Người đăng: 웃...ßåØ♎ßäþッ_
Lý Thành Trụ tiến vào rừng rậm cho đến hôm nay đã được hơn một tháng. Hắn đoán
chừng sư phụ cũng đã nguôi giận, vì vậy chuẩn bị quay lại đường cũ, trở về
nhà.
Trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn kế sách đối phó với sư phụ. Nếu sư phụ hắn vẫn
chưa hết giận, hắn sẽ dâng lên chiến lợi phẩm trong vòng một tháng qua, bồi
thường tổn thất cho sư phụ. Hơn nữa nói thế nào thì nói, hắn cũng là khai sơn
đệ tử của lão, lão có thể dễ dàng thanh lý môn hộ như vậy sao?
Tuy nhiên sự thật lại không đơn giản như hắn suy nghĩ. Hắn đi theo kim chỉ nam
trên đồng hồ đúng ba ngày, không ngờ cuối cùng lại quay lại bên một đống lửa.
Nhìn đống lửa đã từng “quen biết”, bên cạnh là lông chim và xương cốt đã gặm
sạch thịt, Lý Thành Trụ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cả Tiên giới này, người dùng lửa nướng chim ngoài Lý Thành Trụ tất không tìm
ra người thứ hai nữa. Cho nên đống lửa này đích thị là của hắn. Đi mãi mà vẫn
quay lại nơi đó thì đích thị hắn đã lạc đường.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim chỉ nam theo cổ tay chớp động một hồi, lúc tả,
lúc hữu. Không chỉ theo một hướng cố định nào cả.
Xui xẻo thật! – Lý Thành Trụ thầm mắng một tiếng, kim chỉ nam rất có thể đã bị
hỏng sau một hồi chiến đấu. Sớm biết vậy thì hắn đã cất đồng hồ vào trong giới
chỉ. – Lý Thành Trụ giờ phút này mới cảm thấy hối hận.
Trong Trầm Thụy Tiên Lâm không hề có ánh mặt trời hay trăng sao. Trên đầu chỉ
thấy mây trắng khắp nơi, xung quanh đều là cây cối cao lớn, Lý Thành Trụ giờ
phút này cũng không biết Dựng Tiên hồ đang nằm ở phương hướng nào.
Ngự giá Hàn Quang, Lý Thành Trụ bay thẳng lên trời, phóng nhãn quan sát. Tuy
nhiên hắn chỉ nhìn thấy xung quanh là rừng rậm bạt ngàn, không hề nhìn thấy
được điểm dừng.
Lý Thành Trụ bối rối vô cùng, cách duy nhất bây giờ là có thể ra ngoài rừng
rậm này đã. Nghĩ vậy, Lý Thành Trụ ngự kiếm, nhắm đại một phương hướng, bay về
phía trước. Hắn nghĩ rằng: “Bất kể rừng rậm này lớn thế nào đi nữa, lão tử
cũng sẽ thoát khỏi ngươi.”
Nhưng sự thật lại không giống như khi Lý Thành Trụ hung hăng quả quyết.
Không biết đã bay đi bao lâu, Lý Thành Trụ lơ đãng nhìn xuống…một cảnh tượng
quen thuộc lại đập vào mắt hắn: Một đống lửa đã tàn, lông chim, xương chim nằm
rải rác xung quanh.
Trong lòng hắn như có một dòng khí lạnh chạy qua. Hắn bây giờ đã có thể khẳng
định bản thân đã đi một vòng tròn, hơn nữa lại là một vòng tròn cực nhỏ. Nếu
không thì đã không trùng hợp đến nỗi mấy lần gặp lại đống lửa này.
Ảo trận! Chỉ có Ảo trận mới có tác dụng mê hoặc tâm thần, mới có thể làm cho
bản thân đi vòng vòng quanh một chu vi rất nhỏ như vậy.
Người hắn toát đầy mồ hôi lạnh, lúc trước khi học trận pháp với Tiếp Dẫn Tiên
Sứ, hắn đã thấy Tiếp Dẫn Tiên Sứ đối với Ảo trận thì tỏ ra rất tôn sùng. Công
kích trận pháp chủ yếu dùng để giết địch, phòng ngự trận pháp dùng để phòng
thủ, chỉ có Ảo trận dùng để mê hoặc tinh thần đối phương.
Nghe đồn rằng Huyễn Chi Tiên Quân Lệ Huyễn Thần trong Thập Đại Tiên Quân là
người dựa vào Ảo trận mà được liệt vào hàng ngũ Tiên Quân, dựa vào một thân tu
vi đối với Ảo trận trở thành vô song vô đối tại Tiên giới. Ngay cả Tiên đế
đứng trước mặt Lệ Huyễn Thần cũng than thở không bằng hắn. Tuyệt kỹ thành danh
của người này là Diệt Tiên Mê Tung trận, cho dù là Tiên đế, một khi bước vào
cũng vô phương trở ra.
Nhưng tôn sùng chung quy vẫn chỉ là tôn sùng. Ngay cả Tiếp Dẫn Tiên Sứ cũng
chỉ biết một chút sơ đẳng về Ảo trận, huống chi là tên đồ đệ vô năng Lý Thành
Trụ của lão!
Lý Thành Trụ mặc dù nghiêng về giả thuyết thứ hai nhiều hơn. Tuy nhiên sau khi
cẩn thận suy nghĩ kỹ, hắn lại cảm thấy giả thuyết đầu có nhiều khả năng hơn.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã từng nói qua, phương viên một ngàn dặm quanh Dựng Tiên hồ
được bày Thiên Phúc Địa Tái đại trận. Ngoại trừ Đại La Kim Tiên thì không ai
được tiến vào. Lại nghĩ không có vị Đại La Kim Tiên nào rảnh rỗi đến độ đùa
cợt với một gã mới tu tiên đến Nguyên Anh kỳ như gã. Cho nên Lý Thành Trụ cho
rằng Ảo trận này đã bị chủ nhân bỏ đi.
Nhưng ai lại vô duyên vô cớ đặt một Ảo trận ở đây? Chẳng lẽ muốn bảo vệ một
vật gì ở nơi này?
Bảo vật! Vừa nghĩ đến hai chữ này, hai mắt Lý Thành Trụ đã muốn vọt hẳn ra
khỏi hốc mắt, nước bọt cũng bắt đầu nhểu ra ròng ròng.
Lý Thành Trụ nhanh chóng sử dụng Tật Phong quyết, thân thể như gió lốc chạy đi
khắp nơi, hy vọng có thể tìm thấy bảo vật hoặc trận nhãn.
Hai ngày sau, Lý Thành Trụ mỏi mệt nằm lăn ra mặt đất. Vô luận chạy đi đâu,
cuối cùng cũng chỉ thấy đống lửa quen thuộc của hắn mà thôi.
Linh lực trong cơ thể đã tiêu hao sạch sẽ, cho dù bản thân không ngừng hấp thu
linh khí xung quanh để bổ sung, cũng không thể bù được lượng linh khí đã tiêu
hao bởi Tật Phong quyết.
Lý Thành Trụ thở dài, ngồi dậy, tiện tay lấy từ trong giới chỉ ra bốn khối hạ
phẩm Thiên Cơ thạch, đặt ở phương vị Càn, Chấn, Cấn, Khảm, thiết đặt ra Bát
Quái Tụ Linh trận.
Thiên Cơ thạch chính là một loại tiên thạch có lợi cho việc tu luyện, bên
trong chứa tiên linh khí rất thuần tịnh. Bất kể dùng để tu luyện hay bổ sung
linh lực hao tổn, thì tiên linh lực đều có tác dụng rất lớn. Tại Tiên giới
không có tiền tệ, thứ giao dịch trong thế giới này chính là loại Thiên Cơ
thạch này đây.
Thiên Cơ thạch chia ra làm thượng, trung, hạ - tam phẩm. Mỗi một phẩm lại chia
ra làm linh thạch và thần thạch. Phẩm cao nhất và thấp nhất có tỉ lệ là 1:100.
Trong tay Lý Thành Trụ cũng không có nhiều Thiên Cơ thạch lắm, tổng cộng cũng
chỉ có hơn mười khối mà thôi. Hơn nữa đều là hạ phẩm Thiên Cơ thạch. Chuyện
này vốn đều do lão sư phụ keo kiệt kia không chịu giao thượng phẩm Thiên Cơ
thạch cho hắn. Lão nói rằng tốc độ không phục linh khí của Lý Thành Trụ đã quá
biến thái, căn bản không cần dùng Thiên Cơ thạch làm gì.
Lý Thành Trụ lúc đầu cũng nghĩ như vậy. Cho dù linh khí có tiêu hao thế nào,
chỉ cần tùy tiện ngồi xuống nghỉ ngơi chừng nửa ngày là có thể khôi phục lại
trạng thái sung mãn bình thường, cần quái gì sử dụng Thiên Cơ thạch!
Bất quá lúc này Lý Thành Trụ cần nhanh chóng khôi phục linh lực, hòng tiếp tục
tìm kiếm lối thoát. Cho nên bất đắc dĩ phải dùng đến số Thiên Cơ thạch không
nhiều này.
Thu lại Hàn Quang, dỏng tai nghe ngóng bốn phía xem có tiên thú gần đó hay
không? Sau khi xem xét cẩn thận xung quanh, Lý Thành Trụ lập tức đả tọa, ngồi
trong Tụ Linh trận, hấp thu linh khí. Đương nhiên hắn còn bố trí một trận pháp
cảnh báo ở xung quanh. Chỉ cần có vật lạ tiến vào trong trận, khi đó trận pháp
sẽ cảnh báo để hắn tỉnh lại.
Cảm giác được linh khí xung quanh điên cuồng tiến vào thân thể, thấm sâu vào
linh mạch, sau đó hội tụ vào Nguyên Anh ở đan điền. Một vòng như vậy, Lý Thành
Trụ lại cảm thấy thân thể thoải mái, nhẹ nhõm vô cùng, tựa hồ như có mỹ nữ đến
giúp hắn cởi bỏ quần áo rồi tiến lên giường vậy. Ngay cả tiểu Nguyên Anh trong
đan điền cũng há hốc mồm, reo hò không thôi.