Khảo Nghiệm Thương Lang Tông


Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@

Sau khi rời khỏi phường thị của Lang thành, nhóm người Trương Bảo vội vàng di
chuyển tới nơi tập trung của Thương Lang tông.
“Thiếu gia rốt cuộc là đi đâu? Đã sắp đến giờ khảo thí mà vẫn chưa về, thiếu
gia ngươi rốt cuộc là đang ở đâu?”.
Trương Tiến liên tục lầm bầm, mặt mũi mếu máo không ngừng đi qua đi lại, trong
lòng hắn hiện nóng như lửa đốt lại hối hận không thôi.
“Nếu biết như thế sáng nay ta đã đi cùng thiếu gia rồi. Nếu như thiếu gia vì
đi trễ mà không thể tham gia khảo thí, lão gia nhất định sẽ lột da ta ah.
Thiếu gia ah, rốt cuộc thì người đang ở đâu? Mau mau về đi ah. Thiên, địa,
thánh, thần, phật, các vị tiên nhân làm ơn phù hộ cho thiếu gia đến đúng giờ
khảo thí”
Nơi Tập Trung.
Trương Bảo tới nơi, hắn mệt tới mức chỉ muốn nằm lăn ra đất nhưng khuôn mặt
lại hiện rõ nét vui sướng
“May mắn tới kịp”.
Hắn nhìn qua đám người Họa Ẩn, chỉ thấy đám người bọn họ khí định thần nhàn
không có chút biểu hiện gì là mệt cả. Liền ngạc nhiên:
“Sư Huynh, ngươi không thấy mệt sao?”
“Mệt? Haha, sư đệ ta sơ xuất quá, ta quên mất là ngươi không có một chút tu vi
nào”
Họa Ẩn sắc mặt lúng túng, lại gần Trương Bảo truyền cho hắn một chút linh lực,
ổn định hơi thở của hắn.
“Được rồi, Trương Bảo, ngươi mau tiến vào hàng, rất nhanh thôi Phùng Mặc sư
huynh sẽ điểm sĩ số tham gia lần khảo nghiệm đợt này. Hi vọng, chúng ta sẽ có
thể tại Thương Lang tông gặp lại.”
“Được! Đa tạ sư huynh” –Trương Bảo chắp tay cúi chào Họa Ẩn rồi mau chóng tiến
vào hàng

Trương Tiến liên tục đi qua đi lại, mắt dáo dác ngó đông ngó tây tìm kiếm tung
tích của Trương Bảo. Bỗng hắn thấy một bóng hình gầy gò xếp ngay ngắn trong
hàng. Trương Tiến không kìm được lệ tuôn ra từ mắt nữa, hắn gào lên lao về
phía bóng hình gầy gò kia.
“Thiếu giaaaaa!”
Tự dưng nghe được một tiếng hét lớn, đám thiếu niên trong hàng giật mình quay
ngoắt lại nơi phát ra tiếng gào kia. Trương Bảo cũng giật mình quay lại nhưng
chưa thấy rõ là có chuyện gì đã bị một bóng người nhào vào làm bật ngã ra phía
sau. Lúc lấy lại được tinh thần thì Trương Bảo liền bị dọa sợ bởi khuôn mặt
đầy lệ của Trương Tiến.
“Thiếu gia người chạy đi đâu, làm sợ chết ta rồi…”
Trương Bảo lúng túng, hắn chẳng biết làm gì trong trường hợp này cả. Thấy mọi
người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ liền ngượng ngùng đối xung
quanh cười cười cáo lỗi, bàn tay nhỏ thì duỗi ra vỗ vỗ vào lưng Trương Tiến,
giọng điệu ra vẻ người lớn mà an ủi:
“Ngoan ngoan, không phải ta ở đây rồi sao, ngươi đứng lên trước đã ah, mọi
người đều đang nhìn chúng ta kìa!”
Mà trong mắt mọi người xung quanh, một đứa nhỏ to xác ôm một đứa nhỏ hơn khóc
rống, còn đứa nhỏ kia thì dùng giọng điệu đại nhân mà an ủi. Tình cảnh quả
thật vô cùng buồn cười.
Trương Tiến nghe Trương Bảo nói xong thì cũng giật mình. Nhớ lại hiện đang là
nơi tập trung chuẩn bị khảo thí, hắn lại ở đây khóc náo mặt liền đỏ lên lật
đật đứng dậy, đang định nói gì đó thì đã bị một giọng nói cắt ngang.
“Lần này khảo nghiệm bốn trăm năm mươi bảy người, được rồi các ngươi mau xếp
thành năm hàng, cùng nhau báo danh!”
Hắn vừa nói xong liền liếc thấy Trương Tiến đang vẫn còn đứng ngây người ở
ngoài hàng.
“Ngươi, tên kia!”
Trương Tiến đang lùi ra nghe tiếng gọi thì hắn quay qua quay lại nhìn xung
quanh rồi chỉ vô mình.
“Đại nhân, người gọi ta?”
“Không ngươi thì ai? Còn không mau xếp hàng?”
Trương Tiến nghe vậy liền vội vàng đứng vào hàng, vì tránh để tiên nhân tức
giận, hắn liền thành thật ngoan ngoãn đứng ngay phía sau Trương Bảo.
“A Tiến à, ngươi không cần phải sợ a, tiên nhân chỉ là nhắc nhở ngươi thôi”
Trương Bảo tỏ ra bộ thái già dặn vỗ vai Trương Tiến. Trương Tiến nhìn Trương
Bảo an ủi hắn chỉ có thể gượng cười rồi yên lặng chờ đợi nội dung khảo hạch.
Đợi khi tất cả ghi danh xong đã hết một nén nhang, người phụ trách khảo nghiệm
lần này coi sơ qua danh sách một lần rồi gật gật đầu. Lại thấy bàn tay hắn khẽ
lật, một cáu ngọc giản liền xuất hiện làm đám nhóc đang xếp hàng kia hai mắt
phát sáng. Phùng Mặc thấy vậy vẫn giữ nét bình thản trên mặt nhưng trong lòng
không nhịn được xuất hiện vài tia đắc ý, hắn đưa ngọc giản lên trán, đem thần
thức khắc vào bản danh sách rồi đánh vào đó vài đạo pháp quyết, ngọc giản phát
sáng rồi bay về phía xa.
“Được rồi, mau giữ trật tự”
Phùng Mặc nhìn quanh, sau khi không còn một tiếng động nào nữa thì hắn mới hài
lòng gật đầu rồi tiếp tục.
“Ta rất vui vì lần khảo nghiệm này của Thương Lang tông số lượng tham gia rất
đông. Các ngươi cũng phải biết, bất kì thế lực nào, nếu muốn phát triển không
chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào các bậc tiền bối, hay những lão nhân tu vi cao
thâm mà còn dựa vào dòng máu mới như các ngươi. Ta sẽ nói sơ qua cho các ngươi
về lần khảo nghiệm này, ta chỉ nói một lần, các ngươi phải chú ý lắng nghe
thật kĩ.
Thương Lang tông khảo nghiệm lần này chia làm ba ải, vượt qua hai trong ba ải
thì các ngươi sẽ trở thành ngoại môn của Thương Lang tông ta, còn nếu vượt qua
ba ải xuất sắc chính là trở thành đệ tử nội môn. Các ngươi đừng nghĩ đệ tử
ngoại môn và nội môn chẳng quan trọng, đều là đệ tử của Thương Lang tông cả,
đây là suy nghĩ sai lầm, đệ tử ngoại môn và nội môn đãi ngộ chính là khác xa
nhau, nên ta khuyên các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì hoàn toàn thể hiện ra
đi. Nếu như có biểu hiện xuất chúng lại may mắn được các vị sư thúc, sư bá
thậm chí là sư tổ để ý đến vậy chính là phúc phận của các ngươi.
Ta tên là Phùng Mặc, chính là người trông quan thứ nhất, bây giờ các ngươi mau
chóng đi về phía cổng thành phía Bắc, rồi sau đó đi thẳng năm dặm vào rừng
sâu, đó là nơi khảo nghiệm thứ nhất, các ngươi hãy chạy hết sức đến đó, kẻ nào
bỏ cuộc, trực tiếp loại bỏ tư cách! Xuất phát!”
Nói xong hắn liền dẫn đầu phi thân về phía cổng thành phía bắc rồi mất hút
trong rừng rậm. Đám Trương Bảo nhìn thấy hắn tốc độ đều ngây người, choáng
váng một hồi, đến khi tiếng bước chân rải rác vang lên thì mới hồi thần, sau
đó, không ai bảo ai một đám chen chúc nhau chạy về phía Bắc thành rồi lao vào
rừng rậm.
Một trăm năm mươi bảy người lấy sức mà chạy, bởi vì còn là trẻ con nên tính
háo thắng rất lớn không ai chịu thua ai, chính là có bao nhiêu tốc độ đều lấy
ra dùng. Trương Bảo là một trong những người dẫn đầu, còn Trương Tiến vì tốc
độ không được nhanh lắm nên chỉ đứng trong tốp giữa, thật sự hắn được như vậy
là phải cảm ơn Trương Bảo vì lúc còn ở phủ thì hắn phải theo Trương Bảo chạy
đây chạy đó để trông coi hắn.
Trương Bảo quay về phía sau hét lớn với Trương Tiến
“Trương Tiến mau lên, không được bỏ cuộc a, ngươi phải nhanh hơn nữa”
Trương Tiến đằng sau cố gắng chạy, hắn thở không ra hơi cố gắng nói to về phía
trước
“Thiếu gia mau lên, đừng lo cho ta!”
Một khắc sau, Phùng Mặc nhìn quanh, kẻ thì nằm, kẻ thì quỳ một chân tệ hơn nữa
là có kẻ vừa tới nơi đã lăn ra xỉu, bọn chúng sắc mặt tái nhợt, hơi thở hỗn
loạn. Phùng Mặc đưa tay ra hiệu cho vài người mặc thanh bào lưng áo có thêu
hình một con sói, bọn họ liền tiến lên, đặt tay lên cổ tay của đám trẻ đang
nằm lăn lốc kia mà truyền linh lực vào, một lát sau sắc mặt bọn chúng đã hồng
hào trở lại, hơi thở cũng dần dần bình ổn. Phùng Mặc lại lần nữa gật đầu rồi
nhìn liếc qua.
“Bốn trăm năm mươi bảy người hoàn toàn tới đích, không tệ. Nghỉ ngơi một lúc
đi, khảo nghiệm cửa thứ nhất rất nhanh sẽ bắt đầu”
Trương Bảo ngồi bệt xuống đất, bên cạnh hắn Trương Tiến cũng thở phào một cái.
“May mắn không làm nhục mệnh thiếu gia…”
“Trương Tiến, ngươi làm tốt lắm” – Trương Bảo nói với một nụ cười ngây thơ,
hắn còn vỗ vỗ vai Trương Tiến làm Trương Tiến hắn cũng cảm thấy buồn cười, rốt
cuộc thì Trương Bảo cũng chỉ là một cậu nhóc tám tuổi mà thôi.
Trong thời gian nghỉ ngơi, đám nhóc tụ tập lại làm quen, tán phét đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất.
“Ngươi biết không, các vị tiên nhân kia có thể hóa bất cứ thứ gì thành vàng,
dời non lấp bể, lên trời xuống đất. Ta nhớ có một lần có một vị thúc thúc gần
nhà ta bị trượt chân té khỏi vách núi, chính là như thế nào người nhà của thúc
ấy lại mời được một vị tiên sư về nhà thi triển phép thuật kéo thúc ấy lại từ
cõi chết.”
“Ta cũng biết một chuyện như thế, cách đây một tháng, trong thôn của ta, lão
bà của hồng thúc, bà ta có mang sắp sinh, như thế nào lúc sinh nở hai mẹ con
gần như đã không còn hơi thở, có một vị tiên nhân đi ngang qua, động lòng trắc
ẩn đưa cho Hồng Thúc hai viên tiên đan, hai mẹ con họ uống xong liền khởi tử
hoàn sinh.”
“Như thế thì có gì ghê đâu chứ, nhớ một lần ở Phúc Trạch trấn của ta bị một
con hùng yêu đánh tới, làm cho khắp nơi là người chết, may mắn lúc đấy xuất
hiện hai vị tiên nhân, họ liên thủ đại chiến một trận cùng con hùng yêu kia,
đánh tới long trời lở đất, cuối cùng hùng yêu bị diệt sát, cứu lấy mạng sống
của hơn trăm người của Phúc Trạch trấn ta.”
Đủ thứ chuyện về tiên nhân được bọn chúng đem ra bàn tán, Trương Bảo nghe mà
trố mắt ra, thầm nhủ trong lòng sau này hắn cũng sẽ như những tiên nhân kia,
hành hiệp trượng nghĩa, cứu thế, độ chúng sinh.


Tiên Đạo Chi Lộ - Chương #8