Người đăng: master.viethiepho@
Tư Không Viễn trong Bát Tiên trận nãy giờ vẫn chưa xuất thủ toàn lực, hắn muốn
quan sát điểm yếu để đưa ra công kích chí mạng cho đối phương. Lại nói Tiên
trận này có thể phát huy ra lực lượng cao nhất của tám người, nếu mỗi người
cùng xuất thủ thì đều có thể phát huy ra uy lực của Nguyên Tiên Đại Thành. Vân
Phong thực lực được xếp vào nửa bước Chí Tiên, thể chất hay công pháp đều
thuộc dạng vô thượng, nên cho dù là đồng giai với hắn cũng không thể gây uy
hiếp được, huống hồ tám đạo công kích dù liên kết chặt chẽ cũng chỉ làm cho
hắn rối chân tay chứ không thực sự gây được thương tổn. (Kiểu như dù cùng hạng
cân, nhưng một bên là võ sĩ chuyên nghiệp cấp thế giới, còn một bên là mấy võ
sĩ nghiệp dư vậy.)
“Thân thể vô thượng, công pháp vô thượng, tu vi cũng đạt tới cao nhất dưới Chí
Tiên, tên Vân Phong này thực có tư cách xưng bá đồng giai.” Tư Không Viễn đưa
ra kết luận. Hắn là kiệt suất đệ tử của một đại tông, tất cả tố chất của hắn
đều thuộc hàng đỉnh tiêm, bất quá nếu so với Lâm Vân Phong vẫn còn thua một
bậc. Cảm khái là một chuyện, xong thiên tài có ai lại không muốn khiêu chiến
với một địch thủ mạnh mẽ chứ. Càng mạnh mẽ càng kích thích. Hắn vốn muốn có
một cơ hội để so đấu với Lâm Vân Phong lâu lắm rồi.
Tư Không Viễn tại hạch tâm của trận pháp, đem linh lực của tám người quán
thông, đẩy cảnh giới tu vi tạm thời lên cực cạn dưới Chí Tiên. Toàn thân hắn
Thanh sắc xạ chiếu, khí thế mạnh mẽ chưa từng có, lực lượng cường đại tuôn
chảy trong huyết mạch khiến cho từng tấc thân thể của hắn cũng phát quang rực
rỡ.
“Lâm Vân Phong, ta muốn tại cùng cảnh giới so đấu với ngươi.” Tư Không Viễn hô
lớn.
Vân Phong điềm tĩnh nhìn mọi sự diễn biến, nói: “Được, vậy đến đây xem ngươi
có bản lãnh gì.” Đoạn y vung tay ra sau, khí thế bùng nổ, đem toàn thân áo bào
căng phồng như đứng trước gió. Đạo tướng hình tròn phía sau cũng xuất hiện,
các vòng xoáy nhỏ xếp thành từng vòng tròn đồng tâm phun ra nuốt vào Tiên khí,
đây là dấu hiệu Vân Phong chiến đấu toàn lực.
Tư Không Viễn cũng không để ý lời nói của Vân Phong, hắn có quyền kiêu ngạo,
Vân Phong tu luyện so với Tư Không Viễn càng ít hơn mà thành tựu lại cao hơn
rất nhiều, nếu không có tình huống này giữa bọn hắn khó mà so đấu với nhau.
Hắn hô to: “Được, xem chiêu.” Tư Không Viễn bay lên cao năm trượng, đem linh
lực bát tiên hội tụ tại thân. Hai tay huy động phía trước, một thanh cự kiếm
lam sắc xuất hiện trước mặt, phiêu phù tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Bàn tay chập lại, bắt ấn quyết, Tư Không Viễn vận khí thét: “Thiên Kiếm thức,
Đệ bát thức, Khải Huyền Thiên.”
Lam Kiếm phá không bay lên, lam sắc bốn phía hội tụ vào, đem khoảng không trên
đầu Tư Không Viễn hiện lên một bầu trời lam sắc.
Ngay trên đỉnh đầu Vân Phong mười trượng, một thanh cự kiếm lớn đến một trượng
hơn phủ đầy lam sắc phá không xuất hiện, từ trên cao cực tốc đâm xuống, mang
theo hư ảnh bầu trời sụp đổ, hư không vỡ nát ập tới.
Vân Phong không tránh không né, thần thông này vốn đã nhắm vào đâu thì đều
không thể sai trật được, bởi lẽ trên đầu ai không phải có một bầu trời, thì có
thể né làm sao? Chân trái hắn đạp lui một bước, hai quyền hướng về khoảng
không phía trước xuất chiêu, mắt hắn sắc lạnh nộ quang, ẩn hiện chân long khí
tức, thét: “Phi Long thăng thiên”. Tiên lực trong người hắn hội tụ, một con
rồng lớn màu vàng từ nội thể hắn lao lên hướng cự kiếm nuốt lấy.
Một kiếm kéo theo trời sụp, một đầu Chân Long phi thiên gánh lấy! Cùng nhau va
chạm tại khoảng không tám trượng, sóng xung kích khổng lồ khiến cho cả không
gian gợn sóng. Cũng may lực lượng va chạm trên không trung tạo ra vô số vết
nứt bị hút vào hư không, khiến mọi người ngoài phạm vi của chúng không bị ảnh
hưởng. Một kích này cả hai đều hòa.
Tư Không Viễn mắt sáng rực, quả là uy lực mạnh mẽ, vẫn là lần đầu hắn được sử
dụng lực lượng lớn như vậy, một thức vừa rồi không tồi.
Vân Phong nói: “Cũng tiếp của ta một chiêu.”
“Chân Long Giáng Thiên”
“Ngao ô!” Một tràng long khiếu vang lên. Vân Phong triệu hồi hàng chục đầu
long ảnh Kim sắc bay lượn quanh mình. Mỗi long ảnh đều rất chân thật, long
nhãn, long tu chuyển động linh hoạt như vậy sống. “Đi!” Đàn long bừng nộ, nhất
tề hướng hướng phía Tư Không Viễn trên không trung. Những con rồng uốn lượn
đan xen nhau, nhe nanh, giương vuốt đem Tư Không Viễn chụp tới. Tràng cảnh chư
long tranh châu tái hiện trước mắt.
Tư Không Viễn, thần tình nghiêm trọng, tay ấn nhanh chóng thay đổi, Tiên lực
theo lộ tuyến khác vận hành, thi triển ra tuyệt học ứng phó.
“Thiên Kiếm thuật, đệ cửu thức, Tịch Diệt Thiên”. Trước khi bầy long lao tới,
hắn thi xuất ra hàng trăm thanh kiếm dài mấy xích, tạo thành bức tường kiếm
chặn lại. Trước đầu mỗi thanh kiếm ẩn chứa không gian huyền ảo, tồn tại một
vết rách không gian cực mảnh.
Vốn tưởng sẽ có một tràng sóng xung kích mạnh mẽ, nhưng khi kim sắc quang long
tiếp xúc với thiên kiếm thuật, lực lượng của nó liền bị cắn nuốt, xung lực
cũng bị hút vào trong các vết rách không gian. Bức tường kiếm từng bước bị phá
hủy, nhưng làn sóng long kích cũng kết thúc.
Một chiêu này kết quả hòa nhưng thực tế Vân Phong thua nửa chiêu. Chân Long
Giáng Thiên của hắn không thể phá hủy hết được Tịch Diệt Thiên của đối phương,
nếu đổi lại là Tư Không Viễn tấn công mà Vân Phong thủ, thì chiêu này của hắn
đã bại rồi.
Vân Phong tâm khí dâng trào, quả là lâu rồi không có được đánh tận hứng đến
vậy. Bỏ qua đối phương là sinh tử thù địch, thì đây cũng là một cuộc chiến
cường giả đúng nghĩa, sao có thể không khiến người ta phấn khích. Hắn nói:
“Thiên Kiếm thuật quả nhiên tinh diệu, một thức cuối cùng uy lực tuyệt luân.
Tiếp đi.”
Tư Không Viễn bên kia cũng bật cười, người phía trước giống với hắn đều là
những kẻ chiến si, mộ cường, giết một con người như thế quả là đáng tiếc. Bất
quá hắn không có lựa chọn, cả hai bọn hắn đứng trên thế bất đồng tại, nhiệm vụ
của hắn chính là giết Vân Phong. Hắn nói: “Lâm Vân Phong, ngươi và ta hãy để
một chiêu tiếp theo kết thúc đi.”
Cuối cùng thì đây cũng không phải là trao đổi võ học, mà là tử chiến.
“Được vậy thì sinh tử tại một chiêu này!”
“Bí thức, Kiếp Diệt Thiên”
Tư Không Viễn hô tên tuyệt học của mình. Hắn đem Bát Tiên trận vận dụng đến
cảnh giới cao nhất, truyền linh lực tương đương với một kích tối cường của
Chuẩn Tôn vào trong chiêu thức này. Chỉ thấy cả không gian pháp trận biến
thành một bầu trời màu máu, từ phía trên không ngừng buông xuống huyền hoàng
chi lực.
Một thanh hắc kiếm vạn trượng đem bầu trời phía trên chẻ ra, tách đôi Lâm Vân
Phong và Tư Không Viễn. Hắc kiếm như kình thiên cự trụ đâm xuống đầu Lâm Vân
Phong. Một chiêu thức khủng bố tuyệt luân ví với thần tích được thi triển ra.
Lâm Vân Phong bên dưới hắc kiếm nhỏ bé vô cùng, tựa con kiến dưới chân voi.
Hắn bị của uy áp huyết sắc thương khung đè nặng lên vai, đem mặt đất dưới chân
đạp lún cả thước. Mắt hắn căng ra, hàm răng cắn chặt vào nhau, khuôn mặt tuấn
mĩ cũng phải méo mó vì vận sức quá độ.
“Hây a!” Hắn hét lên một tiếng vang trời. Đưa tay ra nắm lấy Đạo tướng kim sắc
giơ lên trên đầu. Kim sắc viên bàn phóng lớn ra mấy trượng tỏa ra quang mang
chói mắt, bên trong bầu trời u tịch này là vật hấp dẫn duy nhất. Từng đạo vòng
xoáy xoay chuyển mạnh mẽ, bắn ra quang trụ vạn trượng hướng thẳng lên mũi hắc
Kiếm trên đầu.
“Đại La Sát Sinh”
Hai đại tuyệt học tối thượng cùng lúc va chạm, không gian pháp trận oanh động
như nổ bom nhiệt hạch.
Vân Phong bị xung kích đánh văng ra xa, khóe miệng trào máu tươi. Kim sắc đạo
đồ biến mất, bước chân hắn loạng choạng không vững. Hắn đưa tay lên lau máu
trước miệng, nhưng khí tức trong người bị chấn động không dứt lại phun ra một
búng máu nữa, hiển nhiên nội thương không nhẹ.
Phía bên kia, Tư Không Viễn cũng hạ xuống đất, miệng rỉ máu, khí tức mạnh mẽ
đã mất hết, tuy nhiên hắn chỉ bị khí huyết nhộn nhạo mà thôi. Nhưng Bát Tiên
trận đã tan vỡ. Tám thành công kích đều bị chúng nhân đón đỡ, Nguyên tiên sơ
kì yếu nhất không chống đỡ nổi, bị đánh cho toàn thân dập nát, lục phủ ngũ
tạng cũng vỡ vụn. Người nhẹ nhất cũng bị đánh cho hộc máu, tiên lực gián đoạn.
Ánh mắt mọi người toát lên vẻ kinh dị, kẻ kia như thế nào có thể một mình
chống tám mà vẫn còn có thể đứng được.
Tư Không Viễn bước ra phía trước, nói: “Vân Phong ngươi quả là đệ nhất Tiên
nhân trong giới thanh niên Tiên giới. Một chiêu này ta thua, nếu là sinh tử
quyết đấu thì kẻ chết là ta, nhưng đây không phải là quyết đấu giữa ta và
ngươi. Vậy nên ngươi có thể chết được rồi.”
Cùng lúc xung quanh Vân Phong xuất hiện vô số sợi xích bạch sắc, một đầu đem
thân thể hắn móc lấy, một đầu nối vào trong hư không. Vân Phong muốn đem chúng
bứt ra, nhưng khí lực trong thân đã kiệt, bên trong nội thương nên Tiên Lực
cũng không thể vận chuyển. Thân thể hắn đều bị trói cứng lại.
Trong trận lúc này người duy nhất còn có thể thi pháp là Tư Không Viễn. Tay
phải hắn vươn vào không trung, đem hư không xé rách một mảng, từ trong đó xuất
hiện một thanh kiếm màu trắng, chất liệu thô ráp, tỏa ra khí tức cổ xưa, tràn
ngập hơi thở sát phạt. Kiếm khí phát ra chiếu vào linh hồn khiến người ta có
cảm giác ớn lạnh.
Tư Không Viễn cầm lấy chuôi kiếm nói: “Đây là Tru Tiên Kiếm bài danh nhị thập
bát trong một trăm linh tám bảo vật thông linh. Bên trong nó còn phong ấn một
thành lực lượng của Chí Tôn giả. Lâm Vân phong ta sẽ để cho ngươi chết được
thoải mái.”
Lâm Vân Phong ánh mắt co rút, hắn cảm nhận được lực lượng khủng bố có trong
thanh kiếm ấy. Một thành lực lượng của chí Tiên để vận dụng Chí Tôn Linh bảo,
không khác nào một kích mạnh nhất của Chí Tiên giả cả. Cho dù là lúc toàn
thịnh hắn cũng không đảm bảo có thể chống đỡ được, chứ đừng nói là lúc thân
thể trọng thương, tiên lực ngưng trệ.
“Lâm Vân Phong ngươi còn muốn trăn trối gì không?”
Vân Phong ánh mắt sắc lạnh, cũng không có biểu tình tuyệt vọng hay đau khổ,
đơn thuần là sát ý: “Tư Không Gia các ngươi đều chết đi.”
Tư Không Viễn mặt biến đổi một chút, nhưng không phẫn nộ, thần tình chỉ nghiêm
lại nói: “Ngươi không có cơ hội thấy điều đó đâu. Chết!” Hắn phi thân lao tới
đâm ra một kiếm.
Mắt thấy kiếm đâm tới trước mặt, toàn thân không thể thoát được, Vân Phong chỉ
có thể giương mắt nhìn một kiếm đâm qua đầu. Lực lượng trong Tru Tiên kiếm
giải khai, cuồng bạo lan tỏa khắp thân thể, dưới da thịt hiện lên trăm ngàn
những quang tuyến bạch sắc theo mạch máu mà di chuyển.
A a a! Vân Phong hét lên đau đớn. Thân thể hắn phình trướng sắp nổ tung.
Ở một không gian thần bí nào đó, một khối tinh thể màu tím huyền phù tỏa ra tử
quang nhàn nhạt. Bỗng chốc quang mang đại thịnh, ánh sáng tỏa ra chói lọi như
một vầng hằng tinh đem cả không gian ấy nhuộm sắc tím.
Da thịt Vân Phong bị căng nứt ra, đột nhiên theo đó mà tỏa ra ánh tím. Lực
lượng từ Tru Tiên gặp phải ánh sáng tím liền nhanh chóng bị đồng hóa, mau
chóng mất đi sức cuồng bạo. Từng dòng linh lực màu trắng nhanh chóng co rút
lại như dòng nước chảy ngược. Tru Tiên Kiếm chấn động rung lên bần bật, Tư
Không Viễn tăng cường khí lực nắm lấy.
Tử quang đại thịnh đem bao trùm cả người Lâm Vân Phong vào trong, thậm chí
bạch xích trói buộc hắn cũng bị biến thành tử sắc, nửa thanh Tiên kiếm bạch
quang phát ra cũng bị tử quang đàn áp. Tình hình quỷ dị này khiến mấy vị Tiên
giả hết sức kinh ngạc.
Tru Tiên kiếm càng rung dữ dội hơn, kiếm linh bên trong gào thét, làm cho Tư
Không Viễn hoảng sợ.
Thập nhị trưởng lão thét: “Mau buông tay!”
Tư Không Viễn cảm thấy không ổn liền buông chuôi kiếm ra. Kiếm ngân một tiếng
chói tai, hư không phá ra một đường. Không gian tràn ngập ánh tím quanh người
Lâm Vân Phong bỗng chốc vỡ vụn, cấm chế lên hắn cũng theo đó mà tiêu tán. Hắn
hóa thành một đạo ánh sáng tím xuyên qua lỗ hổng do Tru Tiên kiếm để lại đi
mất.
Bát Tiên một bộ sững sờ, hai vị trưởng lão muốn đuổi theo, nhưng Tư Không Viễn
khoát tay. Khuôn mặt hắn trở nên lãnh tĩnh, nói: “Không cần đuổi nữa. Huyền
Diệu chung trở về, trong tông đã biết chuyện rồi. Những gì chúng ta có thể làm
được đều đã làm. Việc còn lại cứ để họ thu xếp.”
Một vị Tiên nhân đang điều trị thương thế, hỏi: “Rốt cục là có chuyện gì xảy
ra, tại sao Tru Tiên kiếm không tru diệt hắn mà bỏ đi?”
Tư Không Viễn cũng nhìn qua hai vị trưởng lão, bọn họ so với hắn đã sống cả
mấy vạn năm rồi. Một vị trưởng lão nói: “Phàm là bảo vật thông linh đều có khả
năng nhận thức của riêng nó. Tru Tiên kiếm run rẩy như vậy ắt hẳn là trên
người hắn ta có một vật gì đó rất khủng bố.”
Thập nhị lão cũng gật đầu: “Ánh tím tỏa ra từ trong người hắn, chắc hẳn là
nguyên nhân giúp hắn thoát khỏi Tịch tẫn hỏa sơn. Việc này hệ trọng nên trở về
bẩm báo cho Tông chủ.”
Tư Không Viễn nhìn qua mấy người, rồi nhìn về phương vị mà Lâm Vân Phong rời
đi trong lòng không biết có suy nghĩ gì.
---