Bắt Đầu Thi Đấu(2)


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Rõ ràng mới vừa đây các tu tiên giả còn đứng đầy đủ trong trận, thì giờ phút
này rốt cục qua hỗn chiếu trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều làm cho mười mấy
kẻ thụ thương, mà pháp bảo cùng phi kiếm lại đang đan xéo vào nhau tạo thành
một đoàn quang mang hoa mỹ.

Trận thi đấu mới bắt đầu chưa được một khắc(một phút), đã có mười mấy Đại Thừa
Kỳ tu tiên giả móc ra thủ hộ bài, vẻ mặt chật vật rời khỏi đấu trường.

Con số 2156 trên cự đại lồng phòng hộ cũng thay đổi không ngừng.

So sánh với dưới này, mấy tu tiên giả cố trốn thật xa lại ngày càng nhiều.

Trận đấu này không hạn chế thời gian, chỉ cần làm số người giảm xuống chỉ còn
năm trăm mới có thể dừng lại, thay nói cách khác, ngươi cũng có thể không cần
cùng ai giao chiến, chỉ cần trong khoảng thời gian này tránh được sự tấn công
của người khác cũng có thể vượt qua.

Mặc dù mới nhìn cũng không công bằng, nhưng trận đấu này lại bộc lộ võ công
cùng sự tồn tại của trí tuệ.

Hơn hai ngàn người, trong chu vi xung quanh trăm dăm phân bố ra trong tùng
lâm, quả thật không phải dễ dàng để tìm ra. Điều quan trọng là xem ngươi tránh
né sự truy lùng kẻ khác như thế nào.

Lý Thành Trụ xoa xoa miệng khinh thường, trận đấu này nếu như hắn tham gia,
trên cơ bản không cần cùng kẻ nào giao chiến. Có vật nhỏ Linh Áp Chỉ Nam linh
mẫn này, hẳn hiển nhiên có thể tránh né bất cứ kẻ nào tiếp cận hắn.

“Phu quân.” Tiểu Ảnh hết nhìn đông lại vọng tây, một hồi nhìn về sân đấu
trường, một hồi lại nhìn linh hoạt nhìn chằm chằm cảnh tượng rất lớn này, hỏi:
“Phong Thu ở đâu vậy?”

“Hừm hừm.” Lý đại lão bảng bắt chéo hai chân, sờ cằm, nói: “Nếu như ta là hắn,
khẳng định chạy tới chiến trường bên kia, để tránh được những kẻ khác, giảm
bớt sự chiến đấu không cần thiết.”

Nguyên Mộc đã ở một bên gật đầu: “Ân, phương pháp này mới hữu hiệu nhất.”

“Xem kìa, ở đó.” Vũ Xuân chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe tập trung tìm ra được
Phong Thu.

Thằng nhãi này vẻ mặt thoải mái, đang vững vãng đạp trên phi kiếm, bay một
thân một mình.

Lý Thành Trụ bĩu môi, có kinh nghiệm đúng là khác, biết cách làm sao để tạo sự
an toàn lớn nhất cho bản thân.

Mọi người tập trung nhìn xuống, cũng không thấy Phong Thu gặp phải kẻ nào,
người này ngoại trừ nghỉ ở trung tâm mấy lần, luôn liên tục thay đổi vị trí
của mình, né tránh đối đầu với các đấu thủ khác. Khó đến đáng khen là khối
thành tượng vẫn cứ nhìn chằm chằm cước bộ của Phong Thu, đưa tất cả tình huống
đều chiếu ở trên mặt nó.

Thành Tượng pháp thuật này cũng không thể đơn giản như vậy, khẳng định cũng
mang trong đó năng lực truy lùng cường đại.

Những người thi triển pháp thuật này quả thật quá cao siêu! Lý đại lão bản
thầm nói trong đầu.

“Đi thôi, không còn gì hay để xem nữa.” Mắt thấy sắp đến thời điểm, Lý đại lão
bản lên vỗ mông đứng lên.

Tiểu Ảnh cùng Cổ Linh Lung cũng nhu thuận theo phu quân mình rời khỏi chỗ
ngồi.

“Các ngươi cứ về đi, ta ở đây xem một lát đã.” Nguyên Mộc có vẻ như rất hứng
thú với loại chém giết trường diện này, cứ chăm chú quang sát những tu tiên
giả môn đang chiến đấu.

“Ân.” Lý Thành Trụ kéo tay hai vị phu nhân đi ra ngoài,hiếm thấy lần này Vũ
Xuân lại có thể chưa đi cùng, vẫn đang ngồi nhìn chằm chằm tình huống ở bên
trong.

Sau một hôi phi thẳng, Lý Thành Trụ tháo Bích Huyết Giới xuống, dặn dò hai vị
phu nhân không nên phát ra âm thanh quá lớn, sau đó một mình nghiên cứu.

Hai người Hạ Mạch cùng Khắc Ba vẫn như cũ ở bên trong hấp thu linh khí, bọn họ
chỉ còn lại Nguyên Anh nếu như chỉ một khắc không hấp thu linh khí, tu vi sẽ
từ từ yếu đi.

Lý Thành Trụ cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ phóng nguyên thân của mình ra cẩn
thận quan sát không gian này, sau đó so sánh với đấu trường bên kia.

Lý Thành Trụ cứ như vậy nghiên cứu suốt năm ngày, Cổ Linh Lung cùng Tiểu Ảnh
hiếm khi thấy hắn chăm chú làm một việc, cũng không dám quấy rầy hắn, trừ lúc
thỉnh thoảng đi xem tình hình ngoài kia của Hạ Phong Thu, hai tỷ muội vẫn ở
trong tửu điếm làm bạn với phu quân của hai nàng.

Cuối cùng, Lý Thành Trụ từ từ mở mắt, đối với không gian có thể chứa vật thể
sống trong Bích Huyết Giới. hắn đã hiểu rõ thêm một vài điều, còn hiện giờ,
chỉ cần tới đầu trường xem trận đấu một lần nữa, tới lúc đó sẽ chứng thực
được.

“Mấy ngày này đang làm gì đó?” Tiểu Ảnh nhanh chóng nhào vào trong ngực Lý
Thành Trụ, ngẩng đầu lên hỏi.

“Bí mật.” Lý đại lão bản mỉm cười, đồng thời bàn tay to đã đặt lên trên bộ
ngực cực đại của Tiểu Ảnh.

“Đáng ghét.” Tiểu Ảnh chu miệng, vừa định đứng lên, lại bị Lý Thành Trụ kéo
ngã xuống, ngay sau đó, dùng miệng khóa chặt môi nàng, đồng thời, chậm rãi cởi
hết áo quần của bản thân.

Vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc, Phong Thu cả một cọng lông cũng không mất
bình yên trở về khách sạn.

Chứng kiến nước bọt của Nguyên Mộc bay loạn cùng hai vị phu nhân giảng giải
tình hình chiến đấu lúc đó, thậm chí ngay cả Vũ Xuân cũng ở một bên hăng hái
làm giải thuyết viên, Lý Thành Trụ đi tới bên cạnh Phong Thu, khẽ cười nói:
“Cung hỉ Thu huynh đệ thuận lợi vượt qua cửa thứ nhất.”

Phong Thu lại thêm một lần lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Cám ơn.”

“Vòng thi đấu tiếp theo khi nào thì bắt đầu?” Lý Thành Trụ hỏi.

“Mười ngày sau.” Phong Thu nhếch môi, nói: “Dù sao những thi đấu giả trận
chiến còn lại thực lực cũng không ít.”

“Bọn họ đều là heo.” Lý Thành Trụ hung hắng nhổ mấy ngụm nước bọt, nói: “Thật
không biết bọn họ sống mấy trăm năm như thế nào.”

Phong Thu liếc xéo Lý Thành Trụ, hỏi: “Nếu là Lý huynh ngươi? Vậy sẽ làm thế
nào?”

Lý đại lão bản cười lạnh một tiếng: “Liên hợp những người tham gia thi đấu.
Mọi người cùng nhau hành động.”

“Ồ? Phong Thu chớp hàng lông mi, nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản?”

“Sao lại đơn giản?” Lý Thành Trụ không phục, mọi sự đều do con người tạo nên
mà thôi.

Phong Thu cười ảm đạm: “Không nói đến mọi người ở bên trong đều là địch nhân
của nhau, xung traanh là lập tức phải chiến đấu ngay, làm gì có thời gian cho
ngươi du thuyết một vài người tham gia thi đấu, hơn nữa ngươi có cảm thấy khi
có khó khăn, dù có du thuyết thành công rồi, kẻ khác sẽ không đâm lén sau lưng
ngươi không? Có thể liên hợp cùng một chỗ tham gia thi đấu thì thi đấu phải
cũng một môn phái hoặc trước kia có quan hệ tốt.”

“Hừm hừm.” Lý Thành Trụ cũng liếc xéo Phong Thu, giơ bàn tay to, nói: “Ngươi
nói quá bình thường. Nếu ta thượng trận, tuyệt đối nắm chắc thuyết phục được
vài người thi đấu, sau đó mọi người cùng hành động, lực lượng đoàn thể mạnh mẽ
hơn người.”

Phong Thu khẽ lắc đầu, không muốn lại tranh luận với nam nhân này nữa.

Chỉ lý luận suông ai chẳng làm được? Muốn ngươi lên trận, phỏng chừng chưa
hành động đã bị người ta nói ra cặn bã, Phong Thu trong lòng cười lạnh.

“Đúng rồi, Thu huynh…” Sắc mặt Lý Thành Trụ biến hóa rất nhanh, hắn hỏi: “Hiện
giờ có thể đi vào trong sân đấu trường không?”

“Bây giờ?” Phong Thu chần chừ, “Như hiện giờ thì không thể, chỉ có thể chờ bắt
đầu đợt thứ hai mới có thể thả người tiến vào.”

“Chẳng lẽ tiên giới cũng có người dối trá?” Lý Thành Trụ trợn tròng mắt.

“Ha ha, mọi người đều có tâm ma.” Phong Thu cười nhạt.

“Ngày.” Lý Thành Trụ buồn bực, xem ra đành phải đợi đến đợt thi đấu thứ hai
mới có thể quan sát trường đấu.

“Ngươi đi có chuyện gì sao?” Phong Thu chăm chú nhìn Lý Thành Trụ.

“Giúp ngươi gian dối.” Lý đại lão bản cười quỷ dị, hàng lông mj lay động.

Phong Thu mỉm cười, thầm nghĩ, nếu ngươi có trái tim tốt như vậy, heo mẹ cũng
biết leo cây.

Bất quá trong lòng Lý đại lão bản cái ý nghĩ kia ngày càng rõ ràng, rất chờ
mong a, có thể trong không gian cất giấu giả bộ vật còn sống.

Nếu như đoán không sai, đấu trường kia cũng là một tàng trữ giới chỉ cực đại,
hơn nữa là trữ tàng giới chỉ có thể chứa vật sống, Bích Huyết Giới so với nó
thật quá hạn chế.

Khác biệt chính là Bích Huyết Giới có thể thông qua linh áp dao động đặc thù
để có thể mở nó ra, tỷ như đem vật nhỏ gì đó thông qua linh áp dao động ấn ký
trên vị trí đặc thù của Bích Huyết Giới, vật nhỏ kia có thể tự nhỏ xuất nhập
Bích Huyết Giới.

Mà đấu trường kia thì khác hẳn, bất cứ thứ gì tiến vào bên trong nó đều bị
người đã thiết định ra có thể tự do đóng mở, cho nên mọi người mới có có thể
tự do tiến vào trường địa kia.

Lý Thành Trụ muốn nghiệm chứng chuyện này, xem trường địa kia có thực ra là
một khối hay không hoặc là một vật gì đó ghi chép linh áp chúng nhân, cũng
giống như một máy tính ghi chép vân tay của mỗi người.

Về mặt khác, Lý Thành Trụ muốn chứng thực là tại sao loại thủ pháp “giới tử
nạp tu di” có thể cất giấu vật còn sống, theo hắn biết, “giới tử nạp tu di”
sáng chế không gian không thể chứa vật sống, nhưng Bích Huyết Giới đã phá vỡ
khái niệm này, cho nên Bích Huyết Giới mới có tư cách xếp trung bài thượng
tiền ngũ vị trong trữ tàng đạo cụ.

Có lẽ người khác không chú ý tới, có lẽ người chú ý không đi sâu nghiên cứu,
nhưng với tính cách phóng viên của Lý đại lão bản, phát hiện bí mật gì không
đi móc mới cho được, hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái, huống chi nếu như
hoàn toàn hiểu rõ được bí mật này có khả năng sau này năng lực chiến đấu của
mình sẽ được tăng cao thực lớn.

Rất chờ mong a, trữ tàng giới chỉ cực địa ơi!

Cách vòng thi đấu thứ hai còn chừng mười ngày, Lý Thành Trụ cũng hỏi Phong Thu
một vài tình hình về vòng thi đấu thứ hai.

So với lần hỗn chiến đầu tiên thì bất đồng, từ lần thứ hai bắt đầu, mọi người
sẽ bắt đầu tiến hành từng đôi chém giết.

Mọi đối thủ sẽ ra tay trong lập tức, thực lực đối thủ mạnh hay yếu sẽ hoàn
toàn được quyết định do vận khí.

Nếu như một tu tiên giả Đại Thừa tiền kỳ đụng phải một tu tiên giả Đại Thừa
hậu kỳ, trên tay lại không có tiên khí tốt, vậy chắc chắn thua, hay không kịp
móc ra thủ hộ bài, cái chết cũng có thể xảy ra.

Lần này lấy hình thức một chọi một quyết chiến lấy ba người, sau đó ba người
này phải cùng hai người khác đấu thêm một trận nữa, thắng một lần chia ra,
thua một lần linh phân(loại), không có ngang tay, lúc nào quyết thắng bại mới
dừng, sau đó quyết định danh thứ lần cuối cùng.

Dù sao trong năm trăm người, hai tròng mắt mỗi người cũng nhìn chằm chằm tiền
tam(ba người đứng đầu), gã đứng thứ tư so với gã đứng cuối cũng chẳng có gì
khác.

Loại hình thi đấu tàn nhẫn vô tình sẽ khiến mỗi đấu thủ tham gia phải tận lực
tung hết thực lực bản thân, cần phải là tiếp dẫn tiên sử thực lực đạt tiên
giới trung Đại Thừa Kỳ cực mạnh mới bảo đảm thắng lợi.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #117