Thập Vĩ Nhân


Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@

Trải qua ngày dài tại Lang Thành, Trương Bảo vốn đã mệt mỏi, nên liền vội vàng
nghỉ ngơi. Trong giấc ngủ, hắn nhớ lại ánh mắt trìu mến của cha mẹ khi tiễn
đưa mình, quyết tâm gia nhập Thương Lang phái càng chắc chắn hơn. Cứ thế hắn
dần chìm vào giấc ngủ.
“thiếu gia, đến giờ ăn điểm tâm rồi a”
Sáng sớm, đang ngủ Trương Bảo bỗng nhiên nghe tiếng Trương Tiến ở ngoài cửa
phòng, vội vàng ngồi dậy sửa sang quần áo. Mở cửa phòng thấy Trương Tiến mặt
đầy sức sống, bèn hỏi thăm.
“Hôm nay nhìn ngươi có vẻ tràn đầy sức sống a”
“Đúng vậy, thiếu gia Lang thành không hổ là thành thị cho tu chân giả, đêm qua
ngủ một giấc hôm nay ta liền cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống “
“Ân, Lang thành vốn dĩ tràn ngập linh khí, nên cũng là chuyện thường a, chúng
ta mau xuống dưới gọi món lót dạ thôi”
Trương Tiến nghe thấy vậy cũng phản đối, cả hai xuống dưới khách điếm.
Vì Lang thành là ngôi thành thị duy nhất dành cho tu chân giả trong vòng trăm
dặm, cho nên hàng ngày có rất nhiều tu sĩ xuất hiện tại Lang thành. Đang định
chọn chỗ ngồi Trương Bảo, liền chú ý thấy cả đám người đều tụ tập lại một chỗ,
hiếu kỳ bèn hỏi vị tiểu nhị gần đó.
“Tiểu ca có lẽ là người mới tới a, hàng ngày lão Tài đến giờ sẽ nói về truyền
thuyết Thập Vĩ Nhân thu hút cả một đám tu sĩ mới bắt đầu tu chân a”
“Thập Vĩ Nhân ??“
Thấy biểu lộ của Trương Bảo, tiểu nhị liền biết trước mắt vị thiếu niên này là
một trong những người tới dự tuyển khảo hạch ba năm một lần của Thương Lang
tông. Bèn giải thích một phen.
“Thập Vĩ nhân là mười đại nhân vật phong vân nhất đại lục Vạn Võ, mang tu vi
kinh thế, thiên tư đỉnh tiêm, truyền thuyết về họ lưu truyền hàng ngàn năm nay
trong giới tu chân, ngai tọa Thập Vĩ Nhân là mục tiêu của bao đời thiên tài tu
sĩ a”
Nhìn một mặt đầy hâm mộ tiểu nhị, Trương Bảo càng ngạc nhiên không thôi, không
ngờ tại Vạn Võ đại lục lại có những nhân vật phong vân như vậy. Liền vội vàng
ngồi xuống tại một góc lắng nghe lão Tài kể chuyện.
Lão Tài năm nay đã ngoài ngũ tuần, tuy chỉ là luyện đỉnh ngũ trọng sơ kỳ,
nhưng vì mang trong mình một bụng kinh sử, nên lão luôn được chào đón khi đến
khách điếm.
“Hôm nay ta nhìn thấy không ít người mới nha, vậy để ta nói lại một lần về
truyền thuyết của Thập Vĩ nhân cho các ngươi hay”
“Sinh Lão Bệnh Tử, Thiên đạo pháp tắc, thiết luật tồn tại hàng vạn năm, đã là
sinh linh ắt hẳn phải có thọ nguyên. Dù là tu chân giả thông thiên triệt địa
cũng chỉ có thọ nguyên ngàn năm, ngàn năm qua liền hóa thành nắm cát, đạo về
thành không.
May thay vạn vật có khuyết, ngay cả Thiên Đạo cũng vậy. Cứ một vạn năm Tiên Lộ
lại hiện thế tại nhân gian, nghe rằng bước lên Tiên Lộ đỉnh phong có thể hóa
thành Chân Tiên, thoát khỏi phàm thế, bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất, cùng
Thiên đạo tranh phong.
Nhưng haha, Tiên Lộ đâu là điểm cuối a, đã có bao nhiêu tuyệt thế thiên tài,
yêu nghiệt kinh diễm vạn cổ, bước vào Tiên Lộ, một lòng thành Tiên, rốt cuộc
cũng hóa thành một đống xương khô, ôm hận mà chết. Tu tiên vốn dĩ chỉ là cầu
sinh trò chơi, ngàn năm sau nhìn lại, tất cả chỉ là một giấc mộng.”
Cả khách điếm vang vọng âm thanh của lão Tài, bên trong âm thanh ấy mang đầy
ưu thương cũng như tiếc hận về nhân sinh của một vị tu chân giả.
“Vạn Võ đại lục lần đầu tiên Tiên Lộ hiện thế là thời đại thượng cổ, bí tịch
sử tích thời đại ấy vốn dĩ đã bị tuế nguyệt xóa bỏ, nên không ai biết được
thời đại ấy đã xảy ra chuyện gì.
Lần tiếp theo xuất hiện chính là vạn năm về trước, đó là thời đại hưng thịnh
của tu chân giả, thiên tài đầy đống, yêu nghiệt lần lượt xuất thế, trong đó
xuất hiện mười vị thiên tài tuyệt diễm, áp đảo quần hùng, được người đời kính
tụng là Thập Vĩ Nhân.”
Nghe đến đây, không khí trong khách điếm gần như bùng nổ, Thập Vĩ Nhân, mục
tiêu của không biết bao nhiêu tu chân giả. Nhân sinh được lưu truyền vạn thế,
còn gì hơn.
“Thập Vĩ Nhân là toàn bộ những thiên tài đỉnh tiêm nhất của Vạn Võ đại lục, họ
áp đảo quần hùng, bước lên đỉnh phong của đại lục trước bao nhiêu thiên tài
khác. “
“Trong đó Chính đạo lấy Thiên Đế Long Ngạo làm đầu, Thiên Đế lấy tuyệt thế chi
tư chưa đầy trăm năm bước lên đỉnh phong, làm không biết nhiêu thiên tài phải
phai mờ.”
“Nhưng có chính đạo ắt có ma đạo, Thất Tu Ma Tôn không chịu thua kém, chưa đầy
trăm năm thống trị ma đạo, cùng Thiên Đế tranh phong.
Truyền rằng Ma Tôn trời sinh tà ác, thiên tư vạn cổ vô song sánh cùng Thiên
Đế, xuất đạo trăm năm đã giết người hơn vạn, nhưng hắn thân thế luôn là bí ẩn,
chưa từng ai thấy mặt hay nghe tên thật của hắn.
Thiên Đế ghét ác như ghét cừu, liền cùng Ma Tôn tranh đấu hơn ngàn năm, ngàn
năm chiến loạn không biết nhiêu tu chân giả, phàm nhân ngã xuống, Bí tịch có
ghi lại là “Ngàn năm tranh đấu, Vạn võ đại lục thiên tài điêu linh, nhân xưng
Hắc ám niên đại”.
Dường như có âm thanh của Tài lão mang theo một cỗ ma lực, cả khách điếm trước
mặt là khung cảnh một thanh niên áo trắng, khí khái vô song, đôi mắt thanh
tĩnh, mái tóc đen huyền, mang theo hạo nhiên chính khí khiến người ta muốn quỳ
bái.
Đối diện người thanh niên là một áo đen nhân, mang theo mái màu đỏ như máu và
chiếc mặt nạ bao phủ gương mặt, ánh mắt đầy tà khí, đối ngược với vẻ chính khí
của Thiên Đế, vô cùng tà dị, khiến người khác vô cùng sợ hãi.
“Tỉnh lại”
Bỗng nhiên âm thanh của Tài lão lại vang lên, mọi người vội bừng tỉnh khỏi ảo
cảnh, lưng đầy mồ hôi lạnh,” thật đáng sợ, truyền ngôn về Thiên Đế và Ma Tôn
không ngờ lại tràn đầy ma lực, xuýt chút nữa đã đọa lạc trong ảo cảnh “.
Thấy mọi người bừng tỉnh, Tài lão thở dài không thôi, Thiên Đế và Ma Tôn
truyền ngôn quá sống động, đạo tâm k vững ất nhập ảo cảnh a.
“Theo sát hai người Thiên Đế và Ma Tôn, là Tam Tổ và Ngũ Thánh.
Bảo Nguyên Phù Tổ, một thân phù đạo đỉnh phong chấn thước cổ kim
Đại Nhật Phật Tổ, công đức vô lượng, lập thành phật giáo, khoáng tuyệt cổ kim
a
Chân Ngôn Đạo Tổ,văn đạo vốn từ lâu cùng võ đạo tranh phong, nho sĩ có thể câu
thông thiên địa, sử dụng chân ngôn thánh tự hàng phục yêu ma, Chân Ngôn Đạo tổ
một thân tu vi kinh thiên được người xưng tụng Nho Tổ.
Vĩ Mạc Huyết Thánh, vị tồn tại lâu nhất trong thập vĩ, vô cùng khát máu,
truyền thuyết trước khi Ma Tôn xuất thế, Huyết thánh là người lãnh đạo ma đạo
đối kháng chính đạo.
Thiên Diễn thánh lão, một đời tính toán Thiên đạo, cùng trời tranh đấu. Người
đời kính xưng Đạo Thánh.
Đan Thánh Dịch Phong, danh chấn cổ kim cửu tinh đan thánh.
Côn Bằng Yêu Thánh, thượng cổ thời đại, Vạn Võ đại lục lấy yêu tộc vi tôn,
chiếm cứ hơn tám phần đại lục, nhân tộc vẫn chỉ biết ẩn núp, mãi sau này tu
chân xuất thế cùng yêu tộc thống trị đại lục. Yêu tộc lấy Côn bằng tộc, Long
tộc, Phượng tộc vi tôn. Vạn năm trước Côn Bằng Yêu Thánh kinh diễm yêu tài,
lãnh đạo Côn Bằng tộc thống trị yêu tộc tộc đàn.
Người cuối cùng trong ngũ Thánh chính là Thiên Âm Thánh Nữ, tương truyền Thánh
Nữ là đương thời đệ nhất mỹ nhân, đã làm không biết bao nhiêu thiên tài đọa
lạc. Mặc dù sinh thời Thánh Nữ xuất thế trễ nhất trong Thập Vĩ nhưng mang theo
thiên tư lưu danh vạn cổ vượt qua hàng vạn thiên tài chiếm lấy ngai tọa Thập
Vĩ. Người đời kính ngưỡng tôn là Nữ Đế cùng Thiên Đế sánh vai.
Thiên Đế trong một lần nói về Nữ Đế khen ngợi không thôi: “Thiên Âm thiên tư
vốn là thông suốt van cổ cũng không mấy ai sánh bằng, sau này thành tựu tuyệt
đối không hạn lượng, cùng nàng một thời đại ấy là vinh hạnh cũng là nhân sinh
đen đủi a.”
Thập Vĩ nhân lưu danh thiên cổ được tất cả tu chân giả cùng xưng là Nhất Đế
Nhất Ma Tam Tổ Ngũ Thánh. Đáng tiếc cách đây tám ngàn năm Thập Vĩ bỗng nhiên
biến mất, có truyền thuyết nói là họ đã phi thăng thành tiên, bước vào tiên
giới, lại có bí tịch kể rằng Thiên Đế và Ma tôn trải qua ngàn năm tranh đấu,
đã quyết định chung cực chiến đồng quy vô tận a.
Đến nay hơn tám trước Tiên Lộ lại mở ra, thiên tài thời đại khai mở, Thập Vĩ
ngai tọa quy chủ, ắt hẳn lại một hồi mưa máu.
Hôm nay dừng tại đây, mọi người giải tán đi a.”
Trương Bảo đang chìm đắm trong câu chuyện của Tài lão, liền tỉnh táo, nhìn
thật sâu vào Tài lão, lão giả này không đơn giản, chỉ dựa vào vài câu đã làm
cả khách điếm chìm vào mộng ảo, dạo này các đại lão thường thích giả trư ăn
thịt hổ a.
Trở về phòng, trời đã tối, trong đầu vẫn vang vọng những câu nói của Tài lão,
Trương Bảo mang tâm tính của một thiếu niên, ngưỡng mộ không thôi, nhân sinh
mục tiêu thứ nhất đã vô tình khảm vào tâm trí của hắn.
“Tiên lộ, Thập vĩ, thật đáng mong chờ a”
“Khảo hạch bắt đầu vào ngày mai, ta phải cố gắng thôi”
Nói xong, Trương Bảo liền chìm vào giấc ngủ.


Tiên Đạo Chi Lộ - Chương #4