Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Tiểu Vật nhìn khối Thiên Cơ thạch đưa đến, miệng khẽ hạ giọng kêu lên “chít
chít”, dáng vẻ không còn giống một tên ăn trộm như trước kia nữa.
Lý Thành Trụ vui mừng, cười nói:
Tiểu Vật kêu lên “chít chít” hai tiếng, sau đó mới ôm lấy Thiên Cơ thạch. Nháy
mắt đã vang lên tiếng nhấm nháp ngon lành của nó.
Cho đến lúc này Lý Thành Trụ vẫn không hiểu tại sao Tiểu Vật lại thích ăn
Thiên Cơ thạch, Tiên hạch và lục quang trong đại thụ như vậy. Bất quá hắn nghĩ
Tiểu Vật nhanh chóng lớn lên, lại trở nên lợi hại như vậy, dám chắc là do nó
ăn những thứ mang năng lượng cực lớn đó.
Đang say mê gặm Thiên Cơ thạch, Tiểu Vật bỗng nhiên dừng lại, con mắt nhìn về
một hướng lo lắng kêu lên.
Cùng lúc đó, Lý Thành Trụ cảm nhận được một lực lượng cường đại ép đến.
Trải qua thời gian dài ma luyện trong rừng rậm, cảm giác của hắn đã trở nên
nhạy bén hơn trước rất nhiều. Hắn không suy nghĩ nhiều, vội vọt tới trước. Vừa
định thân quay đầu nhìn lại đã thấy chỗ hắn vừa đứng lúc nãy trở thành biển
lửa. Ngay cả ba khối Thiên Cơ thạch chưa kịp thu lại cũng đã bị đốt cháy, hóa
thành linh khí tiêu tán trên không trung.
Lý Thành Trụ kinh hãi kêu lên:
Có thể hóa tan Thiên Cơ thạch do linh khí tinh thuần kết thành chỉ có thể là
Ngũ Nguyên Thiên Hỏa. Sư phụ hắn đã nói chỉ có tiên nhân kỳ tài mới có thể
phát ra Ngũ Nguyên Thiên Hỏa. Ngoài ra chỉ có tiên thú thượng giai cấp sáu đã
dung hóa hồn phách mới có thể phát ra Ngũ Nguyên Thiên Hỏa
Thượng giai cấp sáu cũng tương đương với Tiên nhân. Nghĩ vậy, Lý Thành Trụ
toát hết mồ hôi, sâu thẳm từ trong xương cốt cũng đã cảm thấy lạnh lẽo.
Không trách được hắn đã chạy xa như vậy nhưng tiên thú này vẫn có thể truy tìm
theo, thì ra nó đã đạt đến chuẩn tiên nhân.
Nhìn bốn phía, đã thấy Tiểu Vật không biết đã chạy đi đâu mất. Với tốc độ của
nó bây giờ, Lý Thành Trụ không cần lo lắng cho nó. Nguy hiểm nhất bây giờ
chính là hắn.
Bất quá hắn thực sự không biết con tiên thú này mắc bệnh thần kinh gì mà lại
truy đuổi theo hắn một đoạn đường xa như vậy?
Biết được tiên thú này đã đạt đến thượng giai cấp sáu, Lý Thành Trụ cũng không
chạy nữa. Cho dù chạy cũng không lại. Bèn xoay người, dùng Huyễn Hóa thuật,
biến thành một Giáp Do thú, lại dùng lá rừng phủ lên thân thể, hy vọng có thể
tránh được tai kiếp.
Từ khi Lý Thành Trụ vọt đi, đến lúc biến thành Giáp Do thú chỉ diễn ra trong
nháy mắt. Ngay cả khi hắn dùng lá cây phủ lên người thì tiên thú vẫn còn lơ
lửng trên không, chưa hề đáp xuống.
Lý Thành Trụ cố gắng áp chế sự dao động của linh lực bản thân, đoạn ghé mắt
nhìn xuyên qua lớp lá cây. Trước mắt hắn chính là tiên thú phi thường trong
truyền thuyết – Kỳ Lân thú. Chỉ thấy hình dáng của con vật - là một trong tứ
linh - gồm có đầu rồng, sừng hươu, móng ngựa, đuôi trâu, trán sói, trên người
khoác lân giáp đỏ như lửa, trên lân giáp hàm chứa hỏa linh khí thuần khiết.
Cặp mắt lộ ra khí thế ngạo thị thiên địa.
Mặc dù tiên thú vẫn còn cách hắn một khoảng cách lớn, thế nhưng Lý Thành Trụ
vẫn cảm nhận được sức nóng đè nén lên thân thể mình, chút nữa đã nhịn không
được, bại lộ thân phận.
Kỳ Lân thú đang cảm thấy rất kỳ lạ. Nó vừa nhìn thấy một người, tuy nhiên
trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, vì vậy nó cúi đầu, ngửi ngửi mặt đất. Lý
Thành Trụ trong lòng âm thầm cầu khẩn, ngàn vạn lần khứu giác Kỳ Lân thú không
nhạy bén như khứu giác của Tiểu Vật, nếu không, hắn tất không thể che giấu
được thân hình nữa.
Hơn nữa Huyễn Hóa thuật chỉ có thể duy trì phép thuật trong một thời gian ngắn
mà thôi. Nếu tiên thú không mau rời đi, hắn cũng sẽ bị bại lộ.
Mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua mà tiên thú vẫn chưa chịu rời khỏi. Lý
Thành Trụ bắt đầu cảm thấy bối rối, lo lắng. Hơn nữa lúc này tiên thú đang
ngửi mùi trên mặt đất, di chuyển dần về phía hắn. Xuyên qua lớp lá cây, Lý
Thành Trụ thậm chí còn nhìn thấy rõ hai mắt của nó đang nhìn về phía mình chằm
chằm.
Vẻ mặt tiên thú chợt hiện lên nét đùa cợt, Lý Thành Trụ cũng theo đó nhận ra
trên đầu mình đang dần tập trung hỏa linh khí . Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên,
chỉ thấy tiên thú há miệng to, một viên hồng sắc hỏa cầu từ trong miệng nó từ
từ bay ra, chậm rãi đè xuống người Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ muốn chửi thầm trong lòng vài câu, thầm than thở sao tính mạng
của mình quá ngắn như vậy, đột nhiên một đạo linh khí thuộc tính Thổ quen
thuộc từ cách đó không xa truyền đến, đến bên dưới chân Kỳ Lân thú thì hình
thành một dải đất, từ dưới đất tấn công thẳng vào bụng Kỳ Lân thú.
“Grừ!” - Kỳ Lân thú phẫn nộ gầm lên, kẻ nào dám ngang nhiên đánh lén nó? Mặc
dù thân thể không hề tổn thương nhưng Kỳ lân thú tự hào là thần thú tôn
nghiêm, làm sao có thể tha thứ cho loại hành vi tiểu nhân như vậy? Nó vội quay
đầu tìm phương hướng mà Thổ linh khí bắn đến, phun ra một viên linh khí đạn.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, một làn hơi nóng ập đến, cuốn phăng cả người Lý Thành
Trụ lên cao.
Thân thể còn lơ lửng trên không trung thì Huyễn Hóa thuật đã mất đi tác dụng,
Lý Thành Trụ khôi phục chân thân, lập tức tế xuất Hàn Quang kiếm, giá ngự bay
vọt đi như tên bắn, tránh làn hơi nóng tỏa ra như sóng biển tràn ngập khắp
nơi. Hắn biết rõ vừa rồi Tiểu Vật đã cứu hắn một mạng. Nếu không có Tiểu Vật
liều mạng dùng Thổ thuật của nó cản trở Kỳ Lân thú, sợ rằng Lý Thành Trụ giờ
đây đã hồn du địa phủ.
Bất quá giờ phút này hắn cũng không biết Tiểu Vật có tránh được công kích của
linh khí đạn hay không!
Một thân ảnh màu xám chạy vùn vụt trong rừng rậm, Kỳ Lân thú theo sát sau đó.
Một viên hỏa linh khí đạn từ trong miệng nó phun ra, cây cối xung quanh đều bị
ngọn lửa táp cháy thành tro bụi.
Lý Thành Trụ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi rúng động không thôi, công
kích của Kỳ Lân thú không ngờ lại mạnh đến mức này, Tiểu Vật không biết có thể
tránh né được hay không? Một cảm giác bất an đến cùng cực cũng theo đòn công
kích của Kỳ Lân thú nổi lên trong lòng Lý Thành Trụ.
Hắn không chần chừ nữa, thay đổi phương hướng lập tức đuổi theo Kỳ Lân thú.
Từ phía trước lại vang lên một tiếng nổ, Lý Thành Trụ mặc dù không sợ hãi, tuy
nhiên nếu muốn tránh khỏi phiền phức của Ngũ Nguyên Thiên Hỏa thì quả là phiền
toái. Với công lực của hắn bây giờ, chỉ cần dính một chút Ngũ Nguyên Thiên Hỏa
cũng đủ vong mạng.
Lý Thành Trụ đuổi theo được hơn mười dặm thì thanh âm công kích từ phía trước
ngừng lại. Hắn kinh hãi kêu lên:
Không dám nghĩ tiếp, hắn gia tăng tốc độ chạy vụt về phía trước.
Từ xa, Lý Thành Trụ thấy Kỳ Lân thú đã dừng lại, nó chậm rãi tiến từng bước
lên phía trước. Trước mặt Kỳ Lân thú là một bóng xám nhỏ bé nằm co quắp, không
phải Tiểu Vật thì còn là ai nữa?