Người đăng: tuan8xvjp@
Vạn Biến nhìn kẻ bại trận dưới trước mắt mình bằng ánh mắt khinh miệt rồi lên
tiếng:
....Phhuuttt...
Thiên Tu miệng phun ra búng máu, nhìn Vạn Biến rồi nói:
Nếu đồng ý ngươi sẽ phải lập thệ ước với ta. Thệ ước có nội dung là : không
được nuốt lời nếu nuốt lời ngươi sẽ bị mất hết pháp lực trở thành một người
bình thường.
Ha ha ha... Một kẻ sắp chết còn bày đặt ra giá với ta sao.
Truyện này có liên quan tới nàng ấy!
Cái gì! Liên quan tới nàng ấy sao? NÓI MAU!
Ngươi phải lập thệ ước đã! Sau đó ta sẽ nói cho ngươi tin tức về nàng ấy!
Ta không còn nhiều thời gian nữa ngươi suy nghĩ nhanh đi.
" ĐƯỢC! Ta sẽ chấp nhận" Không hề do dự lấy nửa lời Vạn Biến lập tức đáp.
Thiên Tu nhìn Vạn Biến, hắn dường như không dám tin vào tai mình. Thế nhưng
lời nói của Vạn Biến đã nói ra là không thể rút lại được, vậy nên hắn yên tâm
vô cùng.
Ngươi đã nghe rõ chưa, nếu ngươi nói cho ta tin tức về nàng ấy thì ta sẽ
đảm bảo cho tu chân giới của ngươi được an toàn mãi mãi.
Được ta sẽ phong ấn toàn bộ sức mạnh của ta để ngươi có thể an tâm, đồng
thời cũng phong tỏa phá bỏ pháp lực của tu chân giới để không ai tìm ngươi báo
thù.
Bây giờ ngươi hãy nói tin về nàng ấy đi. Nàng đang ở đâu ta sẽ phải tới đâu
để có thể được gặp nàng.
Nàng hiện đang ở tu chân giới của ta! Ta đã hóa kiếp cho nàng ấy ở một hành
tinh trong dải ngân hà này.
Ngươi!!! Nàng ở hành tinh nào!!! Ngươi nói mau.!!
Ngươi không cần tốn công đâu. Khi ta tìm được nàng ở trong hố không gian
thì nàng chỉ còn lại 2 hồn và 3 vía. Một hồn và 4 vía kia của nàng mặc dù cố
gắng rất nhiều nhưng ta vẫn không thể nào tìm thấy. Ta đành phải hóa kiếp cho
nàng vì nếu để quá lâu 2 hồn đó cũng sẽ tan biến. Sau khi ta hóa kiếp cho nàng
thì ta mới nhận ra rằng mảnh hồn bị thất lạc kia chính là phần chứa kí ức của
nàng về mọi vật, về ta và ngươi. Vì vậy nếu bây giờ ngươi có đưa nàng về nàng
cũng sẽ không chấp nhận ngươi và pháp lực của nàng lại quá yếu. Nếu ngươi đưa
nàng về nơi ở của ngươi nàng sẽ chết lần nữa. Và lần này sẽ không đễ dàng để
tìm lại hồn và vía đâu.
Vậy ngươi giấu nàng ở đâu nếu không thể đưa nàng về cùng ta ta cũng muốn
được nhìn thấy nàng sống hạnh phúc. Chỉ cần thấy nàng là quá đủ với ta rồi.
Thời gian của ta đã hết. Tạm biệt...
Khoan đi trả lời câu hỏi của ta đã. Ngươi không được đi.!!!
Vạn Biến bay tới vị trí Thiên Tu nhưng đã quá muộn. Thiên Tu đã tan biến thành
hàng vạn đốm sáng nhỏ tản ra ngoài không gian vũ trụ.
Thành Kim Lăng nước Thiên Tinh.
Nghe tiếng gọi Đô Lăng quay lưng lại nhưng đã không kịp. 3 tên tu tiên giả quá
nhanh đã dùng Linh Khí phi tới ngay sát người Đô Lăng. Cùng lúc chúng xuất đao
chém xuống đầu và hai bả vai của hắn.
Tiếng kêu thất thanh của những vị tu tiên giả bỗng vang lên ở mọi nơi trên
chiến trường. Họ lần lượt từng người rơi xuống từ trên không. Điều đó không
ngoại trừ một ai kể cả Đô Lăng và người của thành Kim Lăng.
Đô Lăng từ trên không trung rơi xuống, hắn cảm thấy cơ thể mất hết pháp lực,
mối liên hệ với phi kiếm cũng không còn.
Đô Lăng bình tĩnh nhìn quanh. Trước mắt hắn là cảnh tượng khiến hắn không dám
tin - hàng trăm người tu tiên đang rơi xuống từ trên không- có người vừa rơi
xuống lập tức chết ngay có người còn sống nhưng ngay tức khắc bị giết bởi
những tên lính.
...unmmg...
Hắn rơi xuống hào nước Đỏ rực bởi máu bao quanh thành Kim Lăng. Vẫn chưa dám
tin vào sự thật, hắn thử lấy đồ trong túi trử vật nhưng thất bại. Đô Lăng dần
chìm xuống dưới nước, hắn không hề biết bơi. Chợt có một ai đó ôm lấy eo hắn
kéo lắn lên khỏi mặt nước.
Được đưa lên bờ lúc này hắn mới nhìn kĩ được người vừa cứu hắn.
-Phi Lan!!! Nàng không sao thật tốt quá. Ta đã lo sợ rằng nàng sẽ ...
Đô Lăng nghe đến đó thì ôm lấy Phi Lan.
"Đang trong chiến tranh mà có người còn tranh thủ ôm ôm ấp ấp nhau tình cảm
quá."Hai người đang đứng ôm nhau chợt có tiếng nói vang lên gần đó.
Cả hai buông nhau ra rồi nhìn về phía âm thanh đó vang lên.
Thành chủ đại nhân!!!
Cha...!!!
Đô Lăng, Phi Lan hai ngươi mau trở vào thành quân của ta đang phải rút hết
vào thành rồi. Địch đang tấn công toàn lực.
Đô Lăng và Phi Lan nhìn nhau rồi cùng tiến vào cổng thành.
Đô Lăng ngươi có thể gặp riêng ta một chút được không?
Thành chủ người có gì dặn dò ta?
Đi theo ta!
Dìu Phi Lan ngồi nghỉ ngơi Đô Lăng tiến lên tường thành đứng cạnh vị Thành chủ
rồi cùng nhìn về phía chiến trường.
Ba năm, một quãng thời gian dài phải không? Tất cả là phải nhờ tài trí của
ngươi, nếu không có kế sách của ngươi thì thành Kim Lăng đã bị đánh tan từ
lâu.
Đô Lăng ta chỉ góp một chút sức nhỏ bé của mình mà thôi, công lớn vẫn là
nhờ vào quân đội và thành chủ ngài.
Ta biết ngươi rất tài giỏi, hãy giữ tài năng đó tiếp tục cống hiến cho đất
nước. Quân sĩ của chúng ta chỉ còn lại 400 người. Lần này ta đã ra lệnh tất cả
cùng xông lên cũng bởi vì ta biết có thủ cũng không thể thủ trước hàng vạn
quân của địch.
" Chúng ta nên rời khỏi nơi đây thôi thành chủ. Chúng đang tiến sát tới chân
thành rồi. Quân sĩ của ta chỉ còn lại 100 người không thể cầm cự lâu hơn đ..."
một người lính với những vết thương đầy máu lết tới báo, chưa kịp dứt câu hắn
đã gục xuống chết...
Đô Lăng ngươi mau đưa Phi Lan đi mau! Ta biết ngươi đã mất pháp lực của
người tu tiên nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ bảo về được Phi Lan của ta.
Thành chủ!!!
ĐI MAU! Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta, ngươi phải chấp hành tuyệt đối.
Đô Lăng không nói lời nào nữa, hắn quay đầu chạy xuống khỏi tường thành tới
bên cạnh Phi Lan.
Phi Lan chúng ta mau rời khỏi đây.
Còn Cha ta đâu!
Thành chủ nói ngài sẽ đi sau. Chúng ta phải đi trước.
Hai người vừa thoát khỏi thành bằng đường hầm bí mật liền nghe thấy những âm
thanh vang dội từ thành Kim Lăng, ngay sau đó là những âm thanh vang vọng từ
trên trời xuống.
...Ầm ... Ầm....