Người đăng: master.viethiepho@
Tiên Hàm Lâm, lúc này tám người đang vây quanh một nam tử áo lam. Người nọ
không ai khác chính là Lâm Vân Phong và tám Nguyên tiên Tư Không Viễn.
Tư Không Viễn nheo mắt nói: “Vân Phong không ngờ ngươi mạng lớn như vậy, có
thể từ trong bố cục của trúng ta thoát ra. May là mấy năm nay bọn ta một mực
trấn thủ ở nơi này, nếu không thì quả thật để ngươi thoát được.”
Vân Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi hao tâm kế như vậy để giết ta sao. Tiên
Hàm Lâm này là nơi bắt buộc để tiến vào Hỗn Thiên Vực, chỉ cần trấn thủ không
cho ai xâm nhập vào liền có thể bố cục giết ta. Vẫn là đa tạ hảo ý các ngươi
chăm sóc rồi.”
Vân Phong từ Tịch Tẫn sơn một đường trở về Tiên Tông, đi đến cửa ngõ Tiên
Thành Tiên Hàm Lâm liền gặp phục kích của Tư Không Viễn. Lại nói Tư Không Viễn
đề phòng có người xâm nhập phá đám liền đem các phương vị quan trọng tiến vào
cấm địa này phong tỏa. Đồng thời cũng đích thân dẫn các nguyên lão trấn thủ
nơi này. Nếu không phải bọn họ không thể tùy ý điều khiển Huyền Diệu Chung
cùng trong Vô Tướng sơn không tiện chiến đấu thì đã đem Vân Phong tại đó đánh
chết rồi. Mặt khác bọn hắn cũng muốn để Vân Phong bị hỏa luyện mà chết, cho dù
Tiên Đạo cao thủ có xuất phái điều tra cũng không thể tìm ra điểm nghi ngờ.
Phải biết Tiên Đạo cao thủ có thể thao thiên túng địa, thần thông không lường
trước được. Vân Phong chết thế nào sớm muộn cũng sẽ bị tra ra.
Bất quá lúc này, tám người vây một. Tiên Kiếm Tông hai vị trưởng lão Nguyên
Tiên đại thành, hai vị Nguyên Tiên hậu kì, bốn trung kì bao gồm cả Kiệt suất
đệ tử thứ ba Tư Không Viễn. Lực lượng như vậy hoàn toàn áp đảo so với Lâm Vân
Phong.
“Vân Phong Tiểu tử, những người trong Vô tướng sơn hỏa bọn ta đâu. Ngươi đã
làm gì bọn chúng rồi.” Một vị trưởng lão quát hỏi.
Vân Phong nhìn hắn như một kẻ ngốc: “Ngươi cho rằng bọn chúng có thể đi được
đâu?” Đoạn y giơ tay ra làm động tác bóp, tựa như đang nắm cổ một con gà bẻ
xuống.
A a a! lão giả hét lên: “Ngươi là đại ác ma, ta nhất định phải giết ngươi,
không phải đem hồn phác ngươi luyện hóa thống khổ đến chết.” Tổn thất mười vị
Kim Tiên Đại thành đối với đại tông của hắn cũng là một cái xuất huyết lớn,
trong đó còn có đệ tử yêu của lão nữa. Không ngờ kẻ phía trước đơn giản đem họ
bóp chết. Lão giả nộ khí xung thiên.
Cả mấy người còn lại hết sức bất ngờ. Mười vị kim tiên Đại thành, đó không
phải là gà con tùy tiện bóp chết, vậy mà đều bị giết ư. Bọn họ còn có cả Huyền
Diệu Chung, cho dù xấu nhất thì cũng có thể bảo mệnh chạy thoát. Nhưng Vân
Phong lúc này đang đứng đây, khí huyết cuồn cuộn, lông tóc không suy suyển là
chuyện không giả.
Vị trưởng lão còn lại nói: “Thập nhị, lão đừng có kích động mà trúng kế của kẻ
địch. Mười người bọn chúng dù không đánh lại thì việc bảo toàn cũng không
thành vấn đề. Kẻ này muốn đả kích chúng ta mà thôi.”
Lão Thập Nhị, bình ổn đôi chút, thầm suy nghĩ đúng. Lúc trước bọn hắn đã tận
mắt thấy Vân Phong sinh mạng leo lắt, đem hắn trấn áp luyện hóa đến chân linh
cũng phải tiêu tán là việc sớm muộn. Không biết trong Tịch tẫn hỏa sơn đã xảy
ra chuyện gì, mà lúc này Vân Phong còn nguyên vẹn như chưa từng tổn thương trở
ra.
o0o
Tiên Hàm Lâm một tòa đại trận khổng lồ đem chín người nuốt vào trong. Tiên đạo
công kích không ngừng thi triển, phong kiếm, lôi kiếm các loại kiếm thuật bay
lượn trong không gian, đem từng tấc phương vị xung quanh Vân Phong cắt nát.
Vân Phong trong không gian chật hẹp liên tục di chuyển, vừa né tránh vừa chống
đỡ.
Tu đạo đấu pháp, nhiều người đánh một cách thông dụng nhất là dùng trận pháp
để phát huy uy lực cao nhất của số đông. Tám người kia liên kết với nhau theo
một trận pháp, vừa có thể bảo vệ lẫn nhau, vừa gia tăng hiệu quả công kích.
Kết tiếp là luân xa chiến và quần chiến.
Bát Tiên Kiếm trận, một trận pháp công kích tám tiên giả. Trận pháp công kích
đem linh lực mọi người liên kết lại với nhau, khiến cho mỗi người đều phát huy
được sức mạnh lớn nhất của tám người, đồng thời đem các phương vị phòng thủ
tạo thành lực phòng ngự kinh người. Bát Tiên Kiếm cho phép đồng thời tám đạo
pháp quyết khác nhau cùng đánh tới với uy lực cao nhất của tám người. Vân
Phong một mình chống lại những công kích này.
Lúc này chính là cục diện quần chiến một với tám. Bốn phương tám hướng đạo
thuật, pháp bảo đánh tới Vân Phong. Vân Phong một địch tám chật vật không nhỏ.
Nhưng hắn cũng không có khả năng phá vỡ cấm trận thoát ra. Tòa pháp trận được
bố trí ở đây còn công phu và mạnh mẽ hơn nhiều so với pháp trận vây khốn hắn ở
Tịch Tẫn sơn.
Quần công có thể cùng lúc tấn công đối thủ ở nhiều phương diện. Công kích của
mỗi người có thể bổ trợ lẫn nhau. Tuy nhiên lại không phát huy được lực lượng
cao nhất có thể, không bằng tập trung lực lượng cao nhất của pháp trận vào
những người có lực sát thương mạnh nhất, còn những người khác sẽ thủ vệ duy
trì pháp trận. Sau một hồi đồng loạt xuất kích nhưng không có hiệu quả, Tiên
kiếm tông chuyển sang luân xa chiến. Người trước xuất thủ, người sau chờ cơ
hội yểm trợ. Bằng cách này họ có thể liên tục xuất ra những chiêu thức mạnh mẽ
nhất mà không bị gián đoạn.
Trảm Thanh Kiếm thuật, đạo kiếm khí cường đại chém tới, trong không gian mọi
âm thanh đều biến mất. Tiên kiếm cường đại cỡ sáu thước mang theo khí thế sắc
bén đâm tới, Tiên kiếm đến đem không gian lúc này cắt thành một mảnh hư vô,
đem âm thanh chôn vùi. Trưởng lão bên kia vừa xuất chiêu, Vân Phong hai tay
vung lên, thủ ấn kết nhanh chóng thành một con giao long màu bạc cũng hướng
thanh kiếm kia chặn lại. Tại chỗ va chạm hư không vết rách chợt co lại âm
thanh ì ùng như lôi điện truyền ra. Đạo tiên kiếm kia bị đánh bay trở về.
Bất quá, liền sau đó những công kích đạo thuật khác liên tiếp đánh tới. Vân
Phong cũng đem các sở học của mình ra ứng phó. Lấy một chiêu đối một chiêu,
động tác mau lẹ thuần thục không chỗ sơ hở.
Trảm Tiên thức, một kiếm thức cường đại từ một vị trưởng lão đánh ra. Trước
mắt Vân Phong liền xuất hiện hai đạo vòng cung ánh sáng theo quỹ tích kì diệu
chém tới. Khí thế trên người Vân Phong bùng lên, miệng thét to: “Bác Long cấm
Tiên.” Hai tay hắn chuyển động mờ ảo, để lại hư không từng đạo bóng ảnh, cuối
cùng thủ chưởng bắt chéo hướng phía vòng cung kim sắc của trưởng lão tiên kiếm
tông, nơi lòng bàn tay xuất ra hai con giao long lớn uốn lượn theo quỹ đạo kì
ảo chặn lấy đạo tiên thuật kia. Tại không gian cách đó sáu trượng bốn đạo Tiên
thuật này giao nhau thành hình chữ X, ánh sáng bùng lên chói lóa.
Vân Phong luôn lưu tâm đến hai vị trưởng lão Tiên kiếm tông nhất, công kích
của họ mang theo nhiều uy hiếp nhất đối với hắn. Xuất thủ chặn đứng đòn công
kích vừa tới, Vân cũng không vội thừa thế tấn công mà đem Tiên lực trong cơ
thể mình đến trạng thái hoàn hảo nhất. Hắn biết vừa nãy chỉ là những công kích
thăm dò. Sát chiêu thực sự vẫn còn chưa tung ra.
Trong đầu hắn thầm tính toán làm sao để thoát khỏi cục diện này. So đấu về lực
lượng hắn không thể bằng tám người hợp lại. Bọn họ còn có pháp trận liên kết
đem lực lượng công kích và phòng thủ đều đẩy lên rất cao. Vân Phong dù không
có tìm hiểu sâu về trận pháp, nhưng hắn đối với nó cũng có lý giải.
Phàm nhân giả bố cục trận pháp dựa trên lực lượng tự nhiên: sông, núi, rừng là
những vật cố định, mà phát huy sức mạnh tạo ra lợi thế cho mình. Sức mạnh của
tự nhiên: sức nước, thế núi, hỏa lực … Nếu được vận dụng thích hợp thì có thể
lấy ít địch nhiều. Có thể kể đến như: Tứ tượng trận, Bát quái trận, và ngũ
hành trận.
Trong võ học, trận pháp là sự sắp xếp bố trí võ giả ở các phương vị thích hợp
mà phát huy hiệu quả. Nó là một kiểu sắp xếp đội hình chiến đấu. Ví dụ, cùng
một nhóm người, nếu không có trật tự, kẻ này một đao, kẻ kia một kiếm, tiến
lùi loạn xạ, vừa khó tấn công mà còn có thể đả thương chính người mình. Vậy
nên phải đem sắp xếp đội hình chiến đấu, theo thứ tự, kẻ nào đánh trước, kẻ
nào hỗ trợ, liên hoàn công kích.
Cách sắp xếp khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, đó chính là trận pháp
trong chiến đấu. Trận pháp tinh thâm đem đến khả năng lấy yếu thắng mạnh. Mười
võ giả cấp thấp mà loạn chiến với một võ sư tinh thâm thì chẳng mấy chốc từng
kẻ bị đánh gục. Nhưng nếu đem bố trí trận pháp thích hợp, tiến lùi, công thủ
xảo diệu hoàn toàn có thể đem kẻ kia đánh chết.
Tu luyện giả nghiên cứu trận pháp và có lí giải trận pháp so với phàm nhân cao
hơn gấp trăm ngàn lần. Chẳng phải thế mà những trận pháp giả cường đại đều là
những người tu luyện. Tu Đạo lĩnh ngộ được huyền diệu của thiên địa, dựa vào
nó mà bố cục ra trận pháp, cải biến trận pháp của thường nhân thành mức xuất
thần.
Cùng là dựa vào tự nhiên, sông núi, người tu đạo bố trí đạo văn có thể đem sức
nước chuyển dòng, thế núi chuyển lực, biến nơi khô cằn trở thành nơi linh địa.
Sử dụng đạo văn, có thể biến linh khí trong thiên địa trở thành lực lượng,
sinh ra lôi hỏa, băng, phong các loại công kích.
Đối với những ngộ đạo giả thâm sâu, có thể đem đạo của mình ra bố trí trận
pháp. Không cần phải mượn lực tự nhiên mà vẫn có thể bố trí được lôi, hỏa, …
lại thêm thủ đoạn mạnh mẽ, xé rách hư không vây khốn kẻ địch trong không gian
đặc thù.
Tu đạo giả chiến đấu đội hình, hiệu quả nhất vẫn là trận pháp. Nhưng phàm nhân
chỉ nhờ cách bố trí, sắp xếp phương vị và chiến thuật. Còn tu đạo giả có thể
đem đạo văn bố trí bên ngoài, biến bản thân mỗi người trở thành một tiểu trận
pháp, đem liên kết với nhau trở thành một đại trận pháp, là một trận pháp bố
trí trên vật sống có thể thay đổi được. Đem kết hợp ưu điểm vận dụng lực lượng
tự nhiên cùng sự biến hóa linh hoạt của con người. Không những thế thông qua
trận pháp, họ có thể liên kết Lực lượng của mỗi người với nhau, đồng thời đem
bảo vệ lẫn nhau giống như hiện tượng cây liền rễ*.
Muốn phá vỡ trận pháp có nhiều cách. Cường thế dùng lực tuyệt đối phá hủy là
cách nhanh nhất, bởi dù trận pháp có thâm ảo đến đâu thì nó cũng có giới hạn
của nó, vượt qua giới hạn tất sẽ không chịu được mà bị hủy. Nhưng lực cần để
phá trận cần lớn hơn lực tạo trận rất nhiều. Nếu tinh tường trận pháp, kết hợp
với cảm quan mạnh mẽ, người trong trận có thể tìm ra sơ hở hoặc điểm yếu của
trận để tấn công vào đó thì dễ dàng phá hủy hơn nhiều. Dù sao trận pháp do con
người bố trí cũng không thể đem mọi thứ hoàn hảo không tì vết, nếu không tìm
thấy chỉ có thể là do khả năng của người phá trận không đủ mà thôi.
Lâm Vân Phong đối mặt với hai trùng Đại trận. Bên ngoài là một đại trận phong
cấm không gian. Hắn không am hiểu trận pháp loại này lắm, nên không nhìn ra
được là trận nào. Trận pháp này phi thường cường đại, dù có công kích đem hư
không xé rách thì cũng chỉ nằm trong không gian phong bế này thôi, không thể
chạy ra được.
Hắn vừa chiến đấu vừa quan sát các phương vị nhưng không thể nào tìm ra được
điểm đột phá. Lực lượng của hắn có thể đem hư không xé rách chứ không thể đem
trận pháp xé rách, trận pháp này đã bao trùm cả hư không rồi. Có thể khai mở
hư không xuyên qua cấm cố chỉ sợ đó là thủ đoạn của Chí tôn mà thôi.
Đối với Bát Tiên trận của Tiên Kiếm môn thì hắn có lý giải nhiều hơn. Đây là
một trận pháp hợp thể. Nghĩa là có khả năng đem tổng hợp sức mạnh của các cá
nhân hợp làm một. Sức mạnh phát huy ra không phải đơn thuần là cộng lại, mà
cường hóa gấp nhiều lần.
Tám Nguyên Tiên giả này thông qua trận pháp có thể so với một chuẩn Tôn. Chuẩn
Tôn là gì, chính là người có thân thể, lực lượng, tu vi, … hợp cách Chí Tiên,
có thể coi là một Chí Tiên yếu nhất không sai. Điều thiếu hụt của tám người
này so với Chuẩn Tôn chân chính đó là lĩnh ngộ đại đạo, nhưng bù lại về lực
lượng thì bọn họ lớn hơn.
Lâm Vân Phong hiện nay có thể coi là Nửa Bước Chí Tiên, chính là đặt một chân
vào cảnh giới Chí Tiên. Hắn so ra với Nguyên Tiên Đại Thành mạnh mẽ hơn rất
nhiều, nhưng đối với Chuẩn Tôn thì cũng kém hơn rất nhiều. Một kèo đấu này quả
là khó khăn.
---