Gia Nhập Thương Lang Tông


Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@

Lại quay về lúc ải thứ hai vẫn đang tiến hành, Hiên Viên Ngạo được Ly Hà dùng
hết tốc lực đưa đi tham kiến Chưởng môn.
“Thiếu niên, ngươi rất may mắn, Chưởng môn đại nhân muốn thu ngươi làm chân
truyền, tiền đồ sau này vô cùng sáng lạn nha. Hi vọng về sau ngươi có thể đem
tông môn phát dương quang đại", Ly Hà dùng giọng điệu ngưỡng mộ cùng Hiên Viên
Ngạo nói, tư chất tốt như vậy quả thật khiến người ao ước.
Ly Hà lời nói vừa dứt liền nghe thấy một giọng nói vang vang hữu lực như sấm
vang lên bên tai: “Haha, nói rất đúng, tư chất tốt như vậy, há nào lại không
phát dương quang đại tông môn chứ?"
Ly Hà chưa kịp phản ứng lại người tới là ai đã thấy toàn bộ linh khí xung
quanh cuồng loạn di động, hỏa linh khí tụ lại dày đặc làm hắn có cảm giác như
đang đứng cạnh một ngọn núi lửa. Cả Thương Lang tông, có thể đem hỏa linh khí
khống chế đến như thế này quả thật không nhiều. Cố nén lại cảm giác khó chịu,
đau rát do hỏa linh khí xung quanh gây ra Ly Hà nghiêm sắc mặt cúi đầu đối hư
không hành lễ:
“Đệ tử Ly Hà cung nghênh Tứ trưởng lão”
Vừa lúc đó, từ xa xa một lão giả tóc đỏ dạo bước mà đến. Nhìn như thong dong
bình thản kì thực tốc độ rất nhanh, chả mấy chốc đã đến trước mặt Ly Hà cùng
Hiên Viên Ngạo. Hiên Viên Ngạo đứng sau lưng Ly Hà nhìn lên Tứ trưởng lão. Chỉ
thấy không khí xung quanh đối phương có phần vặn vẹo giống như trên sa mạc,
nửa bên mặt trái có một vết sẹo lớn kéo từ thái dương đến cằm trông vô cùng
dọa người. Lão giả nhíu mày nhìn lướt qua Ly Hà, sau đó nhìn thẳng vào Hiên
Viên Ngạo ánh mắt đầy thích ý, sau đó không chút chần chờ chụp lấy cổ tay của
Hiên Viên Ngạo. Bị bắt lấy cổ tay, Hiên Viên Ngạo lập tức cảm nhận được một
luồng linh khí nóng cháy, hung mãnh theo cổ tay đi vào cơ thể. Tuy rằng luồng
linh khí rất nhỏ này không đủ làm tổn thương hắn, Hiên Viên Ngạo vẫn thấy vô
cùng khó chịu, khuôn mặt nhỏ đỏ rực lấm tấm mồ hôi.
“Không tệ, là một mầm mống tốt, hơn nữa còn là cương mãnh thuộc tính biến dị
lôi mộc linh căn.", Tứ trưởng lão vô cùng hài lòng đánh giá rồi thu tay lại,
ánh mắt sắc bén lướt qua Ly Hà: "Chỗ này đã không còn chuyện của ngươi, lui
xuống đi. Ẩn Linh thuật tu luyện được không tồi, có điều sơ hở cũng không ít,
đám tiểu bối các ngươi nếu đem tâm lực dùng ở mấy trò điêu trùng tiêu kỹ này
bỏ vào tu luyện không chừng đã sớm đạt đến Trúc cơ”, nói đến cuối ánh mắt đã
biến thành nồng đậm trào phúng liếc về một gốc cây gần đó.
Bị Tứ trưởng lão nhìn chằm chằm, Thái Nguyệt Trinh chỉ có thể thở dài một cái
rồi từ đằng sau gốc cây bước ra: "Đệ tử Thái Nguyệt Trinh thụ giáo, đa tạ Tứ
trưởng lão chỉ giáo". Hóa ra nàng sau khi khảo hạch xong đệ nhị quan vẫn luôn
một mạch phi tốc đuổi theo Ly Hà. Mặc dù đã sớm có tâm đề phòng, nàng vẫn là
không nghĩ đến lần này Tứ trưởng lão Cổ Mệnh lại đích thân xuất thủ, cường thế
muốn đem Hiên Viên Ngạo đi. Sư phụ a, chỉ e lần này đồ nhi tính sai rồi, người
cũng mất vào tay Tứ trưởng lão.
“Chỉ là Tứ trưởng lão thứ tội. Chưởng môn đã có lệnh triệu kiến, Nguyệt Trinh
phải đưa Hiên Viên Ngạo đi phục mệnh"
Đến nước này, nàng chỉ có thể lôi mệnh lệnh của sư phụ ra làm bình phong hi
vọng có thể qua một kiếp này. Chỉ là lần này Tứ trưởng lão đích thân xuất thủ,
trong lòng hẳn cũng có tính toán cả rồi, nàng có thể cản được sao?
“Haha, Chưởng môn sư huynh đã ra lệnh triệu kiến ta đương nhiên sẽ đích thân
đưa tiểu tử này đi gặp người. Nguyệt Trinh ngươi không cần lo lắng không thể
phục mệnh. Chỉ là, Nhị sư bá của ngươi tu luyện mộc công pháp đã sớm đăng
phong tạo cực lại vẫn không kiếm được người kế tục vừa ý. Cũng vì vậy mà mấy
năm nay một mực canh cánh trong lòng, khó có thể an tâm đột phá tu vi.", nói
đến đây giọng Tứ trưởng lão liền biến thổn thức không thôi.
Thái Nguyệt Trinh nghe đến đây còn có điểm nào không hiểu chỉ có thể gắng
gượng lôi kéo: "Nhưng sư thúc…”
"Được rồi, có những việc ngươi còn quá nhỏ, không thể xen vào. Bây giờ ta đưa
tiểu tử này đi bái Nhị sư bá của ngươi làm sư phụ. Giúp hắn giải quyết tâm sự
trong lòng, cũng giúp tiểu tử này kiếm được hảo sư phụ. Chuyện lưỡng toàn kỳ
mỹ như vậy mới cấp bách, sau đó lại đi tham kiến Chưởng môn sư huynh. An tâm
đi, bái sư loại việc này không tốn bao nhiêu thời gian, Chưởng môn sư huynh
nếu là biết được nhất định cũng sẽ vui vẻ.” Tứ trưởng lão Cổ Mệnh vui vẻ nói,
nhìn thấy khuôn mặt Thái Nguyệt Trinh ngày càng tối lại thì càng vui vẻ, không
nhịn được vươn tay vuốt vuốt chỏm râu đỏ chót.
Dứt lời cũng không quan tâm Thái Nguyệt Trinh nói gì mà nắm lấy lưng áo Hiên
Viên Ngạo phi độn về xa xa.
Thái Nguyệt Trinh tức đến siết chặt bàn tay, đám người này càng lúc càng không
xem lời nói của Chưởng môn - sư phụ nàng ra gì. Khẽ liếc Ly Hà một cái, giọng
nói Thái Nguyệt Trinh lạnh lẽo:

"Còn đứng đó làm gì? Trở về phục mệnh đi."

Lúc này Âu Dạ và Trương Bảo đang chịu đựng nổi khổ do đệ tam ải tạo ra, vượt
qua một trăm bậc thang đầu tiên người vượt ải sẽ bắt đầu chịu nỗi khổ hỏa diễm
thiêu đốt. Dù rằng lửa này không thật sự tổn thương cơ thể thì cảm giác cả
người vô cùng đau rát, như bị hàng nghìn con kiến cắn xé vẫn rất đáng sợ.
Trương Bảo chỉ là một đứa nhỏ đã khi nào chịu qua loại đau khổ này? Nhưng hắn
vẫn nghiến chặt răng nắm tay áo Âu Dạ từng bước leo lên. Trong lòng không
ngừng gào thét cổ vũ bản thân.
"Cố lên Trương Bảo. Ngươi có thể thành công. Tương lai ngươi chính là tiên
nhân cưỡi mây đạp gió, diệt trừ yêu tà, chút đau khổ này thì đáng gì?"
Trước đó không xa là nữ nhân mang y phục màu đỏ - Tây Lỗ Phù. Còn đám người
Chu Như, Lãnh Hà Khứ thì đã bị rớt lại sau bọn họ. Trương Bảo khẽ nhìn sang Âu
Dạ đứng bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn như trước lãnh đạm, chỉ có chân
tóc hai bên thái dương thấm ướt mồ hôi cùng hơi thở gấp gáp cho thấy hắn cũng
như những người khác chịu đựng nỗi thống khổ thiêu đốt.
Hai ngàn bậc. Vừa bước qua bậc thang thứ hai ngàn này, hỏa diễm đột ngột biến
mất thay vào đó là hàn băng lạnh giá. Sự chuyển đổi đột ngột làm cả đám khuôn
mặt trắng bệch, ngã quỵ vì thống khổ, có kẻ thậm chí còn ngất xỉu. Trương Bảo
cùng Âu Dạ cũng không ngoại lệ, cả hai dứt khoát ngồi bệt xuống bậc thang cố
gắng làm quen với sự thay đổi đột ngột này. Âu Dạ đưa một ống nước cho Trương
Bảo, giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc "Tiểu Bảo, đệ nhất định phải cố gắng chịu
đựng, hiểu không?"
Trương Bảo gật gật đầu rồi cầm ống trúc tu ừng ực. Hắn quả thật mệt đến nói
không ra hơi, nếu không phải có Âu Dạ đi bên cạnh giúp đỡ cùng không ngừng cổ
vũ bản thân, tinh thần của hắn đã bị những thống khổ này giày vò đến sụp đổ.
Nhìn những người ngất xỉu bị trưởng lão Ngọc Mãn Lâu mang đi, Trương Bảo dùng
sức vỗ vỗ mặt cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo. Chỉ còn ba ngàn bậc nữa thôi, ba
ngàn bậc nữa là có thể trở thành đệ tử ngoại môn, nghĩ vậy Trương Bảo lại
loạng choạng đứng lên cùng Âu Dạ bước tiếp.
Nếu nói lửa đốt như vạn kiến gặm cắn, bỏng rát thống khổ thì hàn băng lại như
vạn lưỡi kiếm sắc bén cứa vào da thịt người. Lạnh lẽo đến làm ngươi mất đi cảm
giác, chỉ có thể dùng ý chí cẩn thận đi từng bước. Đám người ai nấy đều tỏ vẻ
khốn khổ, nhưng bọn hắn không dám chùn bước, chỉ có thể cắn răng vượt qua khảo
hạch lần này.
Bậc thang thứ ba ngàn. Không còn hỏa diễm thiêu đốt, cũng không còn hàn băng
lạnh lẽo mà thay vào đó là gió lốc. Gió thổi cuồn cuộn như muốn đẩy tất cả lùi
lại. Đám người chỉ có thể cố gắng áp sát cơ thể vào cầu thang mà từng bước bò
lên. Trương Bảo cũng vậy, hắn ép sát người vào cầu thang, mắt chỉ dám hé thành
một khe nho nhỏ để có thể quan sát bậc thang. Không thể nhìn rõ khung cảnh
xung quanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét. Cả thế giới như chỉ còn
lại gió, đến cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Trương Bảo trong tâm thầm oán,
đây mà là khảo nghiệm gì? Rõ ràng là muốn ép chết đám người bọn hắn mà.
Bậc thang thứ bốn ngàn, gió ngừng. Cả đám người nhìn nhau đầy hoài nghi, hết
rồi? Bọn họ an toàn rồi? Lại bước thêm mấy bậc, quả thật không thấy gì đặc
biệt xảy ra. Lãnh Hà Khứ to mồm hỏi: "Chúng ta vượt qua thử thách rồi sao?".
Đáp lại hắn là ánh mắt đầy hoài nghi của đám người. Đột nhiên không còn bị cản
trở, đám người đương nhiên cảm thấy mừng rỡ, nhưng ký ức thống khổ còn chưa
phai ai biết khi nào sẽ lại nhảy ra ngọn lửa hay gió lốc gì đó. Cả đám chỉ có
thể cười khổ rồi lại tiếp tục căng da đầu, cẩn thận quan sát bốn phía mà bước
tiếp.
Đến khi đi được gần một trăm bậc, cả đám liền phát hiện được vấn đề.
"Hình như càng đi thì cảm giác cơ thể càng nặng nề thì phải?", Chu Như cất
tiếng hỏi.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy chân nặng trịch. Ta còn nghĩ là do ban nãy quá cố
sức.", một tên khác lên tiếng xác nhận.
"Quả thật là nặng hơn"
"Ta cũng thấy như vậy"
...
Đám người còn lại cũng nhao nhao lên tiếng nói ra cảm nhận của mình.
"Là khảo nghiệm trọng lực", Tây Lỗ Phù lên tiếng, rồi không nói gì nữa mà tiếp
tục leo lên. Cả đám người nghe vậy kẽ bàn tán mấy câu rồi im lặng tiếp tục lưo
lên.
Tiếp tục kiên trì được hơn bốn trăm bậc thang, Trương Bảo lảo đảo gục ngã
xuống, may mắn là có Âu Dạ kịp. thời giữ lấy hắn.
“Dạ ca, đệ...chịu không nổi nữa, cả người đệ giờ nặng như đeo chì vậy.” Trương
Bảo vừa thở hổn hển. Hắn cố mở to hai mắt mà nhìn về phía Âu Dạ, nhưng chỉ
thấy hai mắt tối sầm, đầu quay mòng mòng. Không thể nói, một đứa trẻ mười tuổi
như hắn có thể đi đến đây đã là kì tích.
Âu Dạ thấy vậy vội lấy ra ống trúc đổ hết nước còn lại lên mặt hắn, choàng một
tay hắn của hắn lên vai mình cố gắng kéo đối phương lên: "Cố lên tiểu Bảo, đệ
phải cố lên. Chỉ còn bốn trăm bậc nữa thôi."
"Tiểu Bảo, còn bôan trăm bậc nữa thôi, đệ có thể tu tiên rồi"
"Tiểu Bảo, tỉnh táo, không thể ngất"
....
Nghe thấy bên tai âm thanh khàn khàn của Âu Dạ, cảm thấy bản thân dựa hết vào
vai Âu Dạ mà từng bước bị kéo lên, Trương Bảo cố gắng mở ra hai mắt. Không thể
ngất, không thể ngất, không thể ngất. Ngươi ngất, sẽ kéo Âu Dạ ca té theo,
không thể ngất. Trương Bảo dùng hết sức trợn to mắt, nửa tỉnh nửa mê mà thả ra
vai của Âu Dạ sau đó dùng hai tay chống lên từng bậc thang mà leo lên.
Bậc thang thứ năm ngàn. Trương Bảo mừng đến chảy nước mắt. Hắn thành công rồi,
cảm nhận được cơ thể nhẹ nhõm lại, hắn thiếu chút nữa nhãy cẫng lên vì vui
sướng. Nhưng quả thật là quá mệt mỏi, hắn chỉ có thể nằm ngửa lên bậc thang
thứ năm ngàn mà vươn đôi bàn tay sớm bị cọ sát đến rướm máu lên trời mà gào:
- Ta thành công rồi. Từ giờ, Trương Bảo ta sẽ là ngoại môn đệ tử.
Hét xong liền cứ như vậy ngất xỉu, được Ngọc Mãn Lâu ôm đi.
Hơn sáu mươi người tham gia khảo hạch, lại chỉ có gần bốn mươi người thành
công vượt qua bậc thang thứ năm ngàn. Bước qua bậc này, chỉ thấy phía trên phủ
đầy mây đen, lôi quang lượn lờ, lâu lâu lại có mấy đạo thiểm điện đánh xuống.
Tình cảnh quả thật vô cùng khủng bổ. Tây Lỗ Phù, Âu Dạ cùng hơn mười người nữa
lựa chọn tiếp tục khảo hạch làm nội môn đệ tử.
“Ân lần này hạt giống không tệ, vậy mà có đến ba mươi sáu người thành công trở
thành ngoại môn đệ tử.” Trên cao, Ngọc Mãn Lâu mắt sáng rực đầy hài lòng nhìn
lấy mười bốn người kiên trì tiếp tục khảo hạch nội môn. Lại nhớ đến tình cảnh
khi bản thân tham gia khảo hạch, Ngọc Mãn Lâu nhịn không được cảm thán: "Người
sau hơn người trước, đây là đại phúc."
Không giống như bị hỏa diễm thiêu đốt. Cảm giác bị lôi quang bổ trúng đau đớn,
tê dại mà không thể đề phòng. Có mấy người bị đánh đến ngã liêu xiêu rồi không
gượng dậy nổi nữa.
Bậc thứ sáu ngàn bảy trăm, chỉ còn tám người có thể tiếp tục.
Bậc thứ bảy ngàn ba trăm hai chín, Chu Như ngất xỉu, bị Ngọc Mãn Lâu đưa đi.
Bậc thứ tám ngàn chín trăm ba bảy, Lãnh Hà Khứ khảo nghiệm thất bại.
...
Bậc thứ chín ngàn hai trăm, đệ tam quan chỉ còn Tây Lỗ Phù cùng Âu Dạ còn có
thể tiếp tục. Tây Lỗ phù dẫn đầu ba bậc.
Một vạn bậc.
Tây Lỗ Phù cùng Âu Dạ thành công khảo nghiệm nội môn đệ tử. Âu Dạ lại tiếp tục
leo lên bậc thang kế tiếp mà không hề có ý định dừng lại. Tây Lỗ Phù thấy vậy
cắn răng tiếp tục.
Một vạn không trăm chín mươi hai bậc, Tây Lỗ Phù không cam lòng ngã xuống.
Ba vạn bậc thang dài đằng đẵng, chỉ còn lại một bóng người. Âu Dạ nhìn chăm
chăm phía trước, dùng cả hai tay tiếp tục tiến lên. Trong mắt của Âu Dạ lúc
này không còn gì cả, chỉ còn lại đỉnh bậc thang ở cao cao. Bên tai hắn lúc này
lại bất giác vang lên những âm thanh chế nhạo: đồ ẻo lả, phế vật, vô dụng...
Âu Dạ mắt đầy tơ máu gánh chịu áp lực cùng sát khí, hắn không phải phế vật,
hắn có thể thành công. Người khác làm được, hắn cũng có thể làm được, thậm chí
làm được càng tốt.
Bậc thứ một vạn một trăm tám mươi ba, Âu Dạ khuôn mặt trắng bệch, sát khí của
đoạn đường này dày đặc như muốn nuốt chửng lấy hắn. Đôi môi hắn đã bị cắn đến
bật máu, hắn cảm thấy bản thân đã muốn đến giới hạn.
Một vạn một trăm chín mươi chín bậc, Âu Dạ gục ngã. Hắn trở thành người thứ
mười trong lịch sử có thể thành công trong lòng đầu tiên vượt qua bậc thứ một

vạn một trăm.

“Dạ ca, Dạ ca mau tỉnh dậy a “
Giọng nói của Trương Bảo lay tỉnh Âu Dạ. Hắn chậm chậm mở mắt sau đó ngạc
nhiên nhìn xung quanh. Đây không phải là cửa vào Thương Lang Tông sao? Xung
quanh còn có bốn mươi người, bọn họ đều là những người đã vượt qua bậc thang
thứ hai vạn.
Không chỉ hắn mà tất cả những thiếu niên, thiếu nữ này đều rất đỗi ngạc nhiên,
hoàn toàn không hiểu sao lại ở đây. Đang khi mọi người xôn xao, thắc mắc về
tình huống này thì Ngọc Mãn Lâu từ từ bước đến. Ánh mắt hắn không giống như
trước nghiêm khắc mà mang theo từ ái cùng thưởng thức.
“Chúc mừng các ngươi đã thông qua đệ tam quan. Các ngươi bây giờ chính là đệ
tử ngoại môn của Thương Lang tông”
Nghe vậy, tất cả bọn hắn đều một mặt mừng như điên, thậm chí nhảy cẫng lên ôm
lấy nhau ăn mừng.
Ngọc Mãn Lâu thấy vậy cũng không trách cứ mà ha ha cười, lại nói tiếp: "Khai
phái tổ sư lập ra quan ải này không chỉ để khảo nghiệm đệ tử mà còn muốn nhắn
nhủ với hậu thế rằng con đường tu tiên nguy hiểm, trắc trở, không tiến tất
lùi. Đồng thời hi vọng đệ tử Thương Lang tông có thể không ngừng vươn lên, đột
phá bản thân."
Nói dứt lời, Ngọc Mãn Lâu nhịn không được liếc nhìn Âu Dạ một cái. Thiếu niên
này ý chí quả thật mạnh mẽ, đáng tiếc, tư chất lại chỉ là Phế Linh Căn. Chỉ
cần cho hắn tư chất Ngụy Linh Căn, tương lai nhất định bất khả hạn lượng. Ai,
uổng cho một thiên tài, ông trời đố kỵ anh tài a. Khẽ cảm thán một cái, Ngọc
Mãn Lâu lại hòa ái nhìn về hướng Tây Lỗ Phù: "Làm tốt lắm, ngươi là người duy
nhất thành công khảo nghiệm nội môn đệ tử trong suốt hai trăm năm nay."
Âu Dạ nghe thấy thế sắc mặt trắng bệch, này là có ý gì? Hắn không thể trở
thành bội môn đệ tử sao? Tại sao chứ? Hắn rõ ràng là người đi được xa nhất.
Tây Lỗ Phù cũng nhíu mày:
- Ngọc tiền bối, Âu Dạ không phải cũng thành công hay sao? Còn là danh đệ
nhất.
Ngọc Mãn Lâu nghe vậy ánh mắt cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Âu Dạ:
- Không phải là ta thiên vị mà là tông môn có quy định, Phế Linh Căn không
thể trở thành nội môn đệ tử.
Trương Bảo nghe vậy thì tức đến oa oa kêu to vô lý. Hơn bất kỳ ai, hắn hiểu
được Âu Dạ cố gắng và xuất chúng cỡ nào sao có thể chỉ vì là Phế Linh Căn liền
như vậy phán hắn thất bại? Một số người khác thì âm thầm cười nhạo sau lưng.
Âu Dạ thì cúi đầu cười chua xót, linh căn quả nhiên là quan trọng, hắn có cố
gắng nữa cũng bị người khác phủ nhận.
Ngọc Mãn Lâu lại tiếp lời: "Không thể nhận ngươi làm nội môn đệ tử quả thật
đáng tiếc. Nhưng xét thấy ngươi ở ải thứ hai và thứ ba thể hiện ra thành tích
xuất chúng. Trong vòng ba tháng, tài nguyên tu luyện của ngươi sẽ giống như
nội môn đệ tử mà phân phát. Hi vọng ba tháng sau, ngươi lại có thể biểu hiện
xuất chúng"
Dứt lời liền xoay người đi, hướng những người vượt ải thành công lên tiếng:
- Được rồi, các ngươi theo ta vào tông thôi


Tiên Đạo Chi Lộ - Chương #12