Người đăng: master.viethiepho@
Vừa thấy nhân vật này thì không chỉ Thiên Minh kinh hãi mà nhóm người tử bào
nhân cũng mộ bộ dạng kính sợ.
Tứ thúc là người đứng đầu cất tiếng nói: “Tiếu Diện Tôn giả sao người lại xuất
hiện ở đây?”
Người đeo mặt nạ, lại phát ra giọng vô âm tướng: “Ta lại muốn hỏi các ngươi
đang làm trò gì ở đây. Có hai kẻ trọng thương gần chết mà không thể bắt được.
Nếu không phải ta có mặt kịp lúc thì bọn ngươi đã để ả chạy thoát. Lần này để
xem gia tộc các ngươi trả lời thế nào trước mặt đại nhân.”
Chúng nhân nghe xong toát mồ hôi hột. Thất thúc nhìn tứ thúc thâm ý, hai người
đều cúi đầu không dám phản bác.
Lại nói cùng lúc với mặt nạ Tiếu Diện xuất hiện, hư không xung quanh hai người
Tuệ Nhi và Thiên Minh bị cầm cố lại, đem nàng kéo trở lên. Nhân Duyên Trạc một
lần nữa lại bị thu hẹp với tốc độ cực nhanh.
Không rõ thần bí nhân này xuất thủ thần thông gì, Thiên Minh vô cùng chật vật.
Cấm thuật sinh mệnh rút đi nguồn sống của hắn đổi lấy vô thượng lực lượng lúc
này bị cưỡng bách đình chỉ. Khuôn mặt của y vặn vẹo, ngũ quan nhúm nhó. Da
thịt toàn thân nứt toác, mạch máu bung ra, cả người hoàn toàn biến thành một
huyết nhân.
Nhân Duyên Trạc còn lực duy trì liền tự động hóa lại thành chiếc vòng nhỏ thu
vào tay chủ nhân. Y vô lực quỵ xuống trong vũng máu.
Tuệ Nhi đau xót không thôi, nhưng nàng cũng vô vọng không làm gì được, sức lực
của nàng đã sớm hao tận, tâm của nàng đã sớm chết cùng với nam nhân kia rồi.
Nàng bò lại bên mình nam tử, ôm lấy hắn.
Tiếu Diện tôn giả thì thầm: “Nếu không phải hai ông cháu quái đản kia phá đám
thì bọn ta đã sớm bắt được hai kẻ này rồi. Vô Diện và Âm Sát hiện vẫn đang
truy lùng tung tích của bọn chúng, thật không biết chúng đã biến đi đường
nào.”
Đoạn y lại quay sang mấy người tử bào mắng: “Ta cho các gia tộc các ngươi cơ
hội lập công với Đại nhân mà còn không nên chuyện. Có phải các ngươi cố tình
bao che người trong tộc. Việc này ta sẽ báo lại với đại nhân, để xem tộc chủ
các ngươi trả lời với người thế nào.”
Mấy người Tứ thúc, Thất thúc nghe thế sợ xanh mắt, rối rít xin vị kia bớt
giận, một mực nói “vãn bối không dám”.
Người mang mặt nạ giáo huấn xong đám người tứ thúc, liền quay lại hướng Thiên
Minh hai người, giọng nói của y vẫn mang theo âm điệu trào phúng: “Không biết
làm sao các ngươi có thể biết đến địa phương này. Dưới đáy vực này có thông
đạo với hạ giới. Nhưng bằng vào sức lực đèn cạn dầu như các ngươi nhảy xuống
cũng chỉ là tự sát.”
Y nói tiếp: “Không phải các ngươi muốn chết cùng nhau hay sao. Giờ đây ta
tuyên án tử hình mi tại chỗ.”
Tay áo bào điểm thẳng, một cự đại phi kiếm hướng phía hai người trong vòng
tròn chém tới. Khí tức phi kiếm kia không ngờ so với Nhân Duyên Trạc còn lớn
hơn bội phần.
Đôi mắt Thiên Minh đang nhắm nghiền đột ngột mở lớn, tay trái giương lên hướng
phi kiếm đang tới, Nhân Duyên Trạc bay ra va chạm với phi kiếm khổng lồ. Sóng
xung kích chói lóa, cực đại khuếch tán. Mọi người không đề phòng đều bi chấn
bay đi xa.
Thần bí nhân đeo mặt nạ cũng từ hư không đẩy lùi vài bước, tay áo bào vươn ra
đã vỡ nát để lộ một bàn tay trắng nõn. Y vội vàng đem giấu nó đi, cũng may là
không có ai thấy bộ dạng lúng túng của y, nếu không y sẽ giết kẻ đó.
Mười người áo bào tím lúc này mới lục tục quay lại, sóng xung kích vừa rồi ít
nhiều khiến bọn họ bị ảnh hưởng. Uy lực ấy thật khiến người ta toát mồ hôi.
“Hai người kia đâu rồi.” Vách vực thẳm sạt xuống một mảng lớn. Hai người Thiên
Minh đã không còn thấy đâu nữa.
Mặt nạ hắc bào nhân buông một câu lạnh lùng: “Chết rồi.”
Cả mười người nghe xong sống lưng lạnh toát tựa như người chết chính là bọn họ
vậy.
Vân Phong từ chỗ Bạch Hy trở về liền dành thời gian ở bên Tử Vân. Hắn đưa nàng
đi thăm thú các tiên cảnh. Dù sao từ khi sư phụ mất tích, hai người không có
thời gian được vui thú thế này.
Danh lam thắng cảnh Tiên giới nhiều vô số.
Ngẫm trong giới tu luyện này cũng thật kì lạ. Người dưới hạ giới một lòng tu
đạo thành Tiên, những tưởng thành Tiên sẽ vô lo vô nghĩ, nào ngờ lại vướng vào
vòng tranh đấu mới. Cuối cùng trường sinh vì lẽ gì, khi mà sầu não cũng kéo
dài theo không ngớt.
Vân Phong cảm phục những vị Tiên giả một mực không tranh với đời, phiêu diêu
xuất trần, ẩn cư nơi giang sơn tú lệ. Nhưng nếu là hắn, hắn không thể nào làm
được. Con người ta khi đã quen với tranh đấu, thật khó mà dừng lại, nhất là
khi có đích phía sau hấp dẫn hơn phía trước càng khó mà buông bỏ được. Nếu một
đời phấn đấu vượt qua bao nhiêu chông gai để thành Tiên, thành Tiên rồi không
phải lo lắng gì nữa, an nhàn hưởng thụ giống như nghỉ hưu vậy, chắc Tiên giới
sẽ an tường hơn nhiều. Ở Tiên giới này, phàm nhân giả lao động một đời, đến
già thì có thể hưởng hưu. Nhưng nếu coi tu luyện là một nghề, mà thành Tiên là
nghỉ hưu thì cũng không phải, rốt cục đâu mới là cảnh giới tột cùng của tu
luyện?
Hai người dong duổi ngao du khắp nơi Tiên cảnh. Sáng ngắm bình minh trên Vô
Biên Hải, trưa du thuyền dọc Đạm Thanh Hà, chiều dắt tay nhau đi trong tuyết
tại Phiêu Tuyết thành.
Tuyết trắng phiêu phiêu bay, Tử Vân giơ tay ra hứng. Bông tuyết thật là đẹp,
tự nhiên khéo hay tạo nên vật tinh xảo như vậy, mỗi góc cạnh đều hoàn hảo, tia
nắng chiều chiếu qua chiết xạ ánh sáng bảy màu.
- Vân Phong, huynh xem bông tuyết này có phải giống một ngôi sao không. Còn
đây, lại là một bông hoa sáu cánh.
Vân Phong cũng vươn tay ra, đem hoa tuyết chụp vào lòng bàn tay.
“Cho muội xem bông tuyết của huynh đi.”
Vân Phong xòe bàn tay ra, một bông tuyết tinh mĩ lạ kì, nó có hình một trái
tim.
Tử Vân mắt phụng tròn xoe, nàng ngạc nhiên nhìn bông tuyết trên tay của nam
tử: “Thậy là kì diệu. Muội chưa bao giờ thấy bông tuyết nào như vậy. Có phải
huynh cố tình giở trò?”
Vân Phong làm một bộ vô tội, bị bộ dạng đáng yêu của sư muội làm bật cười. Tử
Vân thiên sinh thông tuệ, nhưng một mực thuần chất vô cùng. Nàng cho dù trăm
năm, ngàn năm, sự thuần khiết của nàng vẫn vĩnh hằng không đổi.
Thật là hiếm có một Tiên nhân nào giữ được tâm tính như thế, bởi lẽ để trở
thành Tiên nhân không ai không phải kinh qua vô số chuyện trên đời. Hắn nguyện
vì nàng mà bảo trì tâm tính ấy không phải vướng bận bụi trần.
Thời gian của Vân Phong không có nhiều, hắn muốn dành những ngày này để làm
cho Tử Vân cảm thấy hạnh phúc nhất. Lần bế quan cấm địa này, đối với hắn là
hung hiểm vạn phần. Nếu không đặt sinh mạng treo trên bờ vực sinh tử thì sao
có thể gọi là bế quan sinh tử. Trực giác cường giả cho hắn biết, đây sẽ là thử
thách sinh tử lớn nhất của hắn từ khi tu đạo đến nay. Hắn không muốn làm cho
nàng phải lo lắng, che giấu hết mọi tâm tư trong lòng, một bộ tỏ ra thoải mái
không bận tâm gì cả.
“Phong ca, chúng ta cùng đi ngắm sao được không.” Tử Vân thỏ thẻ nói. “Tất
nhiên rồi, bất cứ điều gì muội muốn huynh đều sẽ làm vì muội.”
Ngắm tinh không thì không có nơi nào đẹp hơn Thiên Vũ đài. Một tòa lâu các nằm
lơ lửng giữa không gian. Tại nơi đây có thể nhìn thấy khắp thập phương vũ trụ.
Tử Vân, tựa đầu vào vai Vân Phong, hai người ngồi trên đài cao, nhìn ra tinh
không. Vũ trụ không gian một màu đen, trăm ngàn ánh sao chiếu sáng từ xa xôi.
Thi thoảng có từng tòa lưu tinh băng qua, để lại vệt sáng trên nền trời.
Ở dưới hạ giới cũng có một phương thiên vũ như vậy. Nhưng Vân Phong chưa bao
giờ cảm nhận được vẻ đẹp của vũ trụ như lúc này.
Ở bên, Tử Vân thủ thỉ nói: “Phong ca, bên ngoài tinh không kia có gì.”
Vân Phong nhìn tinh không rồi nhìn người đẹp trong lòng nói: “Bên ngoài kia là
các phương thế giới, có trăm ngàn cái như vậy trong phương vũ trụ này. Nếu
nàng muốn sau này ta sẽ đưa nàng đi thăm các thế giới khác.”
Giọng Tử Vân đổi sang u buồn: “Không biết phụ thân người đang lưu lạc ở phương
tinh không nào. Muội thật nhớ người.” Rồi nàng nắm chặt tay Vân Phong nói:
“Phong ca, người nhất định không được rời bỏ muội. Phụ thân và huynh là hai
người thân thiết nhất của muội. Muội không muốn phải mất huynh nữa.”
Vân Phong ôm chặt nàng vào lòng, nói lời tận chân tâm: “Ta hứa với nàng, nhất
định sẽ tìm được sư phụ. Ba người chúng ta sẽ cùng du ngoạn tinh không.”
Tử Vân vô cùng cảm động, càng ép chặt hơn vào lòng nam nhân. Hai người lặng
yên nhìn ngắm sao trời.
Hai người muốn bên nhau thế này mãi mãi, nhưng đại sự trước mắt còn nhiều,
ngày mai Vân Phong sẽ tiến vào Hỗn Thiên Vực tu luyện. Tử Vân lo lắng rất
nhiều nhưng nàng không có cách gì giữ chân nam nhân cả, lòng nàng có vạn điều
muốn nói, nhưng sợ làm nam tử bận tâm ảnh hưởng đến bế quan lại thôi. Vân
Phong cũng đem nhiều tâm sự để trong lòng, thành ra hai người đều mỗi người
đều có suy nghĩ riêng. Ngồi càng lâu, trong lòng càng thôi thúc không yên. Nửa
muốn nói thì sợ người thương phiền muộn, nửa không muốn nói thì sợ sẽ không
bao giờ có cơ hội nói nữa.
Tử Vân nói: “Được cùng huynh ngắm sao thật tuyệt. Muội chỉ muốn lưu lại khoảnh
khắc này mãi mãi.”
Vân Phong nghe vậy liền gạt phăng những suy tư trong lòng, hắn nói nàng chờ
một chút. Rồi thân ảnh hóa thành tia sáng biến mất.
Vân Phong bay vào trong Tinh không, xuyên qua các vì tinh tú, hắn chọn những
ngôi sao rực rỡ nhất. Một phương thi triển đại thần thông đem cả ngôi sao
khổng lồ luyện hóa. Tiên nhân trường sinh bất tử, thần thông quảng đại. Người
thường nghĩ việc luyện hóa giang sơn trong một tấm họa đồ đã là chuyện tình
phi thường, nhưng với bậc Tiên Thượng như Vân Phong, hắn có thể đem cả một vì
tinh tú luyện trong lòng bàn tay. Từng đạo từng đạo ấn pháp kì ảo được đánh
ra. Sau lưng Vân Phong cũng hiện lên một đạo đồ khổng lồ, từ đó tỏa ra vô số
thần quang không ngừng trợ lực. Khỏa hằng tinh kia không ngừng được khảm vô số
đạo phép, dần dần thu nhỏ lại.
Tiên Giới là một mảnh thế giới, kích thước của nó vô cùng rộng lớn, tưởng như
vô hạn. Bên trong cũng diễn sinh ra vô vàn pháp tắc, có ngày và đêm, có không
gian sao trời. Mỗi vì sao trong vũ trụ Tiên giới này đều là do những pháp tắc
tự nhiên tạo thành. Chúng tồn tại hàng vạn năm, đến hàng trăm vạn năm, tỏa ra
ánh sáng cùng linh lực ngập tràn.
Vân Phong trở lại Thiên vũ đài, ngửa tay trao cho Tử vân một khỏa cầu rực
sáng: “Giờ muội có thể ngắm sao bất cứ lúc nào. Khi huynh trở về, sẽ lại cùng
muội tới đây nhé.”
Nam tử khuôn mặt đỏ hồng, hơi thở có phần trầm trọng, vì đẹp lòng người yêu
không ngại hao tổn chân khí luyện hóa sao trời.
Tử Vân đưa tay đón lấy, trong lòng cảm động khôn cùng. Nàng mũi chẫn khẽ
nhích, trao cho người một nụ hôn, rồi vội vàng đỏ mặt quay đi. Để lại cho Vân
Phong ngạc nhiên không kịp phản ứng.
“Huynh phải giữ lấy lời hứa, nhất định phải bình an trở về.” – Tử Vân nói,
trong lòng có chút xấu hổ. Tự nhiên nàng lại làm như vậy, không biết đại sư
huynh nghĩ gì, người có thích điều đó không, không phải nha đầu Thanh Uyên nói
nam tử rất thích được hôn sao.
Vân Phong kịp định thần lại, quả quyết: “Huynh nhất định sẽ trở về.”
.
.
.
---