, trong đan điền lập tức
xuất hiện một lượng linh khí khổng lồ, rót sạch vào thân cung.

Lý Thành Trụ vốn muốn dùng nguyên thần lực lượng của chính mình, gia tốc vào
cung tiễn, nhưng không ngờ khi hắn cắn lưỡi phun huyết, Phong Linh quyết của
Tiếp Dẫn Tiên Sứ phong ấn trong cơ thể hắn cũng bị phá tan. Hơn nữa trong não
hải còn xuất hiện một giọng nói thần bí:


  • Máu của ta là chất xúc tác, thân thể ta là thần khí. Ta với ngươi dung hợp.
    Nghịch lại ta phải chết, chống lại ta phải giết. Quét sạch mọi bất bình trên
    thế gian, khiến cho địch nhân trước mắt lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Diệt –
    Thần – Đồ - Ma – Tiễn!

Một đạo quang mang màu xanh đen - tỏa ra áp lực khiến cho người ta cảm thấy hô
hấp cũng phải đình trệ - từ dây cung bắn thẳng vào linh khí đạn của Kỳ Lân
thú.

Xanh đỏ giao nhau, tạo thành một đóa hoa xinh đẹp nhất trên thế giới. Tuy
nhiên đóa hoa sớm nở đã sớm tàn, màu xanh đã cắn nuốt hoàn toàn màu đỏ, dư thế
không giảm, tiếp tục lao thẳng vào Kỳ Lân thú.

Không một tiếng động nào vang lên, thủ cấp vĩ đại của Kỳ Lân thú đã bị ánh
sáng xanh biếc bao phủ, trong giây lát đã biến thành hư vô.

Đạo ánh sáng xanh tiếp tục như lưu tinh, bắn vọt về phía chân trời xa, kéo
theo một vệt sáng thật dài, cuối cùng biến mất ở phía xa.

Mất đi thủ cấp, Kỳ Lân thú cũng không còn chút khí lực nào nữa, thân thể đổ ập
xuống mặt đất như một ngọn núi.

Lý Thành Trụ ngã ngồi dưới mặt đất, cố gắng lấy ba lô từ sau lưng, mở ra. Lúc
đó hắn mới ngửa mặt lên trời, chìm vào hôn mê.

Sau khi Lý Thành Trụ ngất đi thì cánh cung tiên khí màu xanh lập tức biến hóa
thành một đạo lưu quang, dung nhập vào cơ thể hắn, biến mất. Tuy nhiên trên cổ
tay Lý Thành Trụ lại đột nhiên xuất hiện một hình xăm cánh cung rất sống động.

Trong bóng tối, một cảnh tượng lạ lẫm hiện ra trong não hải của hắn.

Diệt Thiên Đồ Ma cung….


  • Máu ta là chất xúc tác, thân thể ta là thần khí. Ta và ngươi dung hợp,
    chống ta phải chết, nghịch ta phải giết. Quét sạch chuyện bất bình trên thế
    gian, khiến cho địch nhân trước mắt rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng…..

Diệt Thiên Đồ Ma tiễn….

Năng lượng chi nguyên….

Mộc Chi Tinh Hoa….

Lý Thành Trụ chợt bừng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cả người mềm nhũn. Hiện
trạng cũng giống như tình trạng lần đầu tiên hắn có mặt ở tiên giới.

Cố gắng ngẩng đầu lên quan sát, Tiểu Vật vẫn ngủ say trong ba lô du lịch, cách
đó không xa là thi thể của Kỳ Lân thú nằm sừng sững trên mặt đất. Lý Thành Trụ
gắng gượng ngồi dậy xếp bằng đả tọa, chậm rãi khôi phục linh khí trong cơ thể.

Tuy nhiên lần vận công này rất kỳ quái, trước kia ít nhất cũng phải mất nửa
ngày mới có thể khôi phục linh khí. Bây giờ hắn chỉ tốn một nửa thời gian đã
hoàn toàn sung mãn. Hơn nữa tu vi của hắn trải qua chiến đấu lại tiếp tục đột
phá, đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Từ một kẻ tu tiên bỡ ngỡ, không biết tu tiên, trong vòng gần hai năm đã đạt
đến Nguyên Anh hậu kỳ. Nếu chuyện này để cho người tu tiên biết được, dám chắc
họ sẽ ghen ghét đến mức nổi điên mất.

Nhưng Lý Thành Trụ lại cảm thấy bất an. Sư phụ hắn đã nói không thể tiến bộ
quá nhanh. Tuy nhiên mặc kệ tất cả, dù thế nào đi nữa thì trận đấu này hắn đã
chiến thắng - mặc dù hơi thê thảm một chút, nhưng một Nguyên Anh kỳ có thể
thắng được tiên thú thượng giai cấp sáu cũng đã đủ để Lý Thành Trụ cảm thấy tự
hào.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #17