Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@
“Được rồi, tất cả tập trung xếp thành một hàng rồi đi theo ta, chúng ta bắt
đầu khảo hạch đệ nhất quan, tư chất”
Âm thanh trầm thấp của Phùng Mặc đánh vỡ bầu không khí huyên náo, lũ hài tử
liền lập tức đứng thành hàng, trong lòng đều mang một cỗ hiếu thắng và tràn
đầy mong mỏi.
Phùng Mặc hài lòng gật đầu rồi quay lại vừa bước đi vừa giảng giải:
“Khảo hạch tư chất quan vốn rất quan trọng ở bất kì tông môn nào. Tu chân giả
sở dĩ có thể sử dụng linh khí là vì tiên thiên mang trong mình linh căn, linh
căn có thể hấp thụ linh khí qua đó rèn luyện cơ thể tu chân giả, giúp tu chân
giả đi đến đỉnh phong của tiên đạo. Nhưng người có được linh căn vô cùng thưa
thớt, một ngàn người may ra mới có một tên mang linh căn hoàn chỉnh...."
Phùng Mặc lại đem mấy kiến thức cơ bản về tu tiên nói qua một lượt. Tóm lại
thì linh căn được chia làm ba loại chính là phá linh căn, ngụy linh căn và
nguyên linh căn.
Phá linh căn chính là linh căn bị tổn hại tuy có thể tu hành nhưng tiền đồ rất
hạn chế, cả đời đa số chỉ dừng bước ở luyện đỉnh cảnh.
Ngụy linh căn là linh căn vô thuộc tính. Vạn Võ đại lục được hình thành từ
nhiều loại thuộc tính khác nhau bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi,
âm, dương. Tu chân giả dựa vào những thuộc tính trên để đột phá tiềm lực bản
thân, đi đến đỉnh cao tiên đạo. Ngụy linh căn chính là không thể hấp thu những
thuộc tính này, cho nên con đường tiên đạo rất khó để đi xa được.
Cuối cùng chính là nguyên linh căn, mang ít nhất một thuộc tính, người mang
linh căn thuộc tính rất là hiếm có, đã có thể xem là một đệ tử có thực lực của
các tông môn. Nguyên linh căn được chia làm hạ, trung, thượng, cực, thiên. Lão
tổ khai phái của Thương Lang tông chính là thượng phẩm linh căn tu chân giả,
tu vi đạt đến Hóa Anh Cảnh, vô địch một đời ở Tùy Châu.
****** Nhìn đám
hài tử chăm chú nghe bản thân giảng giải, Phùng Mặc rất hài lòng, lại chỉ về
phía một cây cầu gần đó. Cây cầu này rất ngắn, cả cây cầu trắng muốt bắc qua
một ao nước nho nhỏ, cảnh sắc có thể nói là xinh đẹp.
“Bây giờ trước mắt các ngươi chính là Bạch Thạch Kiều, đây là một linh cụ dùng
để đo lường tư chất của các ngươi."
"Tùy vào tư chất của người bước vào mà trận pháp trên cầu sẽ hiển hóa những dị
tượng khác nhau. Bây giờ các ngươi khai báo tên rồi từ từ bước lên.”
“Người đầu tiên”
“Tiểu tử Ngọc Lâm, vấn an tiên sư”, mở đầu là một nam hài, hai mắt có phần bất
an vì là người đầu tiên nhưng cước bộ vẫn khá bình ổn.
Vừa bước vào Bạch Thạch Kiều, Ngọc Lâm liền cảm thấy có gì đó ấm áp theo huyệt
dũng tuyền len lỏi vào cơ thể. Đúng lúc đó Bạch Thạch Kiều trận pháp liền khởi
động, dị tượng phát sinh.
Một đoàn hỏa diễm mơ hồ vòng quanh người Ngọc Lâm, cả người hắn như là một
tiểu hỏa nhân, mờ ảo và huyền bí. Khuôn mặt hắn mang theo một vòng tiếu dung,
nhìn lũ hài tử cùng tuổi đằng xa bằng ánh mắt ngạo nghễ. Nhìn bản thân tạo
thành dị tượng, hắn đoán rằng tư chất bản thân hẳn là không tệ.
“ Ha ha, không tệ, không tệ, là một tiểu tử Hỏa linh căn hạ phẩm, rất tốt
ngươi thông qua”
Lão nhân Phùng Mặc nhìn Ngọc Lâm với ánh mắt đầy hòa ái, “Hôm nay quả thật
không tệ, mới bắt đầu đã xuất hiện một tên nguyên linh căn, lứa tân sinh này
thật đáng mong chờ a.”
“Tiếp theo”
Có Ngọc Lâm là ví dụ, đám hài tử tinh thần liền trở nên phấn chấn. Ai cũng cảm
thấy chính mình có tư chất cũng có thể là tu chân giả. Đáng tiếc là liên tục
hơn hai trăm hài tử chỉ có hai người là ngụy linh căn, mười người là phá linh
căn, còn lại đều không có bất cứ dị tượng nào, trực tiếp bị loại. Linh căn quả
nhiên không phải ai cũng có, đám hài tử nhiệt tâm bị thực tế khắc nghiệt làm
nguội, không khí cũng dần dần trầm xuống.
“Có lẽ năm nay, cũng không quá đặc sắc đâu”
“Tiếp theo”
“Tiểu nữ Mạc Linh Thiền bái kiến tiên sư"
Phùng Mặc khoát khoát tay, vẻ mặt không quan tâm nói.
“Được rồi, mau đi lên cầu đi”
"Vâng, tiên sư", dứt lời một tiểu nữ hài nhẹ bước đi lên Bạch Thạch Kiều.
Vốn dĩ không quá kì vọng, Phùng Mặc đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên đứng
dậy, trợn trừng hai mắt, mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn lấy dị tượng trên Thạch
Kiều.
Chỉ thấy trên Thạch Kiều xuất hiện một dòng nước to lớn bao phủ lấy Mạc Linh
Thiền, sau đó đổi thành xoáy nước cuồn cuộn rồi cuối cùng kết thành từng đóa
từng đóa bông tuyết rơi đầy Thạch kiều. So với dị tượng của Ngọc Lâm trước đó
có thể nói là hơn gấp trăm lần.
“Là biến dị Băng Linh căn, hơn nữa còn đạt đến Trung phẩm cấp bậc, Thương Lang
Tông ta đã hơn bốn trăm năm chưa xuất hiện thiên tài như vậy ngoại trừ Lão tổ,
không được ta phải bẩm báo cho các trưởng lão.”
Phùng Mặc liền lấy một miếng ngọc phù bóp nát, rồi ánh mắt nóng rực nhìn lấy
Mạc Linh Thiền – “Haha, hôm nay phát hiện ra thiên tài như vậy, ta chắc chắn
sẽ được tông môn tưởng thưởng a, haha”
Chưa đầy một khắc sau, liền thấy một đạo độn quang kim sắc từ xa xa hướng về
phía này bay đến. Đạo độn quang kia hạ xuống ngay nơi khảo thí, hiện ra là một
phụ nhân đã ngoài tứ tuần, nàng vừa tới nơi đã nhìn thẳng vào Mạc Linh Thiền
đang được dị tượng bao bọc.
“Hảo, hảo, hảo. Dựa vào thiên tài bậc này, trong vòng hai trăm năm tông ta có
lẽ sẽ xuất hiện thêm một cường giả kim đan cảnh, trời phù hộ Thương Lang tông
ta, haha”
Phụ nhân này vừa nói vừa tiến về phía của Mạc Linh Thiền, nắm lấy tay của
nàng.
“Hài tử, ta là Đại trưởng lão của Thương Lang tông, ngươi có nguyện bái ta làm
sư?"
Mạc Linh Thiền, vốn dĩ còn đang ngây người vì dị tượng bản thân tạo thành thấy
vậy càng ngơ ngác. Ở đâu lại có một thiếu phụ nắm lấy cánh tay của mình không
buông? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tôn kính của Phùng Mặc, nàng cũng nhanh
hồi thần đoán được đây là đại nhân vật, liền quỳ xuống- “Sư phụ tại thượng,
xin nhận của đệ tử một lạy."
Thiếu phụ tự nhận là đại trưởng lão của Thương Lang Tông, nghe vậy liền rất
hài lòng. Tư chất cao, tâm tính cũng không tệ, rốt cuộc đã tìm được một đồ đệ
như mong muốn, một thiên tài có tư chất không kém gì với lão tổ khai phái.
Tương lai, nàng cái này đệ tử không chừng có thể đem tông môn phát dương quang
đại. Nghĩ đến đó, trong lòng nàng liền ngập tràn hào khí, vô cùng mong chờ
nhìn đến tương lai của đệ tử này.
Càng nghĩ càng hài lòng, đại trưởng lão mặt mang mỉm cười vươn tay ôm Mạc Linh
Thiền bay về phía tông môn. Trước khi đi thuận tiện ném cho Phùng Mặc một viên
đan dược cùng một cái lệnh bài tinh xảo có khắc hình một con sói hung ác ở
đằng sau.
Phùng Mặc nhìn đồ vật trong tay mình liền hướng nàng bóng lưng khấu tạ –“ Đa
tạ đại trưởng lão khen thưởng “ - trong lòng đầy kích động, có phần thưởng này
hắn lại có thể đem tu vi bản thân đề cao một đoạn.
Khẽ hít mội hơi bình ổn tinh thần đang kích động, lại đem ngọc bài cùng đan
dược cất kĩ. Phùng Mặc quay lại, chắp tay sau lưng nhìn đám hài tử chưa khảo
thí vang giọng nói:
“ Các ngươi thấy rồi đó, nếu như tư chất tốt thì sẽ được cao tầng trong tông
chú ý, như Mạc Linh Thiền kia nàng được đại trưởng lão bổn môn thu làm môn hạ,
tiền đồ bất khả hạn lượng. Nếu như các ngươi hoàn thành không tốt ở ải thứ
nhất này thì cũng đừng nản lòng, vẫn cứ cố gắng làm hết sức của các ngươi, các
vị trưởng lão vẫn đang quan sát, nếu như may mắn lọt vào mắt vị trưởng lão nào
thì đấy là phúc phận của các ngươi. Người kế tiếp.”
Thấy Mạc Linh Thiền được một vị tiên nhân cưỡi kiếm tới đây mang đi, đám nhóc
ngoài hâm mộ ra thì như lại được uống thuốc kích thích, nhao nhao xốc lại tinh
thần mà tranh giành khảo nghiệm.
“Tiểu tử Lạc Nhạn Kha muốn thử sức”
“Vãn bối Tần Nguyên bái kiến tiên sư”
“Tiểu nữ Triệu Khả Hân tự bêu xấu”
………
Không biết do ông trời chiếu cố hay do vận khí của Thương Lang tông khá tốt,
sau Mạc Linh Thiền thì liên tục xuất hiện đủ loại linh căn. Tổng cộng hai
nguyên linh căn, mười bốn ngụy linh căn và ba mươi mốt phá linh căn. Phùng Mặc
nhìn kết quả khảo nghiệm mà cười đến híp cả mắt. Lần khảo nghiệm này nguồn máu
mới cực tốt, hắn vừa vui vì tông môn tương lai phát triển tốt càng vui vì tông
môn ban thưởng.
“Tiếp theo!”
Đến ta rồi, Trương Tiến vừa nhủ thầm vừa hít sâu một hơi rồi nhìn qua Trương
Bảo. Trương Bảo thấy Trương Tiến nhìn qua phía mình thì cười cười rồi đưa ngón
tay cái lên, dùng khẩu hình cổ vũ hắn:
“Cố lên Trương Tiến, ta tin tư chất của ngươi sẽ rất tốt”
“Vãn bối Trương Tiến, gặp mặt tiên sư”
Trương Tiến hít sâu một lần nữa rồi sau đó từ từ bước về phía Bạch Thạch Kiều.
Cảm nhận được mọi người đều dồn sự chú ý lại đây nên trong lòng Trương Tiến có
chút căng thẳng.
Hắn vừa bước chân lên cầu thì các trận văn khắc trên cầu như đang cộng hưởng
với hắn, phát ra ánh sáng lưu ly dịu nhẹ. Còn Trương Tiến thì chỉ cảm thấy
thoải mái khắp toàn thân, hắn như nhẹ bẫng cả lên, từ hắn phát ra một mùi
hương dịu nhẹ làm người khác thoải mái.
“Đây là…”
Trên mặt Phùng Mặc thể hiện ra sự kinh hỉ.
“Thiên địa cộng minh”
Như minh chứng cho lời nói của Phùng Mặc, vài ngọn gió thổi qua các tán cây
phát ra âm thanh du dương như ai đang gẩy đàn. Phùng Mặc lần nữa đem một cái
lệnh bài ra, nhưng cái lệnh bài này khác xa cái vừa rồi, được làm từ ngọc phỉ
thúy, ở giữa là một đồ án hình con sói đang hướng về phía ánh trăng mà tru
lên, rồi lại tập trung lên người Trương Tiến.
“Xét theo mức độ này thì là nguyên linh căn trung phẩm”
Phùng Mặc quan sát dị tượng đang diễn ra rồi đem nhận xét khắc vào một cái
ngọc giản. Chừng một hồi sau có hai đạo độn quang bay về hướng này, người đến
là một nam một nữ, vừa đến liền chắp tay với Phùng Mặc.
“Phùng sư huynh”
“Ân, Họa sư đệ, Phong sư muội”
“Sư huynh, đệ cùng sư muội phụng mệnh chưởng môn sư bá đến, rốt cuộc là có vấn
đề gì ?”
“Hai ngươi mau nhìn về bên kia” Phùng Mặc cũng không nói nhảm nhiều đưa tay
chỉ về phía Trương Tiến đang ở trên Bạch Thạch Kiều. Hai người Họa Ẩn nhìn
theo hướng mà Phùng Mặc chỉ, thấy dị tưởng ở bên đó, lập tức ngạc nhiên thốt
lên:
“Là thiên địa cộng minh, sư huynh, chúng ta phải dẫn người này về diện kiến
chưởng môn sư bá”
Hai người Họa Ẩn hưng phấn tiến về phía Trương Tiến.
“Tiểu huynh đệ ngươi tên là gì ?”
“Tiểu,...tiểu nhân Trương Tiến ra mắt hai vị tiên sư”
“Ta là Họa Ẩn, nàng là Phong Liên Tình, Tiểu huynh đệ, ngươi mau đi theo chúng
ta, Chưởng môn triệu kiến ngươi!”
Trương Tiến nghe tới đây thì hoảng sợ.
“Ch… ch… chưởng môn? Tri… Triệu kiến ta?”
“Đúng vậy a, đừng dài dòng nữa.”
Vừa xong lời thì hai người Họa Ẩn đã sang hai bên Trương Tiến giữ hai bên vai
hắn chuẩn bị sử dụng phi kiếm để phi hành. Trương Tiến thấy vậy liền không giữ
được bình tĩnh nữa, miệng la lên:
“Khoan đã, ta cần phải nói với thiếu gia của ta vài câu!”
“Thiếu gia?”
Hai người Họa Ẩn ngạc nhiên nhìn nhau nhưng rồi cũng thả tay ra, vừa được
buông ra thì Trương Tiến đã lao về phía Trương Bảo.
“Thiếu gia mau cứu ta, bọn hắn muốn bắt ta đi a” Trương Tiến túm lấy ống tay
áo của Trương Bảo, lòng lo sợ, hắn có phải hay không làm sai chỗ nào nên bị
tiên sư bắt đi?
Hai người Họa Ẩn nghe được thì mặt tối sầm lại, còn Phùng Mặc lại ở một bên
phì cười. Họa Ẩn nhìn về phía hai chủ tớ Trương Bảo cũng ngạc nhiên không kém.
“Trương Bảo tiểu huynh đệ?”
Trương Bảo đang vỗ vai Trương Tiến trấn an hắn thì nghe có người gọi tên, hắn
nhìn lại thì thấy một khuôn mặt quen thuộc thì không an ủi Trương Tiến bên
cạnh nữa mà chạy đến chỗ Họa Ẩn.
“Họa Ẩn sư huynh”
“Haha, ngươi tiến hành khảo nghiệm như thế nào rồi? Tất cả tốt chứ?”
“Tiểu đệ chưa tiến hành khảo nghiệm, nhưng sao sư huynh lại ở đây?”
“Ta phụng mệnh chưởng môn tới đón một người, trùng hợp hắn lại là người hầu
của đệ!”
“Huynh là nói Trương Tiến? Sao lại đón hắn đi?”
“Haha, sau này đệ sẽ biết, đây là đại cơ duyên với hắn, đệ mau tới khuyên hắn,
à đây là Phong Liên Tình Phong sư muội, sư muội đây là Trương Bảo tiểu huynh
đệ mà ban nãy ta kể. ”
“A? Là cái tiểu tử lạc vào trong phường thị?”
Nữ tử gọi Phong sư muội tỏ ra bất ngờ rồi nhìn về phía Trương Bảo.
“Tiểu đệ đệ, rất vui được gặp ngươi”
“Tiểu đệ Trương Bảo rất vui được gặp sư tỷ”
Đám người đang giới thiệu làm quen thì bị tiếng nói Phùng Mặc cắt ngang:
“Họa sư đệ, Phong sư muội, các ngươi đang làm gì, mau dẫn người đi, không lẽ
các ngươi muốn làm chậm trễ việc của chưởng môn sư bá sao?, còn nữa đem cái
này giao cho chưởng môn sư bá”
Nói rồi Phùng Mặc ném một cái ngọc giản về phía Họa Ẩn.
Hai người Họa Ẩn bị sư huynh chỉ ra sai lầm tỏ vẻ lúng túng, Họa Ẩn đưa tay ra
bắt lấy cái ngọc giản rồi quay sang nói với Trương Bảo mau tới khuyên Trương
Tiến. Trương Bảo gật đầu đáp ứng rồi chạy về chỗ cũ, chỉ thấy hắn cúi xuống
nói nhỏ gì đó với Trương Tiến.
Trương Tiến nghe xong thì đờ ra, sau hắn lại nhìn Trương Bảo với ánh mắt đầy
nghi ngờ, rồi hắn lại nhìn về phía hai người Họa Ẩn. Trương Bảo lại vỗ vỗ mấy
cái lên vai hắn rồi lại nói nhỏ vào tai Trương Tiến, lần này hắn nghe xong thì
không do dự nữa, lập tức đứng lên đi về phía hai người Họa Ẩn, tuy vẫn còn một
chút rụt rè nhưng đã không còn sợ hãi như ban nãy.
Họa Ẩn quay về phía Trương Bảo ném cho hắn một cái ánh mắt cảm kích rồi cùng
Phong Liên Tình giữ hai bên Trương Tiến phát khởi độn quang bay về phía xa.
“Được rồi, mau tiếp tục”- Phùng Mặc quay về phía đám nhóc lên tiếng, ánh mắt
hắn lần này thật mong chờ.
Lần này tiến lên là một thiếu niên khoảng mười hai tuổi, dáng người cao ráo,
khỏe khoắn. Hắn rõ ràng là nam nhưng khuôn mặt kia xinh đẹp đến nỗi nữ nhân
cũng phải ghen tị, càng kì lạ hơn là mái tóc của hắn là một mảng kim sắc khiến
người khác nhìn qua liền chú ý. Hắn tiến lên chắp tay với Phùng Mặc.
“Âu Dạ ra mắt tiền bối”
“Ân, mau mau bước lên cầu.”
Người gọi Âu Dạ này không như những kẻ khác, hắn rất bình tĩnh bước tới Bạch
Thạch Kiều đằng kia.
Lúc Âu Dạ đặt chân lên, Bạch Thạch Kiều phía dưới phản ứng yếu ớt, Phùng Mặc
quan sát một chút rồi lười biếng lên tiếng.
“Phá linh căn”
Âu Dạ cười khổ, hắn như đã biết trước điều này, khẽ lầm bầm trong miệng.
“Ta thật sự là phế vật phá linh căn sao?”
Nói rồi hắn thở dài một hơi, quay đầu trở về hàng.
“Được rồi, chúng ta tạm ngừng tại đây, các ngươi có thời gian nửa canh giờ để
nghỉ ngơi. Sau nửa canh giờ mau chóng tập trung lại đây”
Phùng Mặc lớn giọng dặn dò.