Người đăng: master.viethiepho@
Lâm Vân Phong cưỡi mây phi hành, dưới chân từng mảnh giang sơn tú lệ, đại
thành khổng lồ lướt qua. Phi vân đậu xuống Tiên sơn ngập trong mây, phía trước
là một tòa Tiên môn lộng lẫy, biển đề: Tiên Đạo Tông. Ba chữ mang uy áp đại
đạo, khiến dù là đại Tiên đi qua cũng phải cúi đầu kính ngưỡng.
Vân Phong không dừng lại tiếp tục một đường đi tới. Xuyên qua điện điện, lầu
các, vườn uyển, thi thoảng gặp những Tiên giả sắc phục màu bạc, thêu hoa văn
họa tiết tinh mĩ, họ đều cúi chào một câu: “Đại sư huynh.” Lâm Vân Phong cứ
một đường tiến tới, khung cảnh nơi đây trăm năm nay với hắn quá quen thuộc
rồi.
Dừng trước một điện phủ lộng lẫy chìm trong mây trắng. Diệp vân đạp cước lên
một đám mây, để nó tự vận hành trôi đi. Phía bên kia biển mây có một tòa lâu
các, một bóng hình tuyệt mỹ váy tím thướt tha đương nhìn phía phương xa.
Khóm mây trở Vân Phong dừng tại tiểu đình. Nữ Tiên kia liền quay lại, Tiên âm
trong trẻo cất lên: “Phong ca người đã về.” Người đời đều hình dung Tiên nữ
rất đẹp, nhưng ai gặp rồi mới biết, nàng tuyệt mỹ đến nhường nào, vẻ đẹp không
thuộc về thế giới phàm trần, một vẻ đẹp viễn siêu tầm nhân loại. Điều gì khiến
Tiên nữ tuyệt mỹ ấy u buồn đến vậy, cũng làm trái tim đại cường giả nam nhân
thấy đau xót.
- Tử Vân, nàng đang nhớ đến sư phụ sao. Là tại sư huynh không tốt, không chăm
sóc cho muội, để muội cảm thấy cô đơn rồi. – Vân Phong tiến đến cạnh nàng, cất
giọng thật trìu mến.
Nàng nhỏ nhẹ nói: “Muội tu luyện tới bình cảnh, không có tiến triển. Liền xuất
quan di dạo cho khuây khỏa.
Sư huynh bận trăm công nghìn việc, người vẫn quan tâm đến muội, muội còn mong
gì hơn nữa.”
Vân Phong nói: “Tử Vân, huynh sẽ sớm tu thành Chí Tiên. Nhất định sẽ đưa sư
phụ bình an trở về, để ba người chúng ta được đoàn tụ, sống hạnh phúc như
trước kia.”
Khuôn trang đương ủ rủ ưu sầu, chợt theo một nụ cười như bình minh mang nắng
ấm, mang theo vẻ say đắm quyến rũ động lòng người. Dù bên nhau cả trăm năm
nhưng nụ cười ấy không lúc nào không khiến trái tim Vân Phong phải thổn thức.
Nàng nghẹn ngào nói: “Sư huynh thật tốt. Huynh âm thầm gánh trên vai nhiều
trọng trách như vậy. Muội muốn tu luyện thật tốt để cùng huynh san sẻ gánh
nặng này.”
Vân Phong giang tay đón Tử Vân ôm vào lòng mình nói: “Đã có huynh ở bên muội,
nhất định huynh sẽ không để muội phải buồn nữa.”
Tử Vân Tiên tử, nàng là con gái của Tiên Hoàng trước đây. Nàng được sinh ra
trên Tiên giới, từ nhỏ đã không dính bụi trần. Phụ thân và Đại sư huynh là hai
người thân thiết nhất của nàng, chẳng may phụ thân lưu lạc dị giới gặp nạn
không rõ tung tích. Còn Đại sư huynh một bên chấp chưởng đại sự trong tông,
một bên dốc lòng tu luyện để có thể đi cứu sư phụ, hai người ít có thời gian
vui vẻ. Tử Vân đem tâm tu luyện để tiêu tan nỗi niềm trong lòng, nhưng nàng
càng nóng lòng càng không đạt kết quả.
Người con gái ấy, không nhiễm khí tức phàm trần, trong tâm không một mảnh đua
tranh, không một phần tục khí. Nàng tu vi thâm sâu, bối phận cực lớn, trong
tông người người đều kính vọng. Nhưng ngoại trừ Vân Phong, nàng không có ai là
tri kỉ. Tử Vân Đài, một mảnh lâu các nhìn ra Tinh Không, nàng sống ở đó tách
biệt với mọi người.
- Lần này ra ngoài giải quyết sự vụ, huynh đem về cho muội rất nhiều thứ,
muội xem. – Vân Phong vừa nói, bàn tay khẽ phất trước mặt liền hiện ra chục
món vật phẩm: có trân ngọc bảo khí, Cực phẩm Tiên hoa, Linh đan hiếm có, … Lại
lấy ra một chiếc hộp ngọc, bên trong có đựng một ít quả màu đỏ, linh khí đượm
nồng: “Chu Tước Quả của Hỗn Thiên vực, huynh đặc biệt mang về cho muội. Muội
thử xem, nó rất có ích đối với tu luyện đó.”
Ngoại vật đối với nàng như không khí, nhưng tấm lòng nam tử nàng rất cảm động,
vươn tay nàng lấy một Tiên quả, môi hồng cắn lấy một miếng, đem hương vị thơm
ngon, cùng linh khí ngào ngạt thưởng thức. Nàng nhẹ thốt: “Cám ơn huynh, Hỗn
Thiên vực dù sao cũng là đại cấm địa, huynh nên cẩn thận giữ gìn, nếu huynh
xảy ra chuyện, …” Nàng không nói tiếp nhưng thu nhãn trong trẻo như nước khiến
Vân Phong hiểu được tâm ý của nàng.
Vân Phong gật đầu nói: “Không dễ gì có thể khiến huynh gục ngã đâu. Huynh nhất
định sẽ đạt tới cảnh giới của sư phụ, tìm được người, xin người ban ý hôn sự
của chúng ta.”
Nghe lời nói ấm lòng của nam tử, Tử vân mỉm cười, nàng tựa đầu vào lòng chàng.
Cả hai cùng nhìn phía chân trời xa xăm, lúc này ánh mặt trời sắp lặn biển mây
chìm trong ánh sáng màu tím hồng.
*
* *
Tiên giới thế hệ thanh niên kiệt suất chính là các chân truyền đệ tử của Ngũ
Tông. Những người trẻ tuổi tu luyện chưa quá vạn năm, đã vượt qua Tiên cảnh
thứ ba: Nguyên Tiên, bọn họ là những người có khả năng nhất tiến vào cảnh giới
vô thượng. Tiên Tam Trảm đạo, rất nhiều Tiên giả cường đại đều chấp nhận vĩnh
viễn dừng tại cảnh giới thứ ba này, vô vọng tiến thêm một bước nữa. Bọn họ
không thể nào so sánh được với những kiệt suất truyền nhân này, chỉ có thể trở
thành các bậc trưởng lão, mất đi tư cách xếp đặt vào truyền nhân Tông chủ.
Mộ Dung Uyển là đệ nhất truyền nhân của Tiên Kiếm Tông. Nàng thân phận kì bí,
tư chất, ngộ tính khiến cho thế hệ trước phải thấy hổ thẹn, được Tiên Hoàng
phong tặng nàng là đệ nhất Tiên nữ. Nàng tu luyện mấy ngàn năm liền tiến vào
cảnh giới Nguyên Tiên sánh vai với cách đại trưởng lão đã tu luyện cả vạn năm.
Tư chất như thế, cùng với Tiên dung không ai sánh bằng, đủ khiến nàng phong
quang vô hạn. Tử Vân Tiên tử tư chất cùng dung mạo đều tuyệt đỉnh, nhưng trừ
bỏ địa vị con gái Tiên Hoàng, thực sự không thể so sánh với nàng được. Ai cũng
nói nàng sẽ là người sớm nhất có thể bước vào cảnh giới chí Tiên Trong vạn năm
trở lại đây.
Ngàn năm trước một phi thăng giả vô danh xuất hiện, hắn tiến nhập Tiên Đạo
Tông, bộc lộ ra tư chất khiến Tiên giới phải đố kỵ, tu luyện năm trăm năm liền
tiến tới cảnh giới Nguyên Tiên, điều mà nàng mất mấy ngàn năm mới làm được.
Hắn lọt vào mắt xanh của Tiên Hoàng đời trước, trở thành chân truyền đệ tử,
người đời đồn Tử Vân Tiên tử cũng đã phải lòng hắn, rất có thể hắn sẽ trở
thành một Tiên Hoàng tương lai.
Nàng có gặp qua hắn, khi đó hắn mới tiến vào Nguyên Tiên. Hắn là một kẻ cao
ngạo, trong mắt hắn hoàn toàn không xem các truyền nhân kiệt suất các tông như
thế nào. Hắn dõng dạc tuyên bố sẽ là người sớm nhất sẽ tiến vào cảnh giới vô
thượng kia. Hừ! Một tên ngông cuồng, hắn mới chỉ tiến vào cảnh giới Nguyên
Tiên còn chưa có Đại thành mà muốn thách thức nàng sao, nàng đã ở cảnh giới
này cả ngàn năm nay rồi. Mộ Dung Uyển liền bế quan tu luyện để trùng kích cảnh
giới Đại thành. Tiên giới một lần bế quan đã qua năm trăm năm.
- Đại sư tỷ, mừng người xuất quan.
- Đại sư tỷ, chúc mừng người đã Đại thành cảnh giới.
- Đại sư tỷ, chúc mừng …
Đủ các lời chào mừng từ cách đồng môn, nhưng nàng cũng không quan tâm. Trong
số những người đến chúc mừng cũng có cả những thân truyền đệ tử của Tiên Kiếm
Tông, địa vị cũng không xa cách nàng. Người nọ là Tư Không Bác, Tư Không Viễn
và Tư Đồ Khải. Tư Không, Tư Đồ chính là hai đại gia tộc lớn nhất Tiên giới.
Tiên giới phân theo tông môn chia làm năm thế lực gọi là Ngũ Tông, còn Cửu đại
gia tộc chính là cốt lõi của toàn bộ Tiên giới. Tư Không gia là đệ nhất gia
tộc trong Tiên giới, gia chủ Tư Không cũng chính là tông chủ của Tiên Kiếm
Tông.
Tư Đồ gia trong Cửu tộc có quan hệ mật thiết với Tư Không gia. Cho nên Tiên
Kiếm Tông là thế lực cực kì hùng mạnh hiện nay. Những năm gần đây Tiên Kiếm
Tông ẩn ẩn muốn giành vị trí nhất đại Tiên tông rồi.
Mộ dung Uyển dù ngang tàng nhưng cũng phải nể mặt mũi của ba người này một
phần. Tu vi của họ cũng rất gần với nàng, lại là những nhân vật chủ chốt của
đại gia tộc, vị thế trong Tông cũng cực cao. Mộ Dung Uyển xếp thứ nhất, Tư
Không Bác xếp thứ hai, Tư Không Viễn và Tư Đồ Khải thứ ba và bốn trong hàng
ngũ chân truyền đệ tử.
Các đệ tử khác thấy ba vị sư huynh này tiến đến thì cũng tự động chào hỏi rồi
nhường đường cho họ, thật hiếm khi được thấy cả bốn vị kiệt suất nhân của bản
tông như thế, bọn họ chỉ được diện kiến thôi đã là vinh hạnh rồi. Bốn người
này, về tu vi, tư chất hay dung mạo đều khiến cho chúng đệ tử phải ngưỡng mộ.
Mộ Dung Uyển đệ nhất Tiên nữ, tuyệt đối là niềm ao ước của hết thảy nam Tiên,
bất quá tu vi và địa vị của nàng, nam tử có thể xứng với không nhiều.
Tư Không Bác, tuấn mỹ, lạnh lùng, một bộ dạng băng hàn công tử. Tư Không Viễn
hào hoa, phong thái phiêu dật, nói cười đều tỏ ra phong độ, rất câu sát nữ
nhân. Tư Đồ Khải, trầm tĩnh, bình ổn, trong tông môn cũng là vị sư huynh thân
thiện nhất.
Bốn người ít khi gặp nhau một lúc thế này, liền đem việc tu luyện ra trao đổi.
Trong thời gian Mộ Dung Uyển bế quan, ba người còn lại cũng có những bước tiến
nhất định. Tư Không Bác tu vi đạt đến Nguyên Tiên Trung kì Đại thành, Tư Không
Viễn và Tư Đồ Khải thì cũng đạt đến Nguyên tiên Trung kì không lâu. Mộ Dung
Uyển lại đem những lĩnh ngộ của mình ở các cảnh giới này ra giảng giải khiến
các sư đệ rất tâm đắc.
Mấy người cũng đem tình hình Tiên giới trong thời gian gần đây đem nói cho Mộ
Dung Uyển biết. Nàng không ngờ mấy trăm năm bế quan, Tiên giới đã có tân Tiên
Hoàng. Trong Tông cũng xảy ra nhiều sự việc lớn nhỏ, nhưng phần lớn đều ổn
thỏa. Nàng mang tiếng là Đại sư tỷ nhưng xưa nay thích tự do, việc trong tông
nàng không muốn quản, vẫn là để ba vị sư đệ này gánh vác hết.
Trong lúc hàn huyên trao đổi, mọi người cũng bàn đến tình hình cao thủ trẻ
tuổi đương thời. Vô tình hữu ý có vị nhắc đến Lâm Vân Phong. Mộ Dung Uyển bất
ngờ rằng Lâm Vân Phong đã tại hai trăm năm năm trước tu luyện đến Đại thành
Nguyên Tiên. Nàng âm thầm hít một hơi khí lạnh, rốt cục mình đánh giá còn thấp
kẻ này, không biết đến cùng hắn là loại quái vật gì nữa.
Nhắc đến Lâm Vân Phong cả bốn người đều có tâm sự riêng, không ai nói thêm gì
cả, bầu không khí trở nên dị thường. Tư Đồ Khải là người đầu tiên phá tan sự
im lặng này: “Lâm Vân Phong kẻ này không những tu vi cao mà hành xử cũng hết
sức khôn khéo, được nhiều người ủng hộ. Địa vị của hắn trong Tiên Đạo rất lớn,
chỉ dưới Tiên Hoàng một bậc.” Tư Đồ Khải nói về Lâm Vân Phong, cũng không nghe
ra bất cứ thái độ gì.
Tư Không Viễn nghe nói về Lâm Vân Phong thì tỏ thái độ khó chịu: “Hắn muốn
củng cố thế lực của bản thân là một chuyện, nhưng lại nhúng mũi quá nhiều vào
tình hình của chúng ta. Hắn đứng sau các chính sách cải tổ Tiên giới, đem phân
chia lại các mỏ Linh thạch và nguyên liệu, đem những mỏ tốt của chúng ta thay
bằng những mỏ kém.
Lại còn đặt lại tỷ giá Nguyên Tệ, đánh thuế buôn bán ở các Thị Phường, các
giao dịch Tiên Khí, tài liệu lớn đều phải thông qua Tiên Đạo Tông. Đáng tức
là, hắn còn độc quyền phân phối Hồn Thạch, thứ mà trước kia vẫn được phân cho
Tiên Kiếm chúng ta quản lý. Trong tứ tông Tiên Kiếm chúng ta bị ảnh hưởng
nhiều nhất. Rõ ràng là muốn nhằm vào Tiên Kiếm Tông mà.”
Trong Tiên giới có ba thứ tài nguyên quan trọng: Linh thạch để tu luyện,
nguyên liệu để chế tạo Tiên khí, Hồn thạch để trị thương, nắm giữ ba cái này
là nắm giữ mệnh mạch của cả Tiên giới.
Tư Không Bác nãy giờ đều rất ít nói, hắn buông ly tiên trà trong tay xuống,
nước trà sóng sánh quanh miệng cốc, giọng nói của hắn băng lãnh vô cảm cất
lên: “Ta đã mang việc này bẩm báo với gia gia. Người nói chúng ta tạm thời
không nên chống đối Tiên Đạo tông, cứ theo tùy theo ý bọn chúng. Việc này
trưởng lão hội đã có quyết định, vậy nên cứ tạm để tên tiểu tử đó đắc ý một
thời gian.”
Mọi người đều biết vị gia gia kia là ai, liền cảm thấy an tâm. Mộ Dung Uyển
nghe xong cũng đem suy nghĩ của mình nói: “Tiên Đạo Tông làm vậy chứng tỏ sợ
hãi chúng ta sẽ lớn mạnh uy hiếp địa vị của chúng. Tiên Hoàng mới lên ngôi đã
nhanh chóng tiếp quản lực lượng của các tông không phải là nóng vội sao. Lại
thêm việc nhường vị cũng hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Ta hồ nghi
đằng sau đó có ẩn tình, phải chăng Tiên Đạo đang che dấu điều gì đó?”
Nghe lời của nàng, ba nam tử biểu tình có chút thay đổi. Tư Đồ công tử, ánh
mắt lóe sáng lên, chớp mắt về bộ dạng điềm tĩnh ban đầu. Tam sư huynh Tư Không
Viễn âm thầm liếc Mộ Dung Uyển một cái, khuôn mặt lộ ra tiếu ý, không ai biết
hắn vui vẻ vì điều gì. Nhị sư huynh, khuôn mặt băng hàn dãn ra một chút, ánh
mắt sắc lẹm chiếu vào khoảng không xa xăm, tựa như vừa đưa ra quyết định gì.
---
Trong tông môn thường xếp hạng, Đại đệ tử, nhị đệ tử, ... Chỉ thứ hạng ưu tiên
người kế vị sau này. Thường căn cứ vào tiềm năng tư chất để phân chia chứ
không phải là ai tu luyện trước thì được thứ hạng cao hơn.