Dự Liệu Như Thần.


Người đăng: gaungohp

Tác Giả: ᵛᶰシġäü࿐nġö︵⁹⁵

Cũng chẳng mất nhiều thời gian, liền có một cái cực phẩm thiếu nữ đẹp hướng
phía Lâm Vận chạy tới.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, làn da như mỡ ngọc, dáng người cao gầy, có lồi
có lõm, tuyệt phẩm nhất là đôi chân dài trắng nõn đùi ngọc, đủ để cho bất kỳ
nam nhân huyết mạch sôi trào.
Khéo léo chính là, Lâm Vận nhận ra nàng. “Tứ đại Giáo Hoa, đứng đầu, Sở Lâm
Nhi!”
Trong trường diễn đàn tổng cộng bình chọn xuất bốn vị hoa hậu học đường, Sở
Lâm Nhi lấy max điểm nhan sắc giá trị cùng lãnh diễm khí chất lấy xưng, là
người hiền lành chưa từng làm chuyện xấu, được công nhận là hoàn mỹ nữ thần.
Nhân khí cực cao!
Trước kia Lâm Vận có Vương Ánh, không có lưu ý quá tứ đại hoa hậu giảng đương.
Lúc này đây, nhìn kĩ lại Sở Lâm Nhi, Lâm Vận quả thật giật mình. So sánh với,
Vương Ánh hoàn toàn chính là thứ cặn bã!
“Cứu mạng! Tiên sinh cầu ngươi cứu.. cứu ta...” Sở Lâm Nhi chạy quá mau, một
đầu tiến đụng vào Lâm Vận trong lòng.
“Thật mềm...” Lâm Vận bị hai luồng ngạo nghễ vểnh lên, mềm mềm đụng phải cảm
giác tràn đầy, thiếu chút nữa là phun máu mũi ra rồi.
“Cái gì mềm?” Sở Lâm Nhi mặt mũi tràn đầy khẩn trương, đôi mắt mở to xinh đẹp
nghi ngờ hỏi.
Lúc này, một đám thanh niên hung hăng chạy đến. Cầm đầu người, với một vết sẹo
dữ tợn bên má trái, lớn lối nói: “ Nhóc con, tránh ra! Nàng là người của lão
tử, không muốn phiền phức thì hãy cút ra một bên cho ta!”
Nhìn qua cách cư xử, ăn mặc của nhưng người đối diện, Lâm Vận cũng có thể rõ
ràng đây đều là lưu manh!
Sở Lâm Nhi Khẩn trương, đứng sau lưng giữ chặt tay áo Lâm Vận.
“Tiên sinh xin hãy cứu ta với! Ta nhất định sẽ hảo hỏa báo đáp lại ngươi!”
“Ách...Vị này đại tỷ, bọn họ đông như vậy trong khi đó ta có một người, ta cứu
ngươi thế nào đây?” Lâm Vận trả lời.
Là một sinh viên bình thường, đã bao giờ đối mặt với tình huống như thế này
đâu. Nên biết xử lý sao với những tên lưu manh này đây?
“Trên mạng tuyển thuyết không phải đều là mỹ nữ gặp nạn, nguy hiểm liền có vai
chính xuất hiện cứu sao? Ta xem ngươi tựa như nhân vật nam chính vậy!” Sở Lâm
Nhi lại nói tiếp.
Lâm Vận nhíu mày, cảm giác nhức trứng. Vẫn quay đầu lại nói: Đại tỷ, ngươi có
thể tỉnh cho ta được không! Đây là thực tế đời thật, không như tiểu thuyết
đâu... chết người ấy...”
“Xú tiểu tử, mau cút ra! Không muốn chết thỳ nhanh tránh ra! ” Một tên to con
hung dữ đi đến.
“Hả?”
“Ngươi đừng qua đây, sẽ có đổ máu tai ương!” Lâm Vận nói lớn.
“Dựa vào ngươi mà cũng làm lão tử đổ máu tai ướng á? Ta nhổ vào!” To con khinh
bỉ, gắt một cái, đi tới.
“Phanh!”
Từ tòa nhà bên cạnh, rơi xuống ngay một chậu hoa, chuẩn xác rơi trúng đầu gã
to con ấy.
“Ngao... Đau chết lão tử...” gã to con ôm đầu, lăn lộn trên đất kêu gào thảm
thiết. Đỏ rực máu từ đầu hắn chảy ra không ngừng, ngăn không được.
“Ta đã bảo rồi mà! Các ngươi xem máu chảy nhiều vậy cơ mà, ai bảo ngươi không
tin!” Lâm Vận đắc ý nói.
Mọi người chung quanh im lặng, mộng bức. Lầu trên thi thoảng rơi chậu hoa cũng
là bình thường đi, Nhưng tại sao tiểu tử này vừa nói, thì chậu hoa rơi đúng
lúc và chuẩn xác đến như vậy?
Sở Lâm Nhi chớp chớp mát, đôi mắt tràn ngập hiếu kì, hỏi: “Chẳng nhẽ ngươi là
thầy bói?”
Lâm Vận gật đầu, không có phủ nhận: “Ừ, ta có biết chút da lông, có hứng thú,
ta giúp ngươi xem xem.”
“Đừng có mà giả thần giả quỷ, lần này chỉ trùng hợp mà thôi, đừng tưởng vậy mà
cho mình là đại sư!” Hầu Ca phẫn nộ quát.
“Ngươi không tin?”
Lâm Vận nhìn Hầu Ca, đồng thời bấm tay nói: “Ngươi thân cô nhi, mười bốn tuổi
rời đi cô nhi viện, bắt đầu lăn lộn giang hồ, đã từng vào tu ra tội, ăn không
ít đau khổ, nay khá hơn đã có tiền, áo cơm không lo. Nhưng trên đầu vẫn còn
thế lực lớn hơn áp chế, khó có thể phá. Ta nói đúng chứ?”
Bọn đàn em kinh ngạc, quả là chuẩn quá đi, không sai đi đâu được.
Nhưng Hầu Ca vẫn lắc đầu: “ Điều này nói cũng như không đi, này hỏi ai cũng
biết đi, vậy mà cũng gọi là bói? Ngươi cho ta là ngu ngốc sao?”
Lâm Vận nhếch mép lên: “ Đã ngươi không nhận, cho nên ta sẽ tính... A.. Lão bà
nhà ngươi đêm hôm qua rời đi! Nàng bị nhà ngươi làm cho tức mà bỏ đi, chứ bản
thân nàng là người rất tốt.”
“ Nằm thảo ! Vậy mà ngươi cũng có thẻ tính ra?” Hầu Ca há hốc mồm, sững sờ.
Vốn dĩ chuyện nay cũng không có hay ho gì nên hắn cũng không kể ra cho bọn đàn
em nghe. Mà chuyện này mới đêm qua xảy ra, không nghĩ ra, thế mà cũng bị tính
đi ra, quả là thần nhân mà!
Sở Lâm Nhi che miệng, đôi mắt to kinh ngạc nhìn xem Lâm Vận, biểu hiện vô cùng
đáng yêu, nhưng lúc này Lâm Vận không có quay đầu lại nên cũng không nhìn
thấy.
“Đại sư! Ngài là thần tiên hạ phàm! Ta Hầu Trung đối với ngươi tâm phục khẩu
phục!” Hầu Trung là tên thật của hắn, Hầu ca chỉ là tên đàn em trong giang hồ
gọi hắn mà thôi.
Thái độ của Hầu ca lập tức thay đổi, khẩn cầu nhìn Lâm Vận mà nói: “Ta rất hối
hận khi đối với vợ ta như vậy cầu đại sư giáo ta, làm như thế nào mới để nàng
quay trở về? Van cầu ngài ấy!”
Lâm Vận suy nghĩ trong chốc lát, rồi vỗ vai Sở Lâm Nhi nói: “Muốn ta giúp,
cũng được thôi, nhưng ngươi phải hứa với ta là không được tiếp đánh chủ ý lên
bằng hữu của ta nữa.”
“Đại sư yên tâm! Chỉ cần ngài có thể giúp được ta, sau ngài chính là đại ca
của ta, vị này sẽ chính là đại tẩu của ta, nhất định tôn kính, tôn kính các
ngươi!”Hầu Ca cười toe toét, nịnh nọt nói.
“Nói nhảm! AI là ngươi đại tẩu..” Sở Lâm Nhi nhất thời đỏ bừng khuôn mặt.
Nàng tuyệt mỹ khuôn mặt thẹn thùng đỏ, đúng là vô cùng đẹp, Lâm Vận tâm động
không thôi. Mọi người xung quanh cũng bị kinh diễm là cho sững sờ.
“Các ngươi đúng yên đây đợi! Đừng đi đâu hết!” Lâm Vận báo một tiếng, liền
tránh đi ra, đi đến xa xa.
Mở điện thoại ra, vào Tiên giới nói chuyện phiếm quần, nói đến nhân duyên, hắn
là nghĩ đến Nguyệt Lão, chắc chẵn Lão có thể giúp.
Gửi yêu cầu thêm hảo hữu đến Nguyệt Lão. Dường như lúc nào cũng cầm điện thoại
Nguyệt Lão chấp nhận ngay yêu cầu.
Lâm Vận Tiên:Nguyệt Lão, có tại không?
Lâm Vận mở chat riêng, gửi tin nhắn cho Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão: Lâm Vận Đại thần, Bản Tiên tại.
Lâm Vận Tiên: Ta liền có một chút việc muốn nhờ ngươi giúp? Ta nghĩ việc này
chỉ mình ngươi là giúp được!
Nguyệt Lão: Đại thần cứ nói. ( mỉm cười biểu lộ.)
Lâm Vận Tiên: Chuyện chẳng qua là thế này, ta có người bạn, vợ chồng họ cãi
nhau, người chồng làm vợ tức bỏ đi, mà người bạn của ta nhờ ta giúp hắn để vợ
hắn quay lại. Cái khác thỳ có thể chứ, việc này quả thật với ta là hơi khó,
nên ta liền nghĩ đến Nguyệt Lão.
Trước khi nhắn tin, Lâm Vận đã nghĩ kĩ lý do để có thể nói.
Nguyệt Lão: Chuyện này lão giúp được, nhưng lão cũng có việc muốn nhờ Lâm Vận
Đại Thần giúp đỡ cho.
Lâm Vận Tiên: Được rồi, Nguyệt Lão nói đi, chỉ cần ta giúp được ta sẽ giúp.
Nguyệt Lão: Gần đây do áp lực của công việc, nên lão nhiều lúc cảm thấy rất
căng thẳng, không cảm thấy tỉnh táo, tập trung vào công việc được.
Thấy tin nhắn của Nguyệt Lão, Lâm Vận suy nghĩ một hồi không biết phải làm
sao, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Lâm Vận liền nghĩ ngay đến một thứ.
Lâm Vận Tiên: Nguyệt Lão cứ yên tâm việc này ta giúp được, chờ ta một lát ta
sẽ gửi cho ngươi.
Nguyệt Lão: Ta biết là Lâm Vận đại thần sẽ giúp được Lão mà!
“Chúc mừng, thu được Nguyệt Lão Hồng Bao, đã lưu giữ vào Bảo Rương bên trong,
sử dụng mời xem xét Bảo Rương.”
Lâm Vận vội chạy đến tiệm tạp hóa gần đó, mua một bao thuốc lá rồi quét gửi
cho Nguyệt Lão. Sau đó, còn chỉ cho Nguyệt Lão cách hút thuốc lá.
Trước khi tắt điện thoại Lâm Vận còn không quên dặn.
Lâm Vận Tiên: Vật này vô cùng quý, ta không có nhiều, chỉ khi nào cảm thấy
thực mệt mỏi, căng thẳng mới được mang ra dùng. Dùng một thanh, là ít đi một
thanh đấy.
Nhắn tin xong, Lâm Vận không khỏi nở nụ cười. Điểm vào Bảo Rương, kích vào vật
phẩm, cửa sổ giao diện hiện lên: “ Nhân Duyên Phù – Viết xuống hai ben danh
tự, sẽ sáng lập một hồi nhân duyên, có thể thành công hay không, toàn bộ dựa
vào cá nhân bổn sự. Có hay không sử dụng?”
“Cái này quá gân gà đi, còn không nhất định thành công.”
Lâm Vận có hơi chút thất vọng, nhưng cũng vẫn điểm ra sử dụng.
Trở lại chỗ nhóm người Hầu ca đang đang đứng chờ, Lâm Vận đưa bùa cho Hầu Ca
nói. “Cầm lấy cái này, viết lên trên đó ngươi và lão bà ngươi danh tự.”
Hầu Ca lập tức viết. Thấy hắn viết xong Lâm Vận liền nói tiếp.
“ Được rồi, kế tiếp ngươi hãy thôi làm những việc gây hại cho mọi người nữa,
hãy làm một công việc tử tế, hành thiện tích đức, lão bà ngươi sẽ hội trở về.”
“Còn có, cả những tiểu đệ của ngươi nữa, như vậy mới có thể linh nghiệm được.”
Thực ra việc này cũng không liên quan đến Nhân Duyên phù, thế nhưng Lâm Vận
muốn dẹp bọn lưu manh suốt ngày làm bậy này.
“Dạ dạ dạ! Ta nhất định sẽ nghe theo đại sư! Ta và tiểu đệ nhất định sẽ làm
theo!” Hầu Ca liên tục gật đầu đáp.
Hầu Ca tại mười phần mê tín Lâm Vận, cũng vội vã đêm nhóm tiểu đệ mang đi.
“Cuối cùng cũng an toàn.”
Sở Lâm Nhi thở dài, nhẹ nhõm nói: “ Cảm ơn ngươi rất nhiều! À mà chưa kịp hỏi
tên ngươi. Ta là Sở Lâm Nhi, lưu lại điện thoại nha, hôm nào ta mời ngươi ăn
cơm.”
Khôi phục lại một ít bình thường lãnh diễm khí chất, bớt kinh hãi, nàng dung
nhan càng thêm đẹp, không thể bắt bẻ.
“ Thật đẹp... A... Ta tên Lâm Vận, đây là số điện thoại của ta.” Lâm Vận ngu
ngơ chốc lát mới mỉm cười trả lời.
“Bớt dẻo mồm, ta là không thích dịu dàng nam nhân.” Sở Lâm Nhi có chút hờn dỗi
trừng Lâm Vận, nói: ”Ta đi trước, liên lạc ngươi sau.”
“Ta với ngươi cùng đường, ta cùng ngươi đi về, ta cũng là An Thị Đại học sinh
viên.” Lâm Vận nhanh chóng đuổi đến bên cạnh Sở Lâm Nhi.a
“Trùng hợp vậy? Chúng ta là đồng học?”
“Duyên phận đi.”
...
Hai người trò chuyện vui vẻ, một đường phản hồi trường học.
Lâm Vận một mực đưa nàng về tận Ký túc xá lầu, mới lưu luyến rời đi.
~~


TIên Giới Nói Chuyện Phiếm Quần - Chương #8