Cường Địch Tấn Công


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_


  • Lão tử đã phát tài! – Lý Thành Trụ hưng phấn reo lên. Mặc dù đây là Tiên
    giới, tuy nhiên thứ khí giới người tu tiên bình thường sử dụng chỉ có thể gọi
    là pháp bảo, chỉ có Tiên nhân hoặc các thế lực lớn của Tiên giới mới có được
    Tiên khí. Hắn chỉ là một “kẻ học việc” Nguyên Anh kỳ mà đã có được một thanh
    tiên khí. Việc này đối với Lý Thành Trụ mà nói thì đích thị là đại phát tài.

Ngay cả sư phụ của hắn – Tiếp Dẫn Tiên Sứ, địa vị trong môn phái rất lớn cũng
chỉ có được một kiện tiên khí, hơn nữa lại là tiên khí cấp thấp nhất. Bây giờ
nếu để sư phụ hắn biết được bản thân hắn đã có một thanh tiên khí, nhất định
lão sẽ hâm mộ vô cùng, không phải, phải nói là xưng tán hắn như Tiên đế mới
đúng.

Lý Thành Trụ cười tươi rói, cho cánh cung vào trong giới chỉ, đang chuẩn bị
bay xuống. Đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu vẫn còn ba khối lục quang.

“Ồ!”… Lý Thành Trụ bất giác hoa chân múa tay, ngự trên Hàn Quang kiếm, bay
lên.

Đến gần hắn mới phát hiện ra những khối lục quang này so với khối lục quang
lúc nãy hoàn toàn không giống nhau. Ánh sáng phát ra từ những khối lục quang
này chỉ là những tinh thể phát ra quang mang, ánh sáng yếu ớt hơn khối lục
quang khi nãy rất nhiều.

Mặc dù trong lòng có chút cảm giác thất vọng, song Lý Thành Trụ vẫn biết được
những khối lục quang này so với Thiên Cơ thạch rác rưởi của hắn thì năng lượng
ẩn chứa trong đó cao hơn rất nhiều lần.

Hắn lập tức lấy từ trong giới chỉ ra thanh phi kiếm rác rưởi mà hắn đã tự
luyện chế, cắt những khối tinh thể này từ đại thụ, sau đó cho vào trong giới
chỉ.

Sau đó hắn đi một vòng, xem xét thật kỹ trong lòng đại thụ xem còn có bảo vật
gì nữa không, sau đó mới theo đường cũ bay về.

Đi ra ngoài động khẩu, Lý Thành Trụ chợt phát hiện ra cây đại thụ bỗng trở nên
già héo đi nhanh chóng. Từ một đại thụ xanh tươi, cao vút bỗng trở thành khô
héo, lá vàng rụng xuống như mưa. Phảng phất như thiên địa cử hành tang lễ cho
cây đại thụ này vậy.

Lý Thành Trụ thở dài một tiếng, niệm:


  • Vô lượng thọ phật! – Hắn biết chắc đại thụ trở nên già héo như vậy, hẳn là
    có liên quan đến nhưng thứ hắn lấy lúc nãy. Vì vậy mắt thấy đại thụ chết đi,
    hắn cũng cảm thấy có chút bi ai.

Ngây người trong chốc lát, thu lại tâm tình, Lý Thành Trụ bước trên Hàn Quang
kiếm, vai mang theo Tiểu Vật đang ngủ say, bay đi.

Dọc lộ trình, tiên thú trong rừng rậm đều bị hắn giết cho chó sủa gà bay một
phen. Cho dù gặp cường giả thì cũng bị hắn và Tiểu Vật hợp công giết chết. Một
khi giết chết được đối phương, tiên hạch đương nhiên sẽ thưởng cho Tiểu Vật.
Tiểu Vật bây giờ cũng đã bắt đầu không muốn rời xa Lý Thành Trụ nữa.

Lý Thành Trụ đánh giá năng lực của Tiểu Vật qua thực không sai. Trải qua mấy
ngày chiến đấu, Lý Thành Trụ phát hiện ra Tiểu Vật không những biết sử dụng
pháp thuật thuộc tính Thổ mà còn có thể sử dụng một số phép thuật cấp thấp của
thuộc tính Mộc. Mặc dù uy lực chưa phải là lớn nhưng cũng đủ khiến cho đám
tiên thú trong rừng điêu đứng. Thường thường, khi phát hiện dấu chân tiên thú
thì Tiểu Vật sẽ đóng vai trò dùng phép thuật gây nhiễu cho đối phương, trong
lúc đó Lý Thành Trụ một kiếm đâm ra, khiến tiên thú lập tức hồn quy Tây Thiên.

Tiểu Vật có tốc độ cực nhanh, lại cơ trí vô cùng. Ngoại trừ tật ăn tham, Lý
Thành Trụ yêu thích nó vô cùng. Tiểu Vật có khứu giác linh mẫn, cho dù từ rất
xa cũng đã có thể ngửi thấy mùi tiên thú. Cho nên Lý Thành Trụ thường xuyên
mang theo Tiểu Vật, bay vào tận động phủ tiên thú, thừa dịp tiên thú ngủ say
giết chết tại chỗ.

Duy chỉ có một việc khiến hắn không thỏa mãn, đó chính là cho đến nay Lý Thành
Trụ vẫn chưa biết sử dụng cánh cung tiên khí thu được từ đại thụ. Điều này làm
cho hắn rất buồn bực. Mặc dù có một kiện tiên khí trong tay nhưng lại không hề
phát huy được tác dụng. Nhớ lại lúc đó hắn cũng đã cẩn thận tìm kiếm song
không hề có một mũi tên nào lưu lại trong ruột đại thụ.

Ngay cả ba khối lục quang thu được sau đó - Lý Thành Trụ đặt tên là “Mộc Chi
Tinh Hoa” - cũng không biết có tác dụng gì. Bất quá hắn cũng không dám lấy ra
hỏi Tiểu Vật. Nếu hỏi Tiểu Vật, dám chắc con quỷ nhỏ này sẽ nuốt chửng vào
bụng mất, khi đó Lý Thành Trụ không khóc thì không phải Lý Thành Trụ nữa.

Hắn chỉ còn hy vọng khi trở về, tìm các tài liệu luyện khí của sư phụ, may ra
có thể biết được những thứ này. Nghĩ tới đây hắn lại thở dài một hơi:


  • Không biết sư phụ đã nguôi giận chưa?

Từ khi trở ra từ ruột đại thụ, Lý Thành Trụ quả nhiên không bị lạc nữa. Hiển
nhiên đại thụ đó chính là trận nhãn của Ảo trận, mà Ảo trận vây khốn hắn dám
chắc là để bảo vệ cho cánh cung tiên khí này. Chỉ là hắn không biết do may mắn
hay sao mà Tiểu Vật lại xảo hợp dẫn hắn đến ngay cây đại thụ. Đại thụ vừa
chết, Ảo trận cũng biến mất.

Ngày hôm nay, Lý Thành Trụ đang nướng thịt thú, Tiểu Vật đang nhắm mắt dưỡng
thần bỗng nhảy dựng lên, nhảy vào trong ngực hắn run lẩy bẩy, hoảng sợ kêu
loạn lên.


  • Mày làm sao vậy? – Lý Thành Trụ cau mày hỏi. Trước kia hắn chưa bao giờ
    thấy dáng vẻ sợ sệt của Tiểu Vật như vậy. Không lẽ có gì nguy hiểm?

Nhắm mắt lại, thần thức quét ra ngoài. Với tu vi của Lý Thành Trụ bây giờ,
thần thức có thể thấy được mọi vật trong chu vi một dặm quanh đó. Hắn thấy rõ
xung quanh không có gì nguy hiểm, chỉ có gió nhẹ thổi qua lay động cây cỏ, xa
xa là một cặp Giáp Do thú đang giao hợp trên mặt đất.

Đột nhiên một đạo linh khí cường đại xông vào thần thức của hắn, hắn chưa kịp
nhìn rõ vật gì, đã bị đối phương dùng tinh thần công kích.

“Ầm!” - một tiếng nổ vang lên, Lý Thành Trụ cảm thấy đại não đau nhức vô cùng.
May mắn là vừa rồi hắn đã nhanh chóng thu lại thần thức. Nếu không bây giờ dám
chắc đã trở thành điên dại. Mặc dù vậy hắn vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi.

Hoàn hồn, hắn không nghĩ ngợi nhiều, cấp tốc chụp lấy Tiểu Vật bay vụt về phía
sau. Lần này tuyệt đối không thể coi thường được. Nếu đã chưa xác định được
đối thủ, tốt nhất là chạy trốn.

Bay nửa ngày, Lý Thành Trụ mới dừng lại tìm một nơi an toàn đáp xuống. Hắn
buông Tiểu Vật ra, bất chấp bản chất tham ăn của nó, xuất ra bốn khối Thiên Cơ
thạch bày thành tiểu Tụ Linh trận điều trị thương thế bản thân.

Tiểu Vật phảng phất cũng biết không nên quấy rầy Lý Thành Trụ lúc này, cũng
không nỡ ăn Thiên Cơ thạch của hắn. Chỉ đứng bên cạnh hắn làm nhiệm vụ cảnh
giới.

Một lúc lâu sau, Lý Thành Trụ mở mắt ra. Lần này hắn không phải bị thương bình
thường, mà bị chấn thương tinh thần. Điều tức nhất thời cũng không thể bình
phục được, đành phải chậm rãi khôi phục. Kinh qua lần này, Lý Thành Trụ hiểu
rằng không nên tùy tiện xuất ra thần thức. Nếu không may, rất có thể sẽ trở
thành thần trí điên dại.

Lý Thành Trụ mở mắt, đứng dậy nhìn Tiểu Vật đang giương cặp mắt nhỏ xíu, lo
lắng nhìn hắn. Hắn xoa xoa lên đầu Tiểu Vật, cầm lấy một khối Thiên Cơ thạch
đưa cho nó.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #14