Thiên Đô Tử Vi Tinh.


Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_

Lý Thành Trụ buồn chán suốt ba ngày, cuối cùng Cổ Linh Lung cũng mang Tử Tinh
Thủ Trạc đến.

Nhìn thấy Thủ Trạc không có bao nhiêu biến hóa so với trước kia, Lý Thành Trụ
không nhịn được khen ngợi không ngớt. Mặc dù kích thước không thay đổi bao
nhiêu, nhưng vừa đặt vào tay, Lý Thành Trụ liền cảm thấy sức nặng của Thủ Trạc
không còn như ban đầu nữa. Trọng lượng đã được tăng lên gấp 2 lần, làm được
như vậy cũng không phải là chuyện đơn giản a.

" Ngươi làm như thế nào vậy?" Lý Thành Trụ mừng rỡ vuốt ve Thủ Trạc, mở miệng
hỏi.

" Đều là công lao của muội muội, phương diện luyện khí của nàng so với ta thì
hiểu biết hơn nhiều. Nàng đã bỏ thêm vào trong đó một loại thủ pháp gọi là “
Vu giới tử nạp tu di”, làm cho Tử Tinh có thể súc áp cùng một chỗ." Cổ Linh
Lung mỉm cười đem toàn bộ công lao đổ lên người Tiểu Ảnh.

" Là tỷ tỷ xuất lực a, nếu không phải tỷ tỷ có tu vi tiên nhân hậu kỳ, chúng
ta cũng không thể đem Thủ Trạc luyện hóa thành như vậy được. Khi vừa mới luyện
hóa xong, Tử Tinh Thủ Trạc đã có thể lớn như Hô Lạp Quyển của Nguyên Mộc vậy
." Tiểu Ảnh vung tay khoa trương không ngớt.

" Tốt lắm, buổi tối vi phu sẽ thưởng cho các ngươi." Lý Thành Trụ cười xấu xa,
khiến Cổ Linh Lung lại đỏ mặt.

Thành thân đã nhiều ngày, vậy mà nữ nhân này vẫn cứ giống như ban đầu, động
một chút là lại đỏ mặt.

Còn Tiểu Ảnh thì lại sảng khoái hơn rất nhiều, nhìn nam nhân của mình trộm
cười: " Thưởng cho tỷ tỷ thì tốt rồi, luyện khí làm nàng hao tổn không ít tiên
linh lực, cần hợp tu bổ sung một chút a."

" Một người cũng không chạy thoát." Lý Thành Trụ đưa tay vỗ vỗ lên bộ ngực của
Tiểu Ảnh, sau đó chạy ra ngoài, từ bên ngoài nói vọng vào: " Các ngươi mau
dùng linh lực tẩy rửa thân thể sạch sẽ, sau đó nằm chờ ta."

" Sắc lang." Cổ Linh Lung đỏ mặt nghiến răng nói nhỏ.

Mặc dù Tử Tinh Thủ Trạc đã được luyện chế rất tốt, nhưng nếu không có nguyên
thần ấn ký của chính mình thì vẫn không thể thu vào trong cơ thể được. Lý
Thành Trụ bây giờ chạy đi chính là muốn đem Thủ Trạc này luyện chế một lần nữa
để có thể luyện hóa hấp thu thật tốt.

Do được tiên linh khí của Cổ Linh Lung luyện chế, nên lần này hấp thu Thủ Trạc
đơn giản hơn lần trước, rõ ràng hai người có cùng nguồn gốc tiên linh khí đúng
là một chuyện tốt. Nhưng hiệu quả ra sao thì với tu vi hiện giờ của Lý Thành
Trụ không thể nhìn ra được, đành phải chờ lần tới gặp Tổ sư gia xác nhận thử
xem sao.

Nhưng nghĩ đến chuyện lấy nhiều Tử Tinh như vậy để che đậy linh áp ba động của
bản thân, hiệu quả hẳn là sẽ không quá kém, Lý Thành Trụ có chút tự tin cho
rằng cho dù là tiên nhân có tu vi dưới Đại La Kim Tiên hậu kỳ, tuyệt đối không
thể phát hiện ra bí mật bên trong cơ thể mình được.

Bất quá, chuyện này thật đúng là đốt tiền a.

Tử Tinh kỳ thật là do rất nhiều Tử Ngọc luyện hóa cô đọng lại để hình thành,
Nhưng mà, chỉ sợ đem cả mỏ quặng Tử Ngọc ở thành tây hoàn toàn cô đọng lại,
cũng không thể đạt được nửa cân Tử Tinh.

Như vậy có nghĩa là Lý đại lão bản đang cất giấu bên trong Nguyên Anh tương
đương với tám mỏ quặng lớn như mỏ quặng ở tây thành.

Vừa nghĩ tới điều này, Lý Thành Trụ đột nhiên cảm thấy Nguyên Anh của mình trở
nên nặng trịch.

Còn lại một nửa khối Tử Tinh chưa sử dụng, để phòng ngừa có chuyện bất chắc,
Lý Thành Trụ liền cho Cổ Linh Lung luyện chế thành một đồ vật dùng để ẩn dấu
tiên anh năng lượng của nàng. Bản thân Cổ Linh Lung đã có tu vi tiên nhân hậu
kỳ, có cường đại linh áp ba động cũng không có gì lạ, chỉ cần đồ vật đó che
đậy được năng lượng của Mộc Chi Tinh chưa được hấp thu trong cơ thể nàng là đủ
rồi.

Sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, lại ở lại bên trong phủ thành chủ buồn chán
thêm mấy ngày, cuối cùng mọi người quyết định đi tới Thiên Đô ( kiểu như kinh
đô của nhân gian) của tiên giới- Tử Vi Tinh.

Tử Vi Tinh là một tòa đại thành ở trung tâm tiên giới, phỏng chừng nó lớn hơn
Thải Hồng Thành ít nhất cũng phải hai chục lần.

Trên bầu trời Tử Vi Tinh còn có Thiên Đình Cung, Tiên Đế và các nhân vật cấp
bậc Tiên Quân đều ở bên trong đó.

Nhưng Thiên Đình Cung giống như một địa phương mờ ảo, cho dù là cư dân của Tử
Vi Tinh cũng khó có thể nhìn thấy nó một lần. Lần trước Thiên Đình Cung xuất
hiện đã cách hiện giờ hơn một trăm năm, không biết tỷ thí đại thi đấu lần này
Thiên Đình Cung có xuất hiện lần nữa không.

Theo như tin đồn, Thiên Đình Cung đã bị Tiên Đế liên hợp với mười đại Tiên
Quân liên thủ bố trí một trận pháp để ẩn dấu, hơn nữa nó lại có thể tự trôi
nổi bồng bềnh tại Tiên giới, những nơi Tử Vi Tinh xuất hiện thường rất khó xác
định, hơn nữa, tin đồn Thiên Đình Cung có thể di động không có ai chứng thật,
cho nên tin đồn đó dần dần cũng bị lãng quên.

Mà chính thức quản lý tiên giới chỉ là mấy vị Thiên Thượng Tiên và Đại La Kim
Tiên, dù sao tiên nhân có thực lực mạnh như Tiên Đế cũng muốn tu luyện . Không
có khả năng cả ngày vì chuyện Tiên giới mà lao tâm lao lực.

Chuyện phong quan, bãi miễn các chức vụ như chiến tướng, chiến soái hoặc thành
chủ đều do các vị này đảm nhiệm, ngoài ra bọn họ còn xử lý vật phẩm của hàng
vạn thành thị lớn nhỏ ở Tiên giới hàng năm cống nộp lên.

Chỉ những thời khắc trọng yếu ví dụ như lần trước Thiên Sứ Quân Đoàn đột kích
làm bạo phát chiến tranh, những nhân vật cầm quyền này mới đưa tin về Thiên
Đình Cung, chờ nghe chỉ thị.

Lần này đến Tử Vi Tinh ngoài đám người Lý Thành Trụ, Cổ Linh Lung, Tiểu Ảnh,
Thu Phong, Nguyên Mộc, không ngờ bà nương Vũ Xuân cũng lại theo đuôi tới đây.

Nguyên Mộc hiển nhiên rất mong muốn như vậy, nhưng Lý Thành Trụ chứng kiến Vũ
Xuân đem ánh mắt “ Chứa chan tình cảm” nhìn Tiểu Ảnh, thì hận không thể dùng
Dâm Tiên Tán để cho Nguyên Mộc trực tiếp đè nàng xuống đất. Đến lúc đó đỡ phải
phiền lòng.

“ Một chút nữ tính cũng không có.” Lý đại lão bản khẽ than phiền với Cổ Linh
Lung.

Tiểu Ảnh ánh mắt đáng thương hướng về phía phu quân của mình, nàng ta muốn đi
theo, cũng đâu phải lỗi của ta a, ngươi sao phải ăn dấm chua như vậy chứ.

Dọc đường bị Vũ Xuân không ngừng làm phiền, rốt cục Lý Thành Trụ tức giận
không nhịn được nữa, gắt gao nắm lấy cổ nàng, tuyên bố nếu như nàng còn dám
dây dưa với Tiểu Ảnh nữa thì sẽ trừng trị nghiêm khắc.

Nhìn hắn đột nhiên bộc phát với tu vi Hợp Thể Kì của mình mà cũng không có
biện pháp phản kháng, Vũ Xuân cuối cùng cũng cảm thấy một tia sợ hãi. Mặc dù
nàng không muốn khuất phục trước nam nhân này.

Thôi vậy, Hảo Hán không chấp chuyện trước mắt đạo lý này nàng biết rất rõ, hơn
nữa nàng cũng biết nơi này không ai có thể trợ giúp mình, hắn mà liên thủ với
Thành chủ đại nhân thì mình không thể chống nổi, liền không dám tiếp tục quấy
rồi nữa.

Oán hận trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ một cái, Vũ Xuân cuối cùng cũng phải thỏa
hiệp.

Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo, Lý đại lão bản cảm thấy an tĩnh không ít. Còn
Tiểu Ảnh không có người cả ngày lôi kéo như trước, nên cũng không còn cảm thấy
khó xử, cuộc sống thanh nhàn hơn rất nhiều.

Trên đường đi mặc dù đã được nghe mọi người đàm luận về Tử Vi Tinh, nhưng lần
đầu tiên nhìn thấy diện mạo thực sự của nó, Lý Thành Trụ không khỏi bị dáng vẻ
khổng lồ của nó làm cho chấn động.

Nhìn xa xa thấy tường thành cao tới mấy chục thước trải dài không có điểm
cuối, màu sắc tường thành ảm đạm dường như đã trải qua rất nhiều năm tháng
cùng với sự phát triển của Tiên giới. Ngay cả đại môn trước mặt cũng làm cho
Lý đại lão bản cảm thấy có một tia cảm giác áp lực.

Đại môn này thật đúng là . . . lớn a.

Đại môn này cao chừng ba mươi thước, chiều rộng cũng hơn hai mươi thước, giống
như miệng của một con sói dữ tợn đang há ra, sẵn sàng cắn nuốt đám người tu
tiên tiến vào trong đó. Phía trên đại môn điêu khắc hai con cự long đang bay
lượn trên không, không ngừng vẫy đuôi phun ra một ngụm linh khí. Xuyên thấu
qua đại môn, mơ hồ có thể thấy trên bầu trời có một lớp màng mỏng màu xám, đây
chính là vòng bảo hộ Tử Vi Tinh.

Lý đại lão bản ngẩng đầu nhìn lên, thấy mình đứng dưới đại môn giống như con
kiến chui vào đũng quần của con voi, bé đến không thể bé hơn được nữa.

" Đây là Thiên Đô Tử Vi Tinh?" đầu lưỡi Lý đại lão bản giống như bị cứng lại.

" Ân, rất hùng vĩ phải không phu quân?" Tiểu Ảnh gắt gao bám chặt Lý Thành
Trụ, vẻ mặt kích động, " Mặc dù ta đã tới nơi này rất nhiều lần, nhưng lần nào
cũng bị loại khí thế này làm cho rung động."

" Rất hùng vĩ." Lý Thành Trụ không thể không thừa nhận, Thải Hồng thành so với
nơi này, quả thực chỉ như giống một tiểu sơn trại nơi man sơn.

Bất quá đại môn không có thủ vệ sâm nghiêm như hắn tưởng tượng, ngay cả một
người canh gác cũng không có. Nghĩ cũng đúng, người nào lại dám ở Thiên Đô
giương oai chứ? Không phải tự đi tìm đường chết, không muốn sống nữa sao?

" Vào đi thôi." Cổ Linh Lung sắc mặt có chút ửng hồng, chắc là cũng bị kích
động, " Lần trước tới nơi này cũng đã bốn năm rồi."

Bốn năm trước, đó là lúc Cổ Linh Lung mới vừa phi thăng tiên giới, phải tới
Thiên Đô báo cáo. Không ngờ tới sau đó lại bị “đày” tới Thải Hồng thành làm
thành chủ.

Thu Phong trên mặt không chút biểu tình, mang theo mọi người tiến vào trong,
có vẻ rất quen thuộc nơi này.

Lý Thành Trụ bĩu môi, nhưng cũng theo sát phía sau.

Vào trong Tử Vi Tinh, Lý Thành Trụ mới phát hiện, cư dân ở Tử Vi Tinh (hoặc có
thể gọi là người tu tiên ở nơi này) quả thực không phải Thải Hồng Thành có thể
so được. Trên con đường lớn rộng gần mười thước khắp nơi đều chật ních người,
thỉnh thoảng lại có người va chạm với nhau mà làm cho hộ thể linh khí một trận
phát quang. Lấy thủ đoạn của người tu tiên mà cũng không có biện pháp để tránh
khỏi đám người nhốn nháo này, có thể thấy, mật độ dân cư ở Tử Vi Tinh lớn như
thế nào.

" Tại sao không ai bay lên trời ?" Lý Thành Trụ quan sát hồi lâu rốt cục phát
hiện ra điểm khác thường.

Nhiều người như vậy, lại cứ muốn chen chúc vào một chỗ, đạp phi kiếm mà bay
lên trời không tốt hơn sao?

" Trong Tử Vi Tinh cấm phi hành, cũng cấm phóng xuất pháp bảo tiên khí có thể
phi hành ." Thu Phong lạnh lùng giải thích.

" Chẳng lẽ chúng ta cũng phải chen chúc vào một chỗ với bọn họ sao?" Lý Thành
Trụ há to miệng, đưa tay chỉ về đám người đang đi trên đương ở phía trước.

" Không sai."

" Nếu cứ ngự kiếm phi hành thì sẽ thế nào?" Lý Thành Trụ đảo mắt hỏi.

Thu Phong có chút sửng sốt, hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này, quay đầu
nhìn Lý Thành Trụ một chút rồi nói: " Ngươi có thể thử một chút."

" Coi như hết." Lý Thành Trụ bĩu môi, nếu ai cũng nghĩ như vậy, khẳng định đến
khi bay lên trời bị vật gì đó đánh hạ, sợ là cũng không có chỗ mà kêu oan. Nhĩ
vậy Lý Thành Trụ liền đi tới bên người Cổ Linh Lung, nói khẽ với Tiểu Vật đang
ở trong ngực nàng vài câu, dặn dò nó ngàn vạn lần không nên bay lên trời.

Tiểu Vật liếc mắt khinh thường với hắn một cái.

" Đi thôi, trước tiên phải tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, sau đó mới bàn đến chuyện
khác." Cổ đại thành chủ lên tiếng, mọi người đều không có dị nghị gì. Thu
Phong liền một mình tiến lên đi trước mở đường.

May mà hai vị phu nhân dáng người không quá lớn, làm cho Lý Thành Trụ phải
giang cả hai tay vẫn có thể bảo vệ đại bộ phận diện tích của các nàng, không
để cho người khác có cơ hội ăn đậu hũ. Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn Nguyên
Mộc, thấy hắn cũng đang giang tay cố gắng tách dòng người khỏi ra Vũ Xuân.

Một đoạn đường chỉ có mấy trăm thước mà phải mất thời gian gần một nén nhang
mới đi hết được, Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn thì thấy đám người vẫn như cũ
không ngừng tới lui, không khỏi cảm thán về sự phồn hoa của Thiên Đô.

" Quả là rất nhiều người a." Lý đại lão bản cùng Nguyên Mộc nhìn nhau cười
khổ.

Đi qua khỏi lối vào chật chội, chính thức tiến vào Tử Vi Tinh thì tốt hơn rất
nhiều, không đến nỗi cứ nhấc chân một chút là lại đụng tới người khác.

" Bây giờ đi đâu?" Lý Thành Trụ mở miệng hỏi, cuộc sống nơi này hắn không quen
, cũng không biết nơi nào có nhà trọ.

" Thu Phong ngươi quen thuộc nơi này hơn ta, ngươi dẫn đường đi." Cổ Linh Lung
đem quyền quyết định trao cho Thu Phong.

Tên mặt trắng ( tiểu bạch kiểm) này liền lộ ra thần sắc kích động, thản nhiên
mở miệng nói: " Đi theo ta."

Đi theo Thu Phong qua 9, 10 ngã rẽ, rốt cục đám người Lý Thành Trụ cũng thấy
một cửa tiệm đề bảng hiệu " Nhà trọ " rất lớn. Nhìn lại thì thấy tên cửa tiệm
là " Phi thăng đường ", ta ngất, một cái tên thật quá kiêu ngạo.


Tiên Giới Tu Tiên - Chương #113