Tin Dữ


Người đăng: tuan8xvjp@

Trong một khu rừng nhỏ cây cối xanh tốt, xung quanh thỉnh thoảng xuất hiện một
vài con dã thú đi cùng nhau, chúng có hình dáng giống như những con gấu. Những
con vật đó vừa bò vừa dùng cái mũi của mình để đánh hơi mặt đất, cái tai của
nó thì vểnh lên quay khắp các phía nghe ngóng tình hình xung quanh. Bộ dạng
của những con vật đó không có vẻ gì là sẽ gây hại cho ai cả trông chúng rất
hiền lành đáng yêu. Bỗng đôi tai của chúng cùng vểnh về một phía rồi các con
dã thú đó báo hiệu cho nhau bằng tiếng kêu.

...Hù..hù...hù...

Tất cả mọi con sau khi nghe tiếng động liền bỏ chạy con thì tìm chỗ để nấp
hoặc một số con thì chạy đi nơi khác. Chỉ một lát sau nơi những con dã thú đó
mới bỏ đi liền có hai người đi tới. Trong đó một người đi bên trái mặc quần áo
màu xanh tay cầm chiếc quạt phe phẩy, khuôn mặt người này khá điển trai nhưng
lại có một nốt ruồi ở cằm. Người đi bên phải thấp hơn một chút, khuôn mặt cũng
anh tuấn mặc bộ quần áo màu đen. Sau lưng hắn dắt một thanh kiếm, bên hông thì
đeo một túi trữ vật màu vàng.

. Hai người này không ai khác chính là Bích Phong và Chư Kha, họ đã tới đây
bằng một thứ gì đó gọi là trận pháp truyền tống. Trận pháp này khiến Bích
Phong liên tưởng đến cánh của thần kì của đôraêmon khi hắn đọc truyện:" oa
trông cái nơi này cổ cổ dân ngu ngu thế mà lại chế ra được cái này. Không biết
nó có thể dịch chuyển ra vũ trụ được không nhỉ?". Nhưng sau khi hắn nghe Chư
Kha giải thích thì lại thất vọng: " òe tưởng gì hóa ra cũng chả khác máy
chuyển phát nhanh là mấy, không có cái pháp trận truyền tống khác liên kết với
nó bằng pháp thuật thì cái pháp trận đó cũng vứt đi.".

Cả hai người vưa đi vừa cười nói rất vui vẻ xem ra là rất hợp nhau. Nhất là
Chư Kha nhiều lúc nghe Bích Phong kể gì đó mà cười đến nỗi ngoác cả miệng ra
mãi không khép lại được.


  • Chư Kha huynh chúng ta sắp tới nơi chưa? Sao không nhảy lên phi kiếm bay
    cho nhàn mà cứ phải đi bộ thế này. Chúng ta đi từ tối qua tới giờ đệ mỏi chân
    lắm rồi. Híc... Lại còn đói nữa chứ huynh có món gì ăn không cho đệ một miếng
    lót dạ tạm một chút.

Chư Kha lấy trong lồng ngực áo ra 3 miếng lương khô ném hết cho Bích Phong.

-Đệ ăn tạm mấy miếng lương khô này cho đỡ đói còn về tông môn thì có rất nhiều thứ để ăn. Bên kia có phiến đá chúng ta qua đó ngồi tạm đi.

-Huynh không ăn sao ?


  • Không ta không cảm thấy đói. Ta hấp thụ linh khí trời đất là đủ cảm thấy no
    và tràn đầy năng lượng rồi.

Bích Phong đang định đưa miếng lương khô vào miệng chợt dừng lại. Hắn quay ra
nhìn Chư Kha bằng ánh mắt ngạc nhiên " thật không thể tin nổi".


  • Kha huynh đệ cũng hấp thụ được linh khí trời đất sao đệ chả thấy no hay
    tràn đầy năng lượng tí gì?


  • Ha...ha ... Là người tu tiên điều đó mà đệ không biết sao? Những người tu
    tiên từ Tôn Giả sơ kì trở lên mới có khả năng thanh lọc linh khí chuyển nó
    thành năng lượng cho bản thân mà thôi. Còn những người dưới Tôn Giả như đệ thì
    cũng vẫn chả khác người thường là bao vẫn phải ăn để bổ xung năng lượng cho cơ
    thể.


  • A thì ra là như vậy thể nào.... À chúng ta còn bao xa nữa huynh. Mà huynh
    chưa trả lời câu hỏi kia của ta : sao chúng ta không bay bằng phi kiếm mà lại
    đi bộ.


  • À việc đi bộ là bắt buộc bởi xung quanh bìa rừng này đều là trận pháp cấm
    chế chúng ta không thể sử dụng phi kiếm được. Trận pháp có tác dụng vô hiệu
    hóa hoàn toàn khả năng bay, sử dụng phi kiếm cũng như truyền âm của ta. Do đó
    ta mới bảo đệ không sử dụng phi kiếm. Còn về khoảng cách sắp tới nơi rồi còn
    khoảng 8 dặm leo núi nữa thôi. (@.@)


  • Trận pháp gì mà ... Bao trọn một khu vực rộn lớn như vậy.... Ta nản...


Sau khi nghỉ ngơi hai người lại tiếp tục đi tiếp. Lúc trước thì Bích Phong nói
truyện rôm rả chém gió truyện trên trời dưới đất nhưng từ khi nghe xong lời
của Chư Kha thì hắn ỉu xìu bước đi một cách mệt nhọc nặng nề giống như đang
phải vác cái tảng đá trên lưng.

Trong một căn phòng rộng rãi mang kiến trúc cổ kính, trong phòng đang có
khoảng 15 người mặc giáp chiến đứng cùng quay mặt về nhìn về một người mặc bộ
giáp sáng lóa màu vàng đang ngồi tọa trên chiếc ghế được đặt nơi cao nhất
trong căn phòng.


  • Thành chủ tướng quân theo như mật báo thì Bình Nguyên lần này đã kí hiệp
    ước gì đó với Phan Dương. Hầu như tất cả các quân trấn thủ biên giới của các
    thành giữa chúng và Phan Dương đều đã rời đi, ngoài ra quân trấn thủ kinh
    thành của chúng cũng đang di chuyển tiến về phía ta. Xem ra chúng muốn toàn
    lực tấn công chúng ta.


  • Vậy còn lực lượng tu tiên tham gia trận chiến này các ngươi đã tìm hiểu
    chưa? ( người ngồi trên ghế cao kia lên tiếng.)


-Bẩm Tướng quân đã điều tra, nhưng vẫn chưa rõ là bao nhiêu tu tiên giả đã tham dự đoán ít nhất có khoảng một ngàn tu tiên giả tham gia tấn công lần này. Còn về cấp độ của các vị tu tiên giả đó thì không nắm rõ được.


  • Tốt ngươi lui đi.


  • Thần cáo lui.!


Vị tướng quân ngồi trên ghế kia cau mày đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi quay ra
nhìn mọi người bên dưới.


  • Mọi truyện các vị đã nghe thấy rồi đấy, Xem ra lần này thành chúng ta khó
    mà giữ được lâu. Các vị tu tiên giả liệu có cao kiến gì có thể giúp thành Kim
    Lăng ta cố thủ được lâu để kéo dài thời gian cho quân triều đình chuẩn bị
    không?

Tất cả mọi người bên dưới đều tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nhiều người lại lắc
đầu tỏ thái độ nản chí. Cuộc bàn luận của những người bên dưới diễn ra sôi nổi
nhưng cuối cùng tất cả mọi người đều lắc đầu họ không nghĩ ra được biện pháp
gì cả. Dường như sau khi chứng kiến những lần công thành khủng khiếp của Nước
Bình Nguyên và những câu nói của bên tình báo đã khiến họ nản chí. Họ đã thấy
sức mạnh khủng khiếp của quân đội đầy kỉ luật của Bình Nguyên, mỗi khi họ công
thành là một lần khiếp hãi với mọi người. Quân bình nguyên có vóc dáng cơ thể
cao to hơn người của Thiên Tinh họ có khả năng một chọi mười với quân Thiên
Tinh nhưng do họ không có chiến thuật đầy đủ, họ chỉ cạy vào sức mạnh và chỉ
cử ra rất ít quân đến công thành nên đã bị thua trong các lần công thành trước
thế nhưng lần này họ lại dồn gần như toàn bộ quân tấn công. Vậy chả khác nào
một đàn hổ nhảy vào bắt một con hươu non.


  • Tôi có sáng kiến này.

(Một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi đứng gần cuối hàng lên tiếng.)

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía vị thiếu niên. Ban đầu là ánh mắt của họ tràn
trề hi vọng nhưng sau khi nhìn về phía vị thiếu niên thì lại là lắc đầu ngán
ngẩn, tỏ vẻ khinh bỉ.: " một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà đòi bàn việc
quân, đến cả bọn ta tham ra chiến trường bao năm còn chưa nghĩ ra hạ sách gì
huống chi ngươi".

Tuy bị rất nhiều ánh mắt khinh bỉ của mọi người nhìn nhưng thiếu niên lại
không hề mất tự tin. Hắn nói sẽ thương lượng kế hoạch với thành chủ tướng quân
ở phủ của ngài sau.

Sau khi nghe lời đó Thành Chủ liền giải tán cuộc họp. Và hẹn Thiếu niên đến
phòng riêng vào buổi tối.

Bầu trời nơi thành Kim Lăng trở về đêm bị bao phủ bởi những đám mây đen kịt,
những đám mây đó liên tục phát ra âm thanh tiếng sấm sét.

....xẹt...Drùng... Đroàng....

Sau một hồi tiếng sấm sét đó là những tiếng mưa rơi tí tách trên các mái nhà
phủ thành chủ.


  • Bẩm Thành chủ Và Tiểu thư Đô Lăng công tử đã đến và đang ở bên ngoài chờ. (
    một người hầu mở cửa tiến vào phòng của thành chủ bẩm báo)


  • Tốt mau mời vào.( vị Thành chủ cao hứng nói )


Ngoài cửa Đô Lăng nghe được câu đó liền bước vào. Vào trong phòng hắn nhìn
xung quanh rồi nhìn về phía vị thành chủ và cô gái đứng bên cạnh ông. Cô gái
đó không ai khác chính là cô gái mà hắn gặp khi trốn thoát khỏi ả Mộng Liên.
Còn người đàn ông bên cạnh cô ấy vừa là thành chủ vừa là cha ruột cô ấy.


Tiên Duyên Kì Ngộ - Chương #11