Hành Quyết – Luân Hồi (kết)


Người đăng: master.viethiepho@

Hoàng Chủ Điện. Một vị lão giả mặc y bào cổ màu lam. Đầu tóc búi cao, xỏ Kim
châm. Tuy tóc đã bạc trắng hết, nhưng môi hồng, răng trắng, da dẻ hồng hào mịn
màng y như trẻ nhỏ. Lúc này đang cùng một trung niên mập mạp nói chuyện.

“Bạch Hy, sư phụ sắp rời khỏi Tiên giới. Không biết đến bao giờ mới trở lại.”

Bạch Hy ngạc nhiên hỏi: “Sư Phụ người định đi đâu?”

Ông lão này chính là sư phụ của Bạch Hy, Vân Thiên Tiên Hoàng, người nói: “Ta
muốn vào Tinh Không.”

“Người vào tinh không để làm gì. Chẳng phải người đã trở thành Vô Thượng Tiên
giả sao, người còn muốn tìm điều gì nữa.”

Lão giả lắc đầu: “Tiên chưa phải là tận cùng. Khi nào tới cảnh giới của ta con
sẽ hiểu, rồi con cũng sẽ hiểu việc làm của ta mà thôi. Nhưng điều đó là sau
này. Hiện tại ta muốn đem vị trí Tiên Hoàng này trao lại cho con và Viêm
Dương.”

Bạch Hy nghe có lĩnh ngộ, cúi đầu nói: “Con xin theo ý của Người.”

Lão giả gật đầu nói: “Con so với Viêm Dương tư chất, tu vi đều nhỉnh hơn, lại
là sư huynh, vi sư nên truyền vị này cho con. Nhưng ta có một điều muốn cảnh
báo con, vị trí Tiên Hoàng này là một gánh nặng, vì đại cục đôi khi phải hy
sinh tiểu tiết, nó sẽ trái với cách làm người của con. Con có nguyện ý làm
không?”

Bạch Hy có chỗ khúc mắc liền hỏi: “Sư phụ ý của người là?”

Lão giả nói bằng giọng trầm trầm: “Vì đại cục phải chấp nhận hy sinh, dù là
người thân, bằng hữu hay chính bản thân đều có thể phải từ bỏ.” Vẻ mặt của ông
càng thêm cương nghị hơn: “Tiên Hoàng này, một lúc nào đó sẽ phải hy sinh
chính mình. Con có làm được không?”

Bạch Hy bị vẻ nghiêm trọng của sư phụ làm cho giật mình, một bậc chí tôn Vô
thượng như người nói ra đâu phải chuyện đùa. Sự hy sinh này phải rất lớn lao.
Điều này làm cho Bạch Hy dao động, ông không phải là sợ hãi, chỉ là nó không
phải mong muốn của ông. Suy nghĩ một hồi lâu ông mới nói: “Sư phụ, con chỉ
chuyên tâm tu đạo theo đuổi cảnh giới vô thượng, với những trọng trách này con
không muốn.”

Lão giả cũng không tỏ ra thái độ thất vọng vì câu trả lời của đệ tử. Ông hiểu
tính cách của đệ tử mình, nếu là ông áp đặt, Bạch Hy vẫn sẽ nhận làm, nhưng
nếu có lựa chọn, Bạch Hy sẽ không làm. Mỗi người có một đạo tâm riêng, đại đệ
tử không ham đua tranh, chỉ cầu ngộ đạo, trong lục Tôn cũng là người Tu vi cao
nhất, cũng là bởi tính cách này.

Viêm Dương so với sư huynh thì kém hơn, nhưng ông lại rất yêu đệ tử này. Phẩm
cách của nó rất hợp ý ông, ngay từ đầu ông đã xác định truyền vị cho Viêm
Dương rồi. Nhưng không muốn làm cho hai sư huynh đệ bất hòa ông mới đem việc
này ra nói trước cho Bạch Hy, cũng là cho Bạch Hy một sự lựa chọn. Ông nói:
“Vậy ta sẽ đem chức vị này nhường lại cho Viêm Dương. Ta mong sau khi rời đi,
hai sư huynh đệ các con đều một lòng giữ gìn Tiên giới này.”

Bạch Hy chắp tay, vâng một tiếng.



  • * *

Trong Tiên Hoàng điện lúc này chỉ có một mình Bạch Hy. Ông trầm ngâm suy tư.
Rốt cục, hôm nay vị trí Tiên Hoàng này lại nằm trong tay ông.

“Sư Phụ” Tề Hạo thân vận bạch y, tiến vào, cung tay chào. Đoạn hắn nói tiếp:

“Thưa sư phụ, Lâm Vân Phong đã được đưa tới Diệt Hình Đài, mời người tới ngự
giám.”

Bạch Hy mắt nhắm không mở ra, nói: “Ta không đi, con cứ chiếu theo lệnh của ta
mà làm được rồi.”

“Vâng sư phụ, đệ tử xin tuân mệnh.” Tề hạo cúi chào rồi trở ra, để lại Bạch Hy
một mình.

Ông mở mắt ra, có chút âu sầu, tự nói: “Vân Phong à, lần này ngươi sai thật
rồi, sư bá cũng không thể làm khác được.” Bàn tay đeo nhẫn của Bạch Hy khẽ ấn
lên một chiếc hộp màu Tím, Tiên đạo lực lượng tỏa ra, đem chiếc hộp mở nắp.
Bên trong có một nửa thanh kiếm, nếu nhìn kĩ có thể thấy là do hai mảnh vỡ
ghép lại mà thành. Trong đó có một câu:

“Bí mật chung cực của Tiên Giới nằm ở trong Hư Thiên Bích …”



  • * *

    Bầu trời một mảng lôi quang lập lòe u ám, như sắp có giông tố lớn.

    Bên dưới là Diệt Hình đài. Một tòa đài cao đến mười hai trượng nằm trong khu
    vực của Tiên Đạo Tông. Là nơi dùng để xét xử Tiên nhân phạm tội hoặc dị tộc
    xâm phạm Tiên giới. Cũng rất lâu rồi không có được sử dụng, nhưng lần này nó
    lại dùng để hành quyết một đại nhân vật Tiên giới, người từng là Tiên Đạo Đại
    đệ tử Lâm Vân Phong.

Đài tháp cổ xưa, được dựng lên bằng chất liệu đá quí, chạm khắc rất nhiều hình
thù nổi. Có thiên phạt tiên lôi, hỏa kiếp, Tiên nhân nộ, … đài cao ba mươi ba
bậc. Tầng trên cùng là nơi hành quyết, có bề mặt hình tròn, đường kính ba
trượng ba xích. Bao quanh mặt đài có tám cây cột cao đến ba trượng, đường kính
mỗi cột đến ba thước. Trên đỉnh mỗi cột lại có một vị hung thần tượng, bộ mặt
nanh ác, trong tay nắm lấy một sợi xích màu máu thô to cỡ bắp tay người
thường. Đầu kia của mỗi sợi xích lúc này đem đầu mình, tứ chi của Lâm Vân
Phong trói cứng.

Lâm Vân Phong quì trên hình đài. Thân thể của hắn gầy khô, da thịt hư hoại, lộ
cả xương cốt. Đầu hắn cúi xuống, tóc dài rối xù xõa trước mặt, trông y như một
cái xác chết mục rữa. Bao nhiêu năm trong luyện ngục đã khiến cho hắn trở
thành bộ dạng này.

Người xem hành quyết không nhiều, chỉ có mấy vị nguyên lão, trưởng lão trong
tông, hai vị chấp pháp giả và hộ đạo giả, tổng cộng không đến mười người. Bọn
họ đối với bộ dạng của Lâm Vân Phong trong lòng cũng có chút rùng mình, dù là
Tiên nhân nhưng khi Tiên lực mất hết, liền không còn khác thường nhân là mấy,
những hình phạt kia thật khủng khiếp biết nhường nào.

Viên Tề Hạo mang theo ý chỉ của Tiên Hoàng đến, bên cạnh hắn còn có thêm một
vị khách đặc biệt – Nhị sư huynh của Tiên Kiếm Tông Tư Không Bác. Mấy vị Tiên
giả sẵn đó thấy hai người thì lên tiếng chào, đây chính là hai nhân vật phong
vân nhất trong giới đệ tử trẻ tuổi tông môn hiện nay, tương lai sẽ là những
trụ cột của Tiên giới.

Bọn họ đối với sự có mặt của Tư Không Bác cũng không có gì lạ, gần đây Tiên
Kiếm Tông với Tiên Đạo Tông quan hệ đã thân thiết, đệ tử trong tông trao đổi
gặp mặt rất thường xuyên. Vị thượng tiên trẻ tuổi này còn sẽ kết hôn với Tiên
tử Tử Vân, đem mối quan hệ giữa hai tông càng thêm mật thiết. Thêm nữa là
trong giới cao tầng cũng thường xuyên tạo mối quan hệ, nên đối với mọi người
đều là hiểu biết lẫn nhau.

Tề Hạo cùng Tư Không Bác bước thẳng lên đài cao đứng trước Lâm Vân Phong. Nhìn
bộ dạng tàn tạ của Lâm Vân Phong, ánh mắt mỗi người một vẻ khác nhau. Tư Không
Bác nhìn như độc xà, trong mắt toát lên vẻ hả hê, hiện lên một niềm vui độc
ác. Còn Viên Tề Hạo ánh mắt lúc nào cũng sáng như hằng tinh, thật không rõ hắn
đang có suy nghĩ gì. Y nói: “Tư Không huynh, người có điều muốn nói với Lâm
Vân Phong thì hãy nói đi.”

Tư Không Bác nhìn Tề Hạo gật đầu một cái, đoạn y tiến tới gần Lâm Vân Phong,
cúi người ghé vào tai hắn nói: “A haha, đường đường đệ tử xuất chúng hiếm có
của Tông môn lại trở thành kẻ tội đồ. Trước kia ngươi có từng nghĩ bản thân sẽ
rơi vào cảnh này không?”

Lâm Vân Phong không có phản ứng gì cả, quả thật khiến người ta nghĩ rằng hắn
đã chết. Tư Không Bác khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe sáng, âm độc phát ra
lời nói: “Lâm Vân Phong, ngươi rất yêu Tử Vân phải không. Nàng giờ đã là hôn
thê của ta rồi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng.” Đoạn môi hắn nhấp nháy,
truyền âm chỉ riêng Vân Phong nghe được: “Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng. Một
tiên nữ thuần khiết như nàng chắc là chưa từng được trải qua cực khoái nhân
gian đâu. Ta sẽ khiến cho nàng phải sướng đến gào khóc gọi tên cha mẹ. Mùi vị
nữ tiên thật hấp dẫn làm sao. Ư a ư ah”

A a a a! Lâm Vân Phong ngửa mặt thét vang, tóc dài cũng dựng lên, cả người
bùng nên một cỗ khí thế mạnh mẽ. Bất quá tám sợi xích màu máu nhanh chóng thít
lại đem khí lực của hắn tiêu biến. Hắn gầm lên: “Tư Không Bác, tên súc sinh,
ngươi đừng có hòng tổn hại đến Tử Vân. Nàng quyết sẽ không lấy ngươi đâu.”

Tư Không Bác cười ha hả, cũng là hiếm khi mới thấy hắn cười như thế, nhưng mà
điệu cười của hắn lại khiến người nghe càng ớn lạnh hơn. Hắn lui trở lại bên
Viên Tề Hạo. Tề Hạo cũng cất tiếng nói: “Sư huynh, à không, Lâm Vân Phong. Tư
Không gia hiện nay với Tiên Đạo chúng ta đã một lòng. Tử Vân sư muội xác thực
là đã có hôn ước với Tư Không huynh rồi, người không cần phải bận tâm nữa.”

Vân Phong quay đầu về phía Tề Hạo, mắng: “Tề Hạo, ngươi hãm hại ta, từ khi nào
ngươi lại trở thành tay sai của Tiên Kiếm Tông phản bội chúng ta?”

Tề Hạo nói: “Lâm Vân Phong, ngươi hồ đồ rồi, đến lúc này ngươi vẫn còn muốn
ngậm máu phun người sao?

Lời của một kẻ khoác lác dối trá thì ai sẽ tin ngươi chứ? Hắc, nực cười làm
sao, ngươi nói ba trăm năm tu thành Chí tôn, muốn luyện thành Bất Diệt tiên
thể để chứng minh nhưng lại không thể làm được. Lại dùng hàm ngôn vu khống Tư
Không gia hòng gây chia rẽ Tiên giới. Kết cục hôm nay chính là do ngươi tạo ra
mà thôi.”

Lâm Vân Phong đang muốn nói gì đó thì cấm chế trên huyết sắc xích khởi động
đem hắn một lời cũng không thốt ra được.

Viên Tề Hạo truyền âm cho Lâm Vân Phong: “Lâm Vân Phong, hôm nay ngươi chết
chắc rồi. Không còn có một cơ hội nào cho ngươi đâu.”

Lâm Vân Phong tức giận đáp trả: “Tề Hạo ngươi là kẻ tiện nhận vô sỉ. Hôm đó
tại Tiên Hoàng điện, ngươi đã dùng yêu thuật hãm hại ta.”

“Ha ha, ngươi nhận ra giờ đã quá muộn rồi ư. Có trách cũng chỉ trách ngươi ngu
si kém hiểu biết mà thôi. Ngươi hết lần này đến lần khác làm ta thất vọng vì
sự nông cạn của nhà ngươi đấy, không hiểu sao một kẻ như ngươi mà cũng xưng là
đệ nhất giới thanh niên Tiên giới này được, thật là khôi hài quá.”

Vân Phong phẫn nộ: “Ngươi cấu kết với Tiên Kiếm môn gạt ta vào mai phục ở Tịch
Tẫn sơn. Chủ kiến luyện Bất Diệt Thể này là do ngươi đưa ra. Khốn kiếp, đê
tiện.”

Trong đầu Lâm Vân Phong truyền đến tiếng cuồng tiếu của Tề Hạo:

“Hư ha ha, ngươi giờ mới nhận ra sao? Nói cho ngươi để chết cũng không hồ đồ
nữa, cặp mắt của ta là Duyệt Tử Nhãn, có thể nhìn thấu vận mệnh kẻ khác mà
phán tử. Vận mệnh đã chú định ngươi phải chết rồi.”

Lâm Vân Phong vừa trở về, Tề Hạo đã biết rồi. Biết Vân Phong sẽ ngay lập tức
muốn tới bẩm báo với Tiên Hoàng, nên hắn đã đón đường chặn trước. Sau đó cặp
Thần nhãn kết hợp với đồng thuật khiến cho Vân Phong mê muội mà mất phương
hướng, xâm nhập vào cấm địa. Hai người Tả Thanh, Ngân Điệp canh giữ cổng Hư
Thiên Điện sợ rằng cũng là bị giở trò mà rời đi.

Lâm Vân Phong ngộ ra mọi chuyện thầm trách mình không đề phòng, nhưng hắn
không ngờ được vị sư đệ này rắp tâm bố trí nhiều cạm bẫy hại mình như thế:
“Ngươi tại sao phải làm vậy. Ngươi muốn tranh giành vị trí của ta hay là Tư
Không gia cho ngươi lợi ích gì.”

Tề Hạo cũng thản nhiên trả lời: “Tất cả đều không phải. Vì ngươi là mối hại
đối với Tiên Đạo nên phải ngươi phải chết.”

“Xàm ngôn, ta sao một lòng tận trung với tông môn không có một điểm gian dối.”
Vân Phong phẫn nộ.

Tề Hạo tức giận miệt thị:

“Vân Phong ngươi vì tông môn hay vì bản thân mình? Ngươi mượn sức lôi kéo các
thế lực về mình, tranh quyền đoạt lợi. Lộng quyền Tiên Hoàng. Ngươi làm mọi
điều vì bảo vệ bản thân, ngươi cho rằng mình lấy Tử Vân, rồi trở thành Tiên
hoàng mới hợp lẽ đúng không?”

“…” Vân Phong muốn phản bác, nhưng hắn cảm thấy mình đuối lý. Quả hắn có lòng
hoài nghi Bạch Hy thật, hắn cho rằng vị sư bá này có điều mờ ám. Lại nói hắn
bảo vệ Tử Vân, cũng chỉ là bảo vệ tình cảm của hắn mà thôi. Tư chất tuyệt
đỉnh, tu vi thông thiên, hắn cưới Tử Vân rồi kế vị sư phụ, hắn cho điều này là
hợp lý. Chỉ là khi sư phụ gặp nạn, Bạch hy lên ngôi trong nhiều sự ám muội,
hắn không thể không sinh tâm phòng bị, tạo thế lực của mình cho được. Đến lúc
này có thanh minh, biện bạch đều vô nghĩa, nhưng đối với hắn còn có một điều
trăn trở: “Các ngươi rốt cục đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Tư Không Viễn có
thể xuất hiện ở cả hai nơi.”

Tề Hạo truyền âm nói: “Sự tình của Tư Không gia ta không biết. Ngươi phạm phải
sai lầm đã đánh giá thấp Đại gia tộc rồi. Chuyện đến đây đủ rồi, ngươi có thể
chết được.”

Đoạn y rút trong người ra một cuộn chiếu chỉ, dõng dạc đọc nội dung trong đó:
“ … Tội đồ Lâm Vân Phong phạm vào trọng tội. Về lí đáng bị hình thần câu diệt,
chân linh tiêu tán, vạn kiếp không siêu sinh, nhưng vì từng có nhiều đóng góp
cho tông môn nên ban ân cho được chân linh toàn vẹn đầu thai vào luân hồi.
Vĩnh viễn không được bước chân vào Tiên giới.”

Đem chân linh đầu thai kiếp khác trở thành con người mới, xem ra đối với hắn
là một khai ân cực lớn.

Đạo chiếu chỉ đọc xong thì tám sợi xích căng ra đem treo Vân Phong lên không
trung. Lôi điện khủng bố từ trên trời giáng xuống đem thân hình của hắn hóa
thành hư vô. Trong không trung chỉ còn một đoàn linh hồn màu vàng kim bị cấm
cố lấy. Lúc này có thể thấy được hình ảnh Vân Phong thống khổ kịch liệt giãy
dụa nhưng Tiên lôi vô tận bổ xuống không ngừng đem tiên hồn của hắn chấn nát
thành từng mảnh, đến khi chỉ còn một đoàn chân linh yếu nhược mà thôi.

Lâm Vân Phong gào lên: “Tề Hạo, Tư Không gia, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ
đem các ngươi tru diệt.”

Âm thanh của Tề Hạo vang lên trong linh thức của hắn: “Ngươi không có kiếp sau
đâu. Ta sẽ đánh ngươi luân hồi vào súc sinh đạo, trở thành heo chó, đời đời
không bao giờ thoát ra được.”

“Khốn kiếp, tên khốn Tề Hạo, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không siêu
sinh …”

Tiếng thét phẫn nộ của Vân Phong cùng theo chân linh của hắn hút vào một cánh
cửa lớn hỗn độn trên không trung.

Vân Phong bị hút vào cánh cửa trôi theo một thông đạo xoáy không thấy điểm
dừng. Trên vách thông đạo có các vòng xoáy nhỏ, hiện lên kiếp nhân sinh một
đời của hắn. Sau khi xem hết một đời thì hắn cũng đi đến tận cùng, trước mặt
hắn là sáu ngã rẽ sâu hun hút. Trên đó có những hình ảnh lướt qua, có nhân
loại cuộc sống, cũng có ngã rẽ yêu ma, súc sinh. Hấp lực mạnh mẽ kéo hắn thằng
vào một thông đạo. Trên thông đạo này cũng có những vòng xoáy hiện lên cuộc
sống của súc vật gà, chó, lợn. Mắt thấy sắp bị kéo vào một vòng xoáy trong đó,
hắn không cam lòng gào lên: “Sư phụ đại thần thông! Đồ nhi biết sai rồi, xin
người hãy cứu giúp!”

Một tia chớp màu bạc thô to xuất hiện đem kéo hắn vào một vòng xoáy.

Nhân gian giới, đêm đen mịt mùng, tiếng chó sủa inh ỏi vang lên "gâu gâu gâu",
cùng với đó là tiếng đập cửa liên hồi, và tiếng người hô lớn: "Mau mở cửa, bà
đỡ đến rồi."

Hết Quyển 1

---


Tiên Giới Luân Hồi - Chương #21