Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Kỳ Lân thú đang chuẩn bị hành hạ chiến lợi phẩm của mình, không ngờ từ mông
lại truyền đến cảm giác đau rát, một đạo kiếm quang lóe lên trong mắt nó. Kỳ
Lân thú thực sự đã nổi giận, đây là lần thứ hai nó bị đánh lén. Thân là Kỳ Lân
tiên thú chí cao vô thượng, hôm nay lại bị đánh lén hai lần, nó tuyệt đối phải
thiêu hai kẻ đánh lén thành tro bụi mới cam lòng. Kiếm quang bắn đến trước
mắt, nó há lớn miệng nuốt luôn đạo kiếm quang vào mồm.
Lý Thành Trụ cảm thấy vui mừng vô cùng, Kỳ Lân thú không ngờ lại ngu ngốc như
vậy, dùng miệng để đối phó với phi kiếm, vội vàng phát động trận pháp công
kích bên trong thân kiếm.
Một thanh âm khô khốc vang lên - “Rắc!” – Khóe miệng Lý Thành Trụ ứa ra một
dòng máu tươi, Kỳ Lân thú cũng đồng dạng như vậy, trong miệng chảy ra một ít
máu màu vàng.
Lý Thành Trụ không thể tin được, đưa mắt nhìn đăm đăm vào Kỳ Lân thú. Hàn
Quang kiếm của hắn cứng rắn vô cùng, không ngờ lại bị Kỳ Lân thú cắn gãy làm
hai đoạn. Lý Thành Trụ là chủ nhân phi kiếm, chưa kịp triệt tiêu thần thức
khống chế phi kiếm cho nên cũng bị thương. Cũng may là trước lúc phi kiếm bị
chấn gãy hắn đã kịp khởi động trận pháp công kích. Nhìn vết máu từ khóe miệng
Kỳ Lân thú, Lý Thành Trụ hiểu rằng hôm nay mình cũng không hề thiệt thòi. Nên
biết rằng với thực lực ngang ngửa tiên nhân của nó, rất khó có thể làm cho Kỳ
Lân thú bị thương. Nếu công kích vừa rồi không phải tấn công vào nơi hiểm yếu
nhất của nó trong miệng, phỏng chừng một chút vết thương cũng không có.
Thừa dịp Kỳ Lân thú tức giận, Lý Thành Trụ mạo hiểm nhảy vọt qua đầu nó, đáp
xuống bên cạnh, ôm lấy Tiểu Vật, thuận tay nhét vào miệng nó một khối Thiên Cơ
thạch, đoạn vọt ra xa, tránh một viên linh khí đạn đang bắn đến.
Chạy!
Lý Thành Trụ bây giờ trong đầu chỉ có duy nhất ý niệm này. Tiểu Vật sinh tử
còn chưa biết được, ngay cả thanh phi kiếm lợi hại nhất của hắn cũng đã bị
chấn gãy làm đôi. Lý Thành Trụ thậm chí còn thấy rõ đoạn Hàn Quang kiếm dưới
tác dụng của Ngũ Nguyên Thiên Hỏa đã nhanh chóng tan rã, nếu không nhanh chóng
thoát đi, kết quả của hắn cũng sẽ giống như Hàn Quang kiếm. Tuy nhiên với tốc
độ của Tiểu Vật cũng không thể chạy thoát khỏi Kỳ Lân thú, hắn có thể chạy
thoát được không?
Từ giới chỉ lấy ra thanh phi kiếm rác rưởi mà hắn đã luyện chế được, ngự giá
phi kiếm bay đi. Mặc dù chưa hề tu luyện qua, hơn nữa là một thanh phi kiếm
không tốt, tuy nhiên tốt xấu gì cũng có hình dáng của thanh kiếm, Lý Thành Trụ
đạp trên phi kiếm mà bay đi sẽ nhanh hơn chính mình ngự không phi hành rất
nhiều.
Cỗ áp lực cường đại vẫn theo sau hắn, nhưng lại không hề có công kích phát ra.
Lý Thành Trụ nhịn không được quay đầu nhìn lại. Hắn chút nữa đã tức giận rớt
từ trên phi kiếm xuống đất.
Con tiên thú đểu cáng kia không nhanh không chậm đi theo hắn, nhìn dáng vẻ
nhàn nhã ung dung của nó thì biết nó không hề muốn bắt ngay hắn, muốn chậm rãi
chơi trò mèo vờn chuột. Lý Thành Trụ ngoác miệng ra mắng:
Cấp tốc đào tẩu được nửa ngày, Lý Thành Trụ rốt cuộc nhịn không được, ngoác
miệng mắng to. Phi kiếm hắn đang dùng có vấn đề, linh lực trong cơ thể lãng
phí rất nghiêm trọng. Bây giờ hắn đã có cảm giác khí lực không còn liền lạc
như trước nữa, Lý Thành Trụ đành miễn cưỡng lấy từ trong giới chỉ ra một viên
đan dược cho vào miệng. Trước đó vài ngày hắn đã tiêu hao rất nhiều đan dược,
bây giờ không còn nhiều lắm. Song bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, tiếc
đan dược để làm gì?
Uống một viên đan dược, mặc dù không đả tọa có thể dẫn đến lãng phí rất nhiều
linh khí, nhưng lúc này hắn làm gì có thời gian mà ngồi xuống đả tọa?
Có lẽ cảm giác được Lý Thành Trụ hữu tâm nhưng vô lực, Kỳ Lân thú bắt đầu bắn
ra linh khí đạn, nhưng nghiệt một nỗi nó không bắn vào người Lý Thành Trụ mà
cố ý bắn chệch khỏi mục tiêu một chút. Vô số tiếng nổ vang lên, khí nóng tỏa
ra, ập đến hầm hập vào người Lý Thành Trụ, khiến cho hắn có cảm tưởng như mình
đang ở trong thời kỳ đại chiến thế giới lần thứ hai.
Rất nhanh chóng, trang phục thanh khiết của hắn đã trở thành te tua, thê thảm.
Mái tóc dài óng ả, đã tung bay tán loạn, hoàn toàn không còn phong thái ung
dung tiêu sái nữa. May mắn là linh khí đạn của Kỳ Lân thú không mang theo Ngũ
Nguyên Thiên Hỏa. Nếu không, bản thân hắn dám chắc đã trở thành một khúc thịt
nướng.
Một người một thú chơi trò đuổi bắt suốt một ngày một đêm, Lý Thành Trụ không
dám sơ suất chút nào, chỉ cần một sai lầm nhỏ, bản thân hắn sẽ chết không có
chỗ chôn. Một người một thú đi đến đâu, rừng rậm nơi đó đều biến thành biển
lửa. Nếu từ không trung nhìn xuống, có thể thấy hình dáng một con Hỏa long bắt
đầu di chuyển vòng tròn trong rừng rậm, nhìn rất đẹp mắt.
Sau lúc suy yếu, Tiểu Vật cũng đã tỉnh lại. Nó ăn Thiên Cơ thạch xong thì lại
chìm vào giấc ngủ say. Xem ra thương thế cũng không đáng ngại lắm. Lý Thành
Trụ lúc này cũng đã yên lòng về Tiểu Vật, lúc trước chắc nó chỉ bị dư chấn của
linh khí đạn làm cho hôn mê mà thôi.
Tinh thần của Lý Thành Trụ bây giờ đã mệt mỏi cực độ. Tuy nhiên chuyện quan hệ
đến sự sống còn của bản thân, cho dù có mệt muốn chết, hắn cũng không dám lơi
lỏng chút nào.
Kỳ Lân thú ở phía sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhàn nhã như cưỡi ngựa xem hoa,
như muốn chọc điên Lý Thành Trụ.
Lúc này đan dược trong giới chỉ của hắn cũng chỉ còn duy trì được thêm nửa
ngày nữa. Đến lúc đó, cho dù không bị linh khí đạn của Kỳ Lân thú giết chết,
hắn cũng sẽ kiệt lực mà chết. Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, mới mong có
thể thoát khỏi con Kỳ Lân đáng chết này.
Thiên Cơ thạch còn bảy khối, Tiên Hạch còn một ít, ba khối Mộc Chi Tinh Hoa
vẫn còn nguyên. Ngoài ra hắn còn có một thanh kiếm tiên rác rưởi, một cây cung
Tiên khí.
Đáng tiếc là không có tên. Hắn bây giờ chỉ có một đoạn phi kiếm bị gãy. Nếu
bây giờ muốn dùng vũ khí tấn công, chỉ còn duy nhất đoạn kiếm gãy và Tiên khí
cung mà thôi.
Lý Thành Trụ đột nhiên nhíu mày, nghĩ ra được một biện pháp.
Lách mình tránh dư hưởng của một viên linh khí đạn nổ tung phía sau, Lý Thành
Trụ nhanh chóng lấy từ trong giới chỉ ra ba lô du lịch của mình, đem Tiểu Vật
nhét vào ba lô, đeo lên lưng. Khi đó hắn mới lấy ra cánh cung màu xanh, đem
đoạn phi kiếm gắn vào dây cung. Hắn quay đầu lại, quán chú linh lực vào cánh
cung, kéo căng dây cung nhắm vào Kỳ Lân thú, hét lớn một tiếng:
Phi kiếm mang theo ánh sáng trộn lẫn giữa hai sắc xanh và trắng, xé gió bắn
thẳng đến Kỳ Lân thú. Công kích thực sự mãnh liệt khiến cho người ta kinh hãi.
Kỳ Lân thú hoảng sợ dừng lại rống lên: “Grào!”
Mắt nhìn thấy phi kiếm bắn trúng Kỳ Lân thú, Lý Thành Trụ trở nên khẩn trương
vô cùng - hắn đang chờ đợi kết quả của đợt công kích, cho đến khi thanh âm
tràn ngập sợ hãi của Kỳ Lân thú vang lên, Lý Thành Trụ mới cảm thấy mừng rỡ!
Quang mang tiêu tán, Lý Thành Trụ nhìn rõ được thành quả của mình. Kỳ Lân thú
bị phi kiếm cắm xuyên vào chân trước, vết thương không ngừng phun ra hoàng sắc
huyết dịch.
Tuy nhiên hậu quả hắn gây ra cũng rất nghiêm trọng – Kỳ Lân thú đã chính thức
nổi giận.
Kỳ Lân thú há miệng, ngoạm vào đoạn phi kiếm đã gãy, rút ra khỏi vết thương.
Đoạn đưa ánh mắt đỏ rực, quay về Lý Thành Trụ phía xa gầm lên một tiếng.
Lý Thành Trụ cũng không nhìn nữa, hắn quay đầu lại, vọt về phía trước trốn
chạy. Vừa rời khỏi đã thấy một viên linh khí đạn bắn ra nổ tung khắp vùng
không gian nơi hắn vừa đứng.