Vân Phong Bi (thượng)


Người đăng: master.viethiepho@

Ngày hôm sau, Vân Phong lên đường đến Hỗn Thiên vực. Tử Vân cùng đưa chân hắn
một đoạn đường. Hai người không vội vã phi hành. Dù trong lòng có nhiều tâm
trạng, nhưng dọc đường cũng không biết nói thế nào với nhau. Nhưng đưa người
ngàn dặm cũng phải dừng, lời hôm nay chưa nói sợ rằng mãi sau này không còn cơ
hội. Gặp một tòa Tiên sơn vô danh, hai người liền liền dừng lại, bước chân nhẹ
đạp lên thảm cỏ xanh, tay trong tay không nỡ buông.

Hai người nắm tay nhau đi dạo một lúc, cũng là muốn đem lời trong lòng trút ra
trước lúc chia ly.

Tử Vân nắm chặt lấy tay vân phong. Nàng nói:

“Hỗn Thiên vực vô cùng nguy hiểm, Tịch Tẫn sơn càng là nơi hung địa. Huynh
nhất định phải cẩn thận. Nếu gặp phải hung hiểm quá sức thì huynh đừng cố mạo
hiểm.”

Vân Phong lấy hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tử Vân đặt lên
trước ngực, hắn khẳng định: “Huynh đã hứa với muội rồi. Nhất định huynh sẽ
luyện thành Bất Diệt thể để khiến sư bá phải chấp nhận hôn sự chúng ta.”

Vân Phong tỏ ra rất tự tin, nhưng cũng không khiến cho Tử Vân an lòng. Nàng
biết sư huynh của mình rất cố chấp, một khi đã quyết tâm thì khó mà thay đổi
được. Lần này bế quan sinh tử, càng là trong vạn tử cầu một đường sinh. Chỉ sợ
huynh ấy vì nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân mà gặp phải bất trắc, nàng nói:

“Dù huynh không luyện thành Tiên thể cũng không sao. Chúng ta vẫn còn có thể
thử cách khác.

Thậm chí … nếu muội phải lấy Tư Không Bác, cũng không phải là điều gì to tát.
Tương lai huynh chắc chắn sẽ thành tựu vô thượng đại đạo, thành nhân vật phong
vân Tiên giới. Không nên vì muội mà mạo hiểm lúc này.”

Vân Phong nghe vậy cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn buông tay ra, tức giận
nói:

“Muội nói gì thế, dù ta có thành chí tôn, nhưng nếu không thể bảo vệ được muội
thì điều đó có ý nghĩa gì. Ta muốn thành đạo để cứu cha muội, để chúng ta có
thể sống vui vẻ như trước kia mà?”

Tử Vân ánh mắt ngấn lệ, nàng không muốn vì mình mà huynh ấy phải đánh đổi tính
mạng, nghiêng mặt né tránh ánh nhìn của Lâm Vân Phong, nàng tha thiết: “Trong
Tiên giới còn có nhiều Tiên nữ mỹ lệ hơn muội, sao huynh phải bất chấp mạo
hiểm vì muội chứ?”

Vân Phong nắm lấy vai Tử Vân nói: “Muội sao lại nói những lời này. Ta yêu
muội, không có người con gái nào có thể so được với muội hết.”

Tử Vân òa khóc: “Muội có linh cảm vô cùng xấu, giống với lần trước tiễn phụ
thân, người đã không trở lại. Muội sợ… muội sợ sẽ không được gặp huynh nữa.
Điều này còn khiến muội đau khổ hơn bất cứ chuyện gì khác.”

Vân Phong ôm chặt Tử Vân vào lòng. Hắn cố không để nàng nhìn thấy mắt mình
cũng đỏ hoe. Người con gái ấy yêu hắn đến hơn cả hạnh phúc của mình, từ khi
sinh ra đến nay hắn chưa bao giờ yêu ai, cũng như chưa có ai dành cho hắn tình
yêu như thế.

Có một người cũng đã từng yêu hắn như thế nhưng hắn đã đem nó phong ấn tận sâu
trong kí ức của mình.

Hắn sinh ra đã không có cha, mẫu thân một mình nuôi dưỡng hắn. Như bao đứa trẻ
khác, hắn thèm khát tình cha yêu thương. Hắn hỏi mẫu thân rằng phụ thân hắn là
ai, người tại sao không sống cùng mẫu tử hắn. Mẫu thân hắn trả lời: “Phụ thân
của con là thần Tiên ở trên Thiên giới, người đang phải làm việc lớn không thể
bên con được. Nhưng một ngày nào đó người sẽ đến tìm chúng ta, gia đình chúng
ta sẽ được đoàn tụ.”

Hắn rất tin tưởng lời mẫu thân nói, tin tưởng rằng mình có một người cha là
Tiên, luôn ở trên cao dõi theo mẫu tử mình.

Mẹ con hắn vốn không phải là người bản xứ. Mẹ hắn đến trấn này lúc bụng mang
dạ chửa, được một vị lão gia tốt bụng cưu mang, nhưng bị phu nhân nhà đó ghen
tuông liền phải dời đi. Hai mẹ con sống trong một ngôi nhà cũ nát, người mẹ
vất vả xoay sở đủ mọi cách để nuôi con nhỏ. Một người phụ nữ ngoại lai, không
chồng nuôi một đứa bé, cuộc sống của bọn họ khó khăn biết nhường nào.

Trong hồi ức của hắn, mẹ hắn là một người mẹ hiền từ. Bà rất yêu thương hắn,
tần tảo lam lũ nuôi hắn. Nhưng người phụ nữ khốn khổ ấy cuối cùng cũng qua đời
vì bệnh tật, bỏ rơi hắn một mình trên đời. Đã ngàn năm trôi qua hắn, những kí
ức chôn sâu về người mẹ của hắn lại trỗi dậy.

o0o

Một người đàn bà ốm yếu, khuôn mặt hốc hác héo hon, nằm trên chiếc giường mộc
xộc xệch trong một gian nhà tồi tàn. Trước giường một đứa bé tầm bảy tám tuổi,
trông rất tuấn tú đang mếu máo khóc: “Mẫu thân người không được chết, người
không được rời bỏ con”.

Mẹ hắn thều thào nói: “Phong nhi ngoan đừng khóc. Mẫu sẽ đi gặp phụ thân con.
Con hãy sống thật tốt, hai chúng ta sẽ luôn dõi theo con.”

Bà lấy từ dưới gối ra một chiếc hộp gỗ, bên trong có một ít món trang sức nhỏ.
Bà nói: “Con hãy giữ lấy những thứ này, nó sẽ giúp con sống tốt.”

Đứa bé nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn mẹ: “Mẫu thân người sao không bán nó để cầu
đại phu?”

Bà nói: “Đây là những gì phụ thân con tặng, ta sợ ngày nào đó người trở lại sẽ
không nhận ra ta nữa, nên giữ lại nó. Bây giờ ta sắp đi gặp phụ thân con rồi,
con hãy bán nó để sống.”

Đứa bé gạt tay bà, chiếc hộp gỗ rơi xuống, vài món đồ văng ra, hắn gào lên:
“Mẹ nói dối, cha con không phải là Tiên nhân, cha thực ra đã chết rồi. Người
cũng sắp chết rồi, không có Tiên nào hết. u hu oa…”

Người đàn bà tội nghiệp ấy bỗng dưng cứng người, nước mắt bà tuôn ra, giọng
thê lương: “Mẹ không nói dối. Cha con thực sự là Tiên nhân. Người chắc chắn ở
Tiên giới.”

Vân Phong khóc rống lên: “Con không tin, nếu phụ thân là Tiên sao lại bỏ rơi
mẹ con mình. Tất cả đều là dối trá. Bọn Tiểu Ngũ, A Lục đánh con vì con nói
phụ thân là Tiên. Bọn chúng nói mẫu thân là kẻ lừa gạt, còn phỉ báng mẫu thân.

Mỗi lần đánh không lại bọn chúng, con đều cầu nguyện phụ thân trên trời sẽ
xuất hiện. Nhưng, hu hu tất cả đều dối trá.” Nó quỳ gối xuống, nước mắt rơi lã
chã.

Hắn không có cha, nhà nghèo có hai mẹ con, nên thường xuyên bị bọn trẻ trong
xóm bắt nạt. Bọn chúng đánh hắn, nói hắn đồ con hoang còn mẹ hắn là yêu nữ lừa
gạt chồng người khác. Bọn trẻ con như thế, cũng là do người lớn của chúng mà
ra, miệng lưỡi nhân gian thêu dệt ác độc. Hắn tức giận đánh trả, hắn nói phụ
thân hắn là Tiên nhân trên trời, sẽ trừng phạt bọn chúng.

Hắn thường trở về nhà với khuôn mặt bầm tím, bộ quần áo rách vá đi vá lại càng
thêm tơi tả. Nhưng hắn không bao giờ khóc, hắn cũng không nói cho mẹ hắn những
việc đã xảy ra. Mẹ hắn chỉ nghĩ là hắn đùa nghịch với đám trẻ mà thôi, bà cảm
thấy vui vì con mình có bạn, nhưng bà dặn hắn lần sau phải cẩn thận. Bà xoa
dầu những chỗ hắn bị thâm tím, rồi đem sửa lại y phục cho hắn. Hắn hỏi có thật
phụ thân hắn là Tiên không, mẹ hắn luôn gật đầu xác nhận.

Người phụ nữ ấy bi thương khôn xiết, bà không ngờ những lời mình nói khiến cho
đứa bé chịu nhiều tủi nhục đến vậy. Mỗi lần nó đi chơi trở về mình mẩy bầm
tím, bà không nghĩ rằng nó bị bọn trẻ bắt nạt. Lòng bà quặn đau như đứt từng
khúc ruột, nước mắt tuôn ra thành hàng.

Bà muốn đưa tay giữ lấy nó, nhưng nó vung ra. Nó gục đầu xuống sàn đất, ôm mặt
khóc rưng rức.

Trên mặt người mẹ hiện lên vẻ đau khổ khôn xiết, bà nghẹn ngào: “Mẹ xin lỗi.
Mẹ xin lỗi con.”

Đứa bé khóc nức nở:

“Đã muộn rồi. Con không muốn nghe nữa!”

“Mẹ… mẹ ơi …” Khi nó ngẩng đầu lên, mẹ nó đã không còn hơi thở nữa rồi. Bà vô
lực buông bàn tay gầy yếu của mình xuống, đôi mắt bi thương không khép lại,
giọt nước mắt của bà rơi lên tay nó. A a a a…! Tiếng gào thét xé rách tâm can
vang dội khắp không gian.

Vân Phong chôn cất mẹ mình cùng di vật của bà. Hắn để bà được bên những kỉ vật
bà trân quý nhất. Rồi hắn lững thững bước đi, hắn không muốn ở lại nơi này
nữa, nơi đây chỉ để lại cho hắn những hồi ức đau buồn. Vân Phong đã chôn trái
tim của mình cùng với cái chết của người mẹ.

Sư phụ tìm thấy hắn khi hắn bị đói lả vì thiếu ăn, trên người đầy thương tích
do bị đánh đập. Người đã cưu mang nó, truyền cho hắn phương pháp tu hành. Tư
chất của hắn tu luyện cực kì nhanh, khiến cho thế hệ cùng thời phải kinh sợ.
Một đường tu luyện đạt tới đỉnh phong nhân gian giới. Lão sư muốn hắn kế tục
đạo thống của người, nhưng Vân Phong từ chối. Hắn quyết tâm phi thăng Tiên
giới trở thành Tiên. Trong lòng hắn có một chấp nhất không nguôi, dứt áo không
luyến tiếc phàm trần, vũ hóa phi thăng.

Lên Tiên giới trở thành Tiên, hắn đã làm được điều mà mẹ hắn ao ước. Nhưng hắn
cũng nhận ra sự thật, cha hắn không phải là Tiên nhân nào cả: Không một Tiên
nhân nào có thể có con với người phàm, lời nói của mẹ hắn là dối trá!

Hắn hận, tại sao trước lúc chết bà vẫn nói dối hắn, tại sao lại lấy một điều
không thể nào là hiện thực để lừa hắn. Hắn gào khóc, uất hận, bi ai thống
thiết. Hắn hận, nhưng là hận chính mình, hắn hận dù là lời nói dối có sao, tại
sao hắn không để mẹ hắn ra đi thanh thản, tại sao hắn lại để người mẹ tội
nghiệp của mình phải day dứt đến chết.

Sâu tận đáy lòng bà ấy cũng chỉ muốn hắn không cảm thấy mặc cảm tự ti về thân
phận của mình thôi. Hắn chấp nhất muốn chứng minh lời nói của bà là sự thật
bằng cách tự thân tu thành Tiên. Nhưng dù đã làm được điều này, trong lòng của
hắn vẫn không có được sự thanh thản. Nếu lời mẹ hắn không phải là nói dối, có
lẽ hắn sẽ cảm thấy ít dằn vặt hơn.

Nước mắt Vân Phong chảy xuống. Dòng cảm xúc đã chôn sâu trong lòng tái hiện
lại. Hắn thầm nhủ được để người yêu thương hắn phải đau lòng vì hắn. Một kẻ
như hắn không xứng nhận bất cứ sự hy sinh nào nữa.

Hắn nói: “Tử Vân, xin muội đừng vì huynh mà đau lòng. Muội thương tâm một thì
lòng huynh càng đau đớn gấp mười. Muội càng không được vì lo cho huynh mà chấp
nhận hy sinh hạnh phúc bản thân, nó sẽ khiến huynh phải ân hận suốt đời.

Huynh hứa sẽ cố hết sức mình, nếu nguy hiểm huynh sẽ rút lui. Dù cho sư bá
không chấp nhận hôn sự này. Thì huynh sẽ đưa muội cùng vào Tinh Không, chúng
ta sẽ đi tìm sư phụ.”

Lời nói vừa rồi làm Tử Vân vui mừng biết bao nhiêu. Thấy sư huynh lúc này nước
mắt lăn dài, nàng cảm nhận được tình cảm chân thật đậm sâu trong đó.

Đưa tay lên gạt những giọt nước mắt của hắn, nàng cười nói: “Muội hạnh phúc
lắm, chỉ cần ở bên huynh là muội sẽ luôn hạnh phúc. Nhưng đại sư huynh ngốc,
sao người cũng khóc vậy.”

Vân Phong lúc này mới nghĩ đến mình xúc động quá không kiềm chế được rơi nước
mắt. Vội vàng đem tâm thần ổn định lại. Nước mắt cũng hóa thành điểm linh khí
hư vô.

Từ Vân hiểu được chân tình của sư huynh dành cho mình nên hết sức hạnh phúc.
Lâm Vân Phong một bộ luống cuống làm nàng bật cười. Khóc thì khóc chứ có sao
đâu phải xấu hổ. Nam tử cũng là người mà.

Vừa lúc Vân Phong cũng đã ổn định lại tâm tình, hai người đôi mắt nhìn nhau,
một cảm giác khó xử ngại ngùng không biết nói gì.

Tử Vân e thẹn nói: “Phong ca, huynh nhắm mắt được không?”

Lâm Vân Phong theo lời nàng nhắm mắt, nhưng tim hắn thì đập rộn ràng. Nàng sắp
trao hắn nụ hôn sao. Lần trước, nụ hôn ấy đến và đi quá bất ngờ, làm hắn chưa
kịp cảm nhận được. Thế nên lần này hắn có phần hồi hộp mong chờ. Đôi môi của
hắn cũng nhẹ run run.

Tử Vân khẽ nhón chân, miệng nàng gần sát với mặt Vân Phong khiến hắn có thể
cảm nhận được hơi thở thơm tho của nàng. Rồi nàng vòng tay ra sau đầu hắn, nhẹ
nhàng đeo vào cổ một sợi dây chuyền.

Vân Phong mở mắt ra. Trên cổ hắn lúc này có một sợi dây chuyền màu lục, mặt
dây chuyền là một viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay màu tím trong suốt, tỏa ra tử
quang nhàn nhạt. Hắn nâng mặt dây chuyền, ngạc nhiên nói: “Đây không phải là
vật mà muội yêu thích nhất sao. Muội luôn mang nó bên mình mà, sao lại tặng
ta.”

Tử Vân ôn nhu nói: “Sợi dây này là di vật của mẹ muội. Phụ thân nói nó là một
món kì bảo có thể hộ thể chủ nhân. Lần này huynh đi hung hiểm vạn phần, có vật
này thì muội an tâm hơn.”

Thấy Vân Phong còn chút chần chừ, nàng ngọt ngào mỉm cười: “Sợi dây chuyền này
là vật muội yêu nhất. Còn huynh là người muội yêu nhất. Huynh nhất định phải
trở về với muội nhé.”

Hắn trân trọng tấm lòng của sư muội, không từ chối nữa. Hai người nhìn nhau,
mắt vạn nhu tình. Vân Phong đưa tay kéo người Tử Vân lại, trao cho nàng một nụ
hôn nồng thắm. Hai người trong làn gió nhẹ tóc mai tung bay, say đắm chìm
trong cảm giác yêu đương ngọt ngào.

Tóc mai theo gió tung bay

Nụ hôn nồng cháy thay lời biệt ly.

Lòng trung muôn vạn sầu bi

Tương lai phía trước chắc gì gặp nhau.

---


Tiên Giới Luân Hồi - Chương #11